Chương 46: KHỔ TẬN CAM LAI
Một lát sau, ý chỉ được ban xuống.
Cũng không biết phải chăng chuyện của Hoàn Diên Ba đã kích thích Nam Tề Hoàng đế, mà đầu tiên hắn tấn thăng mẫu thân Tứ Hoàng tử thành Dung Tần, tiếp theo chính là cho phép sau khi Tứ Hoàng tử khỏi bệnh bước vào Hình bộ, tham dự thẩm án của Hình bộ, đồng ý cho Nguyên Giám vào triều, chẳng khác gì là để Tứ Hoàng tử nhàn rỗi trong phủ tham dự vào trong chính sự của triều đình.
Trải qua chuyện này, địa vị của Tứ Hoàng tử ở tiền triều vào hậu cung rõ ràng khác biệt, về phần một chuỗi dài ban thưởng được công bố cuối cùng.
Đến đây tuyên chỉ chính là thái giám bên người Nam Tề đế - Vương Chấn, cũng coi là ngự tiền hồng nhân, hắn đọc xong tờ thánh chỉ ban thưởng thật dài kia, cười nói: "Chúc mừng điện hạ khổ tận cam lai. Bệ hạ còn nói, Trương Nhị là ân nhân cứu mạng của điện hạ, để điện hạ tự xem xử lý." Lại có thái giám khiêng ra hai hộp điểm tâm lớn: "Đây là điểm tâm thưởng cho Trương Nhị." Có ban thưởng trăm lượng bạc.
Đường Anh lần nữa dập đầu tạ ơn, ngự y hợp thời tuyên bố: Tứ Hoàng tử có thể ngồi kiệu hồi phủ tĩnh dưỡng, cũng có một vài thái y tùy hành chăm sóc.
Thái giám một đường đi theo Đường Anh xuất phủ, tận mắt nhìn thấy nàng triệu tập tên ăn mày bốn con phố phân chia điểm tâm, vui vẻ giống như ăn tết, hồi cung phục mệnh Nam Tề đế: "Trương Nhị thống lĩnh ăn mày bốn con phố, ăn mày lớn nhỏ đều rất kính phục, nghe nói là điểm tâm trong cung, còn có lão khất cái vui đến chảy nước mắt. . ."
Nam Tề đế: "Chợ búa còn có hiệp nghĩa, Thiên gia lại là vô tình."
Rõ ràng cảm thán mẫu tử Đại Trường Công Chúa khinh thị làm nhục Tứ Hoàng tử, kém chút khiến cho con của hắn tự vận.
Thái giám hầu hạ nghe xong trong lòng run sợ, không dám phụ họa.
Hoàng đế bệ hạ giờ khắc này cũng phai nhạt bớt ân tình với Đại Trường Công Chúa, tự nhiên có thể bình thản vô tình, một ngày nào đó hắn nhớ tới cái tốt ngày xưa của Đại Trường Công Chúa, chắc cũng không phải là hai chữ "vô tình" này.
Đường Anh không ngủ một đêm, hừng đông lại đến Kim điện dạo một ngày, nửa buổi trưa ôm cây gậy tựa ở góc tường ngủ gật, cái mũ rách nát đậy trên mặt, che khuất mặt trời, đang ngủ say, chén bể bên cạnh bị người gõ vang.
Nàng kéo mũ rách xuống, nhìn thấy Hồng Hương bên người Diêu Nương ném một đĩnh bạc nhỏ vào trong chén bể, xoay người nói: "Này ăn mày, Diêu cô cô bảo ngươi trở về, ngươi thí luyện thông qua rồi."
Đường Anh nắm đĩnh bạc nhỏ lên nhét vào trong ngực, kéo mũ rách xuống ngủ tiếp: "Nói cho Diêu cô cô, lại cho ta thêm một tháng thời gian, chơi chán liền trở về."
Hồng Hương tức hổn hển: "Ngươi dám không nghe Diêu cô cô?"
Đường Anh cười hì hì kéo mũ rách xuống, lộ ra hai hàm răng trắng: "Đúng nha, không nghe lời bị ném ra làm ăn mày, nếu còn không nghe lời, chẳng lẽ lại đi đổ bô?"
