Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị FULL
Một tuần sau Thẩm Hi phải thu xếp hành lý để đến Langkawi một mình, ba mẹ cả em gái cũng chẳng có chút gì gọi là buồn bã khiến cho Thẩm Hi phẩn nộ cô đưa ra lời tuyên thề với gia đình của mình.
" Cô sẽ chẳng gọi cho ai suốt bốn tháng khi ở Langkawi đâu.
"
Mẹ của Thẩm Hi gật đầu nói.
" Được vậy thì tốt đỡ ồn ào.
"
Thẩm Hi ôm một cục tức lên máy bay đến Malaysia, Thiết Quân giả vờ an ủi Thẩm Đào khi chị gái phải đi, Thẩm Hi nhìn thấy thì vô cùng ngứa mắt cô lẩm bẩm nói.
" Đợi tớ quay về thì cậu sẽ chết với tớ.
"
Thẩm Hi ngủ mấy tiếng trên máy bay rồi còn phải đi tàu qua đảo cô cảm thấy bất lực vô cùng cộng thêm một đống hành lý cồng kềnh Thẩm Hi chỉ biết thở dài.
Thẩm Hi đến một nhà trọ gần đó để thuê, dù sao cũng là tiền của công ty Thẩm Hi phải thuê một căn cho ra trò, cô đi vào căn nhà trọ rồi nằm xuống giường mệt mỏi mà đánh một giấc ngon lành đến tận chiều tối.
Thẩm Hi tỉnh giấc bụng của cô đói cồn cào, Thẩm Hi quyết định đi tìm thứ gì đó bỏ vào bụng trước rồi về nhà sắp xếp lại hành lý sau, dù có sắp xếp như thế nào thì nó cũng sẽ trở nên bừa bộn như cũ thôi bởi vì máu lười trong người của Thẩm Hi rất nhiều.
Cô đi dạo một vòng quanh chợ mọi người vô náo nhiệt, Thẩm Hi đi đến một quán cơm rồi gọi một phần cơm để lắp đầy chiếc bụng đang đói của mình, sau một hồi ăn uống no say Thẩm Hi đi dạo xung quanh xem có trò gì hay ho không, nhưng không ngờ có một trò hay đang đợi cô trước mắt một người đàn ông đang bị truy đuổi anh ta chạy lướt ngang qua Thẩm Hi không biết là tình cờ hay là hoạ đến móc khoá trên chiếc túi của Thẩm Hi mắc vào ba lô mà người đàn ông đang cầm không có cách nào mở ra được, đây là tất cả gia sản của Thẩm Hi khi đến đây còn có cả máy ảnh phục vụ cho công việc của cô nữa dù có phải đổi mạng cô cũng không buông ra, Thẩm Hi bị người đàn ông kéo chạy theo mình.
Thẩm Hi liền sợ hãi la toáng lên.
" Chuyện gì vậy tôi không biết anh là ai cả.
"
Hai người chạy một con hẻm nhỏ Phong Lãnh lấy những đồ đạt xung quanh nhà cửa đổ hết ra đường để cắt đuôi bọn người đuổi theo, hai người dừng lại ở một con đường tối om Thẩm Hi bắt đầu sợ hãi nói.
" Xin hãy buông tha cho tôi, tôi còn rất yêu đời.
"
Phong Lãng mở chiếc móc khoá của Thẩm Hi ra khỏi ba lô của mình rồi lạnh lùng nói.
" Đi đi.
"
Thẩm Hi bĩu môi nhìn người đàn ông vừa lôi kéo mình chạy theo những rắc rối mà anh ta gây ra không nhịn được mà mỉa mai nói.
" Lôi kéo người khác mà còn thể hiện sự lạnh lùng ra đồ điên xem như tôi xui xẻo mới gặp anh.
"
Thẩm Hi gật túi xách lại rồi rời đi cô vừa đi được mấy bước Phong Lãng đã ngất xỉu Thẩm Hi nghe một tiếng động lớn cô tò mò liền quay người lại, nhìn thấy Thiên Phong đang nằm trên đường Thẩm Hi liền nhăn mặt nói.
" Lại chuyện gì nữa đây.
"
Cô đi đến đưa tay khều nhẹ Phong Lãng.
" Này anh ổn không?"
Thẩm Hi nhìn thấy vết máu đỏ trên bụng của Phong Lãng cô liền hốt hoảng nói.
" Ôi mẹ ơi anh bị thương rồi này có đi nổi không.
"
Phong Lãng yếu ớt nói với Thẩm Hi.
" Giúp tôi với tôi sẽ cho cô tiền.
"
Thẩm Hi nghe đến tiền liền sáng mắt.
" Anh định đưa tôi bao nhiêu?"
Phong Lãng đã vô cùng yếu ớt vì kiệt sức còn gặp phải người dở hơi như Thẩm Hi, cô thấy đây không phải là lúc mặc cả nên đã dìu Lãng Phong đứng lên rồi đưa anh ta quay về nhà trọ của mình, Thẩm Hi bị chủ trọ tra khảo.
" Đây là ai ?"
Cô liền bắt đầu diễn xuất.
" Bạn trai của cháu anh ấy nhớ cháu quá nên muốn ngủ cùng cháu đêm nay.
"
Người chủ trọ vẫn hoài nghi Thẩm Hi thở dài một cái rồi móc trong túi ra một vài tờ tiền nhét vào tay người chủ trọ, ông ta thấy tiền thì mới chịu để cho Thẩm Hi đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...