Nàng nghĩ còn phải nhờ cậy hắn nhiều, nên đành nhịn..
Nàng cảm thấy thật may mắn khi mình biết cưỡi ngựa, xuyên về đây đến ngựa cũng không biết cưỡi thì có phải là sẽ bị hắn cho đi bộ luôn không.
Phù...phù...mệt chết ta rồi, cơ mà cưỡi ngựa lại đau ê ẩm khắp cả người như vậy.
Thật nhớ cảm giác được ngồi xe hơi quá.
Chàng vừa về liền ra lệnh cho tất cả toàn quân:
Mọi người chuẩn bị 2 ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát về kinh...!
Quân lính nghe được lệnh của chàng liền thực thi mệnh lệnh ngày lập tức.
Ngồi một mình trong trại, nàng cảm thấy ở cái thế giới này sao mà chán thế.
Thời tiết thì nóng bức, đã thế y phục này sao mà nhiều lớp đến đáng sợ, nếu ở hiện đại bây giờ thì nàng có lẽ là ngồi trong phòng hưởng điều hoà, uống món trà sữa yêu thích của mình rồi...!
Haiz...sao mà chán thế.
Nhưng mình ở đây 2 ngày, cũng nghe được ít tin tức về hắn.
Hắn được mệnh danh là chiến thần, 15 tuổi đã được đưa ra chiến trường trấn thủ biên cương.
Năm 17 tuổi nước Ô Lạc Na dẫn binh tạo phản, hắn dùng 5 năm để dẹp yên phản loạn.
Đến nỗi nước Ô Lạc Na còn phải xin hàng, quy thuận.
Chấp nhận làm thuộc địa 20 năm mới được trả tự do, không ai là không biết đến danh tiếng của hắn.
Doạ cho những nước láng giềng khác án binh bất động, đổi lại cho đất nước nhiều năm thái bình.
Kì lạ tại sao hắn đã dẹp được phản loạn mà hoàng huynh của hắn không triệu về kinh luôn, mà phải mất tận 2 năm mới triệu hắn về.
Được biết đất nước mà hắn muốn bảo vệ có tên là Kim Quốc, hoàng thượng bây giờ là tam ca của hắn Trương kinh Liêu, còn hắn là bát vương gia.
Theo mình đoán trong triều có người muốn hãm hại hắn, lợi dụng hoàng đế để diệt trừ mối hoạ này.
Vậy sao không để hắn ở đây canh giữ biên cương luôn đi, còn triệu hắn về kinh làm gì?
Hừ...có lẽ lại định bày mưu với hắn đây.
Vậy trước khi mình trở về hiện đại, chỗ dựa duy nhất không còn thì phải làm sao...!
Nàng đập bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng tuyên bố...!
Mình nhất định phải giúp hắn thoát được kiếp nạn này, kể thù của hắn cũng là kẻ thù của mình.
Lúc này, bên ngoài trại có tiếng gọi...!
Triệu cô nương ta có thể vào được chứ...!
Nàng đáp lại: Ờ được...!Huynh vào đi.
Người bước vào trong trại này là Đinh Nhất thủ hạ thân cận, cũng là ảnh vệ bên cạnh Vương gia.
Huynh tìm ta có gì căn dặn vậy?
Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa, có thể nhổ trại trở về kinh rồi...!
Nàng suy nghĩ mình đột nhiên xuyên đến đây thì có cái gì mà chuẩn bị cơ chứ.
Ngoài cái điện thoại đã bị nàng nghịch đến sập nguồn, thì còn ít tiền.
Mà tiền ở hiện đại có cũng như không, hiện giờ nàng là kẻ nghèo hơn cả người ăn xin...!
Trả lời câu hỏi của Nhất:
Ta đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể lên đường được...!
Vậy cô nương ra ngoài trước, ta cho người nhổ trại, rồi nhanh chóng lên đường.
Ò...ò...!được rồi, vậy làm phiền huynh nha.
Lộc cộc...lộc cộc...!
Ồn ào..., Náo nhiệt,...!
Trong kiệu, nàng lúc này lờ mờ tỉnh dậy.
Vén rèm nhìn xung quanh một lượt.
Wa...a...đây là khung cảnh ở kinh thành thời cổ đại sao, thật náo nhiệt.
Ngồi cả ngày trên xe ngựa, ngủ một giấc tinh thần thật thoái mái quá đi.
Nàng nghĩ, hắn cũng không phải loại người xấu xa.