Ảnh bộ không người dám làm trái mệnh lệnh của Diêu Nương, chỉ có Đường Anh là một ngoại lệ, ngay cả Diêu Nương đều cố ý dung túng, trong lòng Hồng Hương cực kỳ không thoải mái, kéo chặt áo choàng trên người: "Ta trở về phục mệnh cùng cô cô, nói ngươi làm ăn mày đến nghiện rồi, cũng không muốn về lại trong Ti." Nàng nhỏ giọng thầm thì: "Tốt nhất để cô cô đuổi ngươi ra khỏi Ti."
Lúc Hồng Hương quay người rời đi, vừa có một xe ngựa đi ngang qua, người trên xe vén rèm xe lên, vừa hay nhìn thấy một màn này, mà khuôn mặt của Hồng Hương, cho dù là tư thế đi đứng hắn đều quen thuộc cực kỳ.
"Dừng xe." Trong xe Nguyên Lãng mở miệng.
Ba năm trước, trong đêm tuyết hắn quả nhiên rơi gặp được thiếu nữ thân mang đồ tang bị mấy ác ôn làm nhục, hắn thưởng thức từ khoảng cách gần, cho đến mấy tên ác ôn kia lột áo ngoài thiếu nữ xuống, lộ ra cái yếm bên trong, hắn mới hạ lệnh mã phu: "Hồi phủ." Quả nhiên là người Ảnh bộ ngụy trang, dáng vẻ bị làm nhục thật diễn như thật, nhưng trời lạnh như vậy đứng ở ven đường cũng không sợ đông lạnh?
Bên môi hắn không khỏi hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Tuyết lớn bay lả tả, vết bánh xe một đường hướng về phía đông, cuộc gặp gỡ ở đời trước bị hắn bỏ rơi lại sau lưng, rời đi rất xa còn có thể nghe được tiếng kêu cứu thê lương của Hồng Hương.
Kiếp trước luôn đặt trên đầu quả tim, người đầu ấp tay gối, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cố tình tiếp cận.
Tất cả nhu tình mật ý vừa gặp đã cảm mến cũng chỉ là âm mưu thêu dệt giả dối, chịu không được nghiệm chứng của thời gian.
Hồng Hương đi rất gấp rất nhanh, dường như tên ăn mày nhắm mắt ngủ trong ngõ nhỏ kia chọc giận nàng, đi ngang qua xe ngựa còn nhỏ giọng chửi mắng, đôi câu vài lời lọt vào trong tai Nguyên Lãng, chờ nàng đi xa, hắn vén màn xe lên nhảy xuống.
Xa phu: "Điện hạ, phía trước chính là Yến Nguyệt Lâu."
Nguyên Lãng phất tay để hắn rời đi, chắp tay đi vào ngõ nhỏ, nhìn thấy một thân trang phục kia, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, rất nhanh liền há to miệng —— đây không phải điêu dân Trương Nhị hôm nay đại náo triều đình sao?
Một cái miệng khéo mồm khéo miệng ép mẫu tử Đại Trường Công Chúa chật vật không chịu nổi, khiến bọn họ ngã một cú thật đau.
Trương Nhị. . .
Hôm nay lúc trên triều đình hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ, giờ phút này càng đến gần càng cảm thấy không thích hợp, khoảng cách Trương Nhị còn có tầm mười bước, chợt nghe đến một đám người sau lưng lao nhao, nhao nhao hô hào: "Nhị ca, về nhà."
Nguyên Lãng quay đầu, chỉ thấy một đám tên ăn mày từ chỗ vừa này hắn đứng lao đến, dẫn đầu còn cầm theo hai con gà béo, đằng sau còn có mang theo rau xanh màn thầu, vượt qua hắn chạy thẳng đến chỗ Trương Nhị.
Trương Nhị uể oải chỉnh cái mũ rách ngay ngắn, quơ lấy chén bể, chống đả cẩu côn khập khễnh đứng lên, bị một đám tên ăn mày kẹp ở giữa, hô hô uống một chút đi.
Nguyên Lãng ở lại trong ngõ nhỏ, gõ nhẹ cái trán: "Quả nhiên gần đây giấc ngủ không tốt, không biết đang miên man suy nghĩ cái gì?"
Hôm nay sau khi Trương Nhị vào điện, tư thế đi có chút mất tự nhiên, chỉ là khi đó tất cả mọi người chú ý vào chuyện của tên ăn mày này, nên hắn cũng không nghĩ nhiều.
Mới vừa rồi Hồng Hương từ chỗ tên ăn mày kia đi qua trước mặt, trong lòng của hắn lập tức nảy ra một suy nghĩ trong đầu: Trương Nhị chẳng lẽ là người Ảnh bộ?
Sau khi Đường Anh dùng tên giả Trương Anh tiến vào Cấm Kỵ Ti, bị Phó Sâm lấy quyền điều tạm đi bộ Phượng Tự, theo hắn biết, Diêu Nương gần đây cũng đang ở bộ Phượng Tự, cho nên có chút suy nghĩ sâu xa.
Hắn mới nghĩ là: Trương Nhị có thể chính là Đường Anh hay không?
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, nhìn bóng lưng đi đường của Trương Nhị, hơi có chút cà thọt, tất nhiên không phải Đường Anh.
*****
Trong phủ Tứ Hoàng tử, từ lúc khai phủ đến nay, cũng chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ.
Đầu tiên là một đội hộ vệ tiền điện hộ tống Nguyên Giám trở về, đi theo phía sau là một hàng dài những vật phẩm được ban thưởng, cộng thêm mấy thái y, không đợi Trưởng Sử của vương phủ đuổi những người này đi để dàn xếp gọn gàng, thì một đám người của Công bộ liền tới cửa.
*Trưởng Sử: là tên của một chức vị, tương đương với vị trí trợ lý ngày nay.
Công bộ Thượng thư tự mình mang theo người dưới tay đến thăm bệnh, nghe nói Tứ Hoàng tử đã trở về phòng nghỉ ngơi, vội vàng nói chuyện với Trưởng Sử, khách khí vô cùng: "Điện hạ bệnh, sẽ không quấy rầy điện hạ dưỡng bệnh, chỉ là lần trước trong phủ tu sửa còn có rất nhiều chỗ không được hoàn toàn như ý, nhất thời không tìm được người để tiếp tục thực hiện, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi tranh thủ thời gian mang theo người tới thu dọn."
Trưởng sử Tiêu Việt thầm nghĩ: Đầu xuân xây phủ, bây giờ đều đã vào đông, Công bộ thật là đủ bận bịu nha.
Chủ tử không mặt mũi, làm nô tài cũng không có cách nào ngẩng mặt lên với ai.
Nhưng mà hôm nay chuyện này thật sự kỳ lạ, điện hạ mang theo một thân tổn thương vào cung một chuyến, chẳng những mang về số lớn ban thưởng, lại còn khiến người Công bộ lại đây.
"Nếu Công bộ bây giờ đưa ra nhân thủ, thì tranh thủ thời gian làm đi, đừng đợi đến mùa xuân sang năm." Tiêu Việt tiễn Công bộ Thượng thư, phái người mang theo người của Công bộ đi thu dọn phủ đệ, vội vàng dành thời gian đi gặp Tứ Hoàng tử.
"Điện hạ, điện hạ không xong."
Mặc dù Nguyên Giám đụng cây cột kịp thời được giữ chặt ở Kim điện, nhưng đầu bị đụng cũng không nhẹ, vẫn có chút choáng váng buồn nôn.
Không biết vì sao, từ sau khi đập nồi dìm thuyền đi tìm chết, giống như kích phát huyết tính nhiều năm chôn sâu trong cơ thể hắn, giờ phút này hắn ngược lại giống biến thành người khác, nhắm mắt lại nhạt giọng hỏi: "Chuyện gì không xong?"
"Điện hạ, người Công bộ đến, nói là. . . Nói là muốn tu sửa phủ đệ."
"Bảo bọn hắn nhẹ một chút, chớ quấy rầy đến bản vương nghỉ ngơi."
Nguyên Giám nhắm mắt lại: "Người khác tới đừng cho vào, nếu như là Trương Nhị ca tới, trực tiếp mang đến đây."
Trưởng Sử lặng lẽ lui ra, Tiểu Lộ Tử cùng Tiểu Tần tử vui đến phát khóc, vừa đau lòng thương thế trên trán của Nguyên Giám, vừa nhỏ giọng thầm thì: "Điện hạ của chúng ta xem như khổ tận cam lai! Nương nương cũng hết khổ!"
"Ồn quá, ngậm miệng cho bản vương!" Nguyên Giám chịu đựng buồn nôn cười mắng một câu, khóe môi cong cong, bình sinh lần đầu cảm thấy trong lòng thoải mái, nhớ tới dáng vẻ Trương Nhị ca tại trên kim điện, liền không nhịn được muốn cười.