Theo lý mà nói rời xa quê hương lúc còn nhỏ như vậy, thì tính tình cũng hơi quái một chút mới phải.
Thì ra trên phim truyền hình toàn lừa người.
May hắn cho mình ngồi ké trên xe ngựa, nếu không mệt chết lão nương rồi.
Nàng quay qua nhìn chàng, đôi mắt có ý thăm dò thái độ.
Hắn vẫn còn ngủ sao, chắc mệt lắm...!
Nàng vén rèm của cửa chính ra, hỏi anh lính đang đánh xe ngựa.
Vị huynh đệ này, cho ta hỏi chút...phủ của Vương gia mấy người còn bảo xa vậy, sắp đến nơi chưa...!
Anh lính đáp lại câu hỏi của nàng:
Triệu cô nương, đừng nóng sắp tới rồi...sắp tới rồi...!
Lúc này, chàng đâu có ngủ chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi mà.
Vậy mà nàng tưởng chàng ngủ.
Chàng cất tiếng hỏi:
Nha đầu...đang nôn nóng muốn tới phủ của bổn vương như vậy sao.
Đây là có âm mưu gì vậy...!
Nghe thấy tiếng nói của chàng, nàng đoán ngay ra chàng giả vờ ngủ hoặc đã tỉnh từ lúc nào rồi.
Nàng đáp: Ta chỉ hỏi chút thôi, ngồi trên này hơn cả một ngày.
Ta cũng biết mệt chứ...!
Không gian đột nhiên tĩnh lặng.
Chàng không nói, nàng cũng chẳng hỏi chỉ còn nghe thấy tiếng lộc cộc...!lộc cộc...!
Thực ra thì chỉ có một số cận vệ của chàng được vào thành.
Số còn lại phải dựng trại bên ngoài.
Vì nếu dẫn tất cả vào thành, chẳng khác nào dẫn binh tạo phản.
Mọi công lao của chàng nhiều năm qua sẽ bị xoá sạch...!
Tiếng ngựa hí...xe ngựa dần dừng lại.
Tiếng của một người đàn ông khoảng 50 tuổi nói từ bên ngoài:
Vương gia...cuối cùng người cũng trở về rồi.
Lão nô đã đợi người suốt 9 năm...!
Anh lính lúc này kéo rèm, cẩn trọng mời chàng xuống ngựa.
Người đàn ông tự xưng là lão nô đứng ngoài, trông ngóng mong được nhìn thấy chàng, 2 mắt đỏ hoe dùng tay áo để thấm nước mắt.
Chàng bước xuống ngựa, tay đặt lên vai của lão nô.
Hạ thấp giọng, ánh mắt đầy cảm xúc giống như được gặp lại người thân nhiều năm xa cách này được gặp lại của mình vậy.
Ông vất vả rồi, quản gia...!
Ông vừa nói, vừa thấm nước mắt: Người đã trưởng thành rồi, cũng đen đi rồi.
Lão nô mừng lắm...!
Nói xong chàng vươn tay về phía cửa xe, ý muốn đỡ nàng xuống.
Nha đầu...mau xuống đây.
Nàng bước ra, nhìn thấy tay của chàng không chút suy nghĩ mà nắm lấy.
Đây là lẽ đương nhiên hay là phải xạ tự nhiên.
Mắt sáng như sao, nàng nhìn vào trong phủ của chàng.
Hoành tráng vậy sao, thật sự to quá rồi đó...!
Đột nhiên từ trong phủ chạy ra một nha đầu, trông nàng có vẻ là một người hoạt bát.
Nhưng có đáng yêu hay không thì chưa rõ.
Nàng ta luôn miệng gọi biểu ca, với cái giọng ngọt như nhựa đường.
Làm Tuyết sởn cả da gà, có cần phải như vậy không.
Làm ơn nói giọng thật đi.
Nàng ta chạy ra đến nơi liền nhìn thấy chàng vẫn đang nắm tay của Tuyết còn chưa buông.
Giận sôi máu, chen vào giữa 2 người rồi đẩy Tuyết ra.
Miệng nói không ngừng...!
Biểu ca huynh xa nhà bao nhiêu năm rồi, muội nhớ huynh muốn chết.
Cuối cùng muội đã đợi được huynh trở về...!biểu ca huynh còn nhớ...!
Chưa kịp nói xong, chàng vung tay hất nàng ta ra.
Giọng nghiêm nghị, khuôn mặt u ám y như bầu trời sắp đổ một cơn bão lớn vậy.
Cô là ai, ta không hề biết cô.
Đừng theo làm phiền ta...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...