Hắn nhiều năm nhận sự sỉ nhục cùng đối đãi lạnh nhạt, một chút xíu thiện ý của người bên ngoài cũng đủ an ủi tâm hồn, huống chi là Trương Nhị vốn không quen biết mạo hiểm đắc tội Đại Trường Công Chúa trợ giúp hắn xoay người ở Kim điện, nói là ân tái sinh cũng không quá.
Trong một tòa miếu đổ nát ở Kinh thành, Trương Nhị ca được Tứ Hoàng tử nhớ nhung giờ phút này đang dùng ngón chân chỉ một đám ăn mày làm gà hầm.
"Ài ài các ngươi rửa sạch chưa? Dùng nước sôi, dội qua mấy lần lại nhổ lông, phải làm sạch sẽ hết lông. . ."
"Các ngươi rốt cuộc từng làm cơm không hả?" Thật muốn nói với Phó đại nhân mượn Phí đại thúc qua đây, cũng dễ chỉ giáo đám ăn mày này nấu cơm.
"Nhị ca, chúng ta là tên ăn mày, ăn xin là được rồi, làm cơm làm gì?" Bánh Bao được Hùng Dự thả ra cẩn thận cắn non nửa miếng điểm tâm hôm nay vừa được trong cung thưởng, chỉ cảm thấy xốp giòn, vào miệng tan ra, còn lại nửa khối nâng ở trong lòng bàn tay ngửi lại ngửi, ngay cả nửa miếng trong miệng đều không nỡ nuốt xuống.
Hôm nay tổng cộng thưởng đến hai khối điểm tâm, hắn đã tiêu diệt một khối, chỉ còn lại một khối này.
Hắn khiến đồng bạn cười to, đám người cùng kêu lên phụ họa: "Nhị ca, ngươi chẳng lẽ không biết chúng ta là tên ăn mày sao?"
Vốn là Đường Anh chuẩn bị từ bỏ đành phải đích thân ra trận, chỉ điểm lấy mấy tiểu ăn mày tay chân linh hoạt nhổ lông, nàng rút cũng chủy thủ chuẩn bị cắt gà.
Chúng ăn mày thấy nàng lại còn có đao, càng thêm cảm thấy thân phận Trương Nhị ca sâu không thể đoán, lợi hại hơn nhiều so với Thường Tam trước kia chỉ khoác lác đánh chửi mọi người.
"Nhị ca Nhị ca, đao của người ở đâu ra?"
"Gia truyền." Đường Anh thuận tay nắm chặt vài cọng tóc của tên ăn mày bên cạnh: "Tới tới tới nhìn đi, bảo đao thổi một cái đứt cọng tóc, chỉ cần một lần mà thôi." Biểu diễn tiểu tiết mục cho đám người trước bữa ăn, khiến một bang tên ăn mày hô to gọi nhỏ, tiếng cười vui không ngừng.
Sau một canh giờ, trong miếu hoang, thịt gà hầm bên trong nồi sắt lớn trước mặt rốt cục đã chín, chúng ăn mày đã sớm thèm nước bọt chảy ngang, mang theo chén bể kém chút hô nhau chạy lên tranh giành, Đường Anh đen mặt chửi ầm lên: "Lão tử để các ngươi ăn cơm, chẳng lẽ cũng chỉ ăn một trận này sao? Ăn xin cũng biết còn có bữa sau, chẳng lẽ các ngươi đều không muốn ăn bữa sau rồi?"
Đừng nhìn Trương Nhị ca cười hì hì, mọi người còn nhớ rõ uy phong hắn đánh bại lão đại bốn con phố, lập tức cũng không dám làm càn lần nữa, chỉ nghe Đường Anh tiếp tục mắng: "Đều xếp thành hàng cho lão tử, từng bước từng bước lên! Lớn tuổi thân thể không tốt, còn có trẻ nhỏ đều sắp xếp phía trước, thân thể khoẻ mạnh sắp xếp đằng sau, còn muốn cướp thì đứng sang bên cạnh cho lão tử, không được ăn!"
Nàng mang theo muôi sắt lớn, một người hai muôi thịt đồ ăn, hai cái màn thầu, vừa múc cơm vừa hùng hùng hổ hổ, quát tháo tên ăn mày lòng tham không thay đổi, nàng giống như người cầm đầu trong quân doanh vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...