Trong khu vườn thơ mộng như được vẽ ra từ một trang truyện cổ tích, có cô gái trẻ xinh đẹp dịu dàng sánh bước cùng với người thương. Đôi má đào xinh xắn thoáng chốc lại ửng hồng vì ngại ngùng, dưới những tia nắng vàng rực rỡ, làn da trắng sứ của Annie như thể phát ra ánh sáng, với chiếc váy hoa dài màu hồng nhạt, cô ấy chẳng khác nào nàng công chúa đang thong thả dạo chơi cùng chàng bạch mã hoàng tử của đời mình.
Khải Danh ngẩng đầu hái một quả táo chín đỏ đang treo lủng lẳng trên cành, ông mỉm cười đưa về phía người con gái bên cạnh, khiến cho cô ấy e thẹn đến mức không dám ngước lên nhìn.
- "Cảm ơn anh".
Đón lấy quả táo từ người đàn ông, Annie khẽ khàng đáp, cô mân mê thứ quả ấy trong tay thật nhẹ nhàng, cứ như thế đó chính là một món quà quý mà cô vừa được trao tặng.
- "Trong vườn còn trồng rất nhiều cây khác nữa, nhưng hiện tại đang là nghịch mùa, có lẽ vẫn chưa thể đậu trái, em có muốn đi xem thử không?"
Khải Danh nhìn một vòng xung quanh rồi quay lại nói với Annie, thân hình cao to của ông khiến cho cô gái đi bên cạnh bỗng trở nên thật nhỏ bé.
- "Dạ, được".
Annie mỉm cười ngoan ngoãn đáp lời, không cần biết là đi đâu, chỉ cần là được ở bên cạnh người đàn ông này thì cũng đã đủ để cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Khải Danh chậm rãi đưa Annie đi xuyên qua hàng cây dài đằng đẵng, những người làm vườn sau khi thấy cả hai thì cũng tự giác rời đi chỗ khác, nhân lúc không có ai ở đây, ông liền thấp giọng nói:
- "Annie".
Annie nghe thấy Khải Danh gọi tên mình thì vội ngẩn đầu nhìn, đôi mắt long lanh như thể đang mong chờ vào điều gì đó.
- "Dạ".
Khi trông thấy hình ảnh này, trong lòng Khải Danh càng hạ quyết tâm hơn, ông không muốn đem lại đau khổ cho một cô gái tốt đẹp như vậy, thà là bây giờ ông phụ lòng cô ấy, dứt khoác để cô chỉ đau một lần rồi thôi, còn hơn là phải chịu đựng sự dày vò từ ngày này qua tháng nọ.
Đặt tay lên đôi vai nhỏ gầy của người con gái, Khải Danh nghiêm mặt nói:
- "Annie, chắc là em đã nghe mọi người nói về chyện của chúng ta rồi có đúng không?"
- "Dạ phải".
Annie đỏ mặt cắn môi, khẽ nở nụ cười thẹn thùng, cô rất mong chờ vào mối hôn sự của hai người...
- "Annie, em là một cô gái tốt, anh rất tôn trọng và quý mến em..."
- "..."
- "Nhưng anh không thể kết hôn với em được".
Trái ngược với tất cả những hy vọng mà cô đã xây dựng từ bấy lâu, lời nói vừa rồi của Khải Danh đối với cô chẳng khác nào là sét đánh ngang tai, trong phút chốc khiến cho toàn thân Annie như bị đông cứng. Cô ngơ ngác ngước mắt nhìn người ở đối diện, gương mặt trở nên trắng bệch vì hốt hoảng.
- "Tại, tại sao..."
Nghe thấy sự run rẩy trong lời nói của người con gái, Khải Danh âu sầu đáp:
- "Anh xin lỗi, anh biết rằng em có tình cảm với anh, nhưng tha thứ cho anh không thể đáp lại em được. Annie, anh thật lòng chỉ xem em như một đứa em gái của mình, hoàn toàn không có ý gì khác".
- "Sao lại như vậy..."
Annie ngơ ngẩn không nói nên lời, cô khó nhọc phát ra từng chữ một, nơi đáy mắt bàng hoàng đến vỡ vụn, không cách nào tin được những gì mình vừa nghe đều là sự thật.
- "Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em, anh không muốn em phải đau khổ, Annie, anh biết em đang rất thất vọng nhưng em hãy tin anh, tình cảm này có lẽ chỉ là nhất thời, rồi em sẽ gặp một người khác phù hợp với em hơn, thậm chí là tốt hơn anh..."
- "Làm sao anh biết tình cảm của em là nhất thời".
Annie cắt ngang lời nói của Khải Danh, hai mắt đỏ hoe vì xúc động nhìn thẳng vào ông, đôi con ngươi màu nâu nhạt tưởng chừng như đang vỡ tan ra thành từng mảnh đau đớn.
- "Khải Danh, anh không nên đối xử với em như vậy, hơn mười năm rồi, cả một thập kỷ của em chỉ dành để mong nhớ về anh, nhưng bây giờ anh lại nói rằng em hãy từ bỏ tình cảm này đi sao?"
Trong thời khắc căng thẳng khi phải đối diện với sự thật này nhưng Annie lại có thể bình tĩnh đến đáng sợ, dù cho người đàn ông trước mặt đã bị những lời thú nhận vừa rồi của cô làm cho ngây dại cả người. Khải Danh không hề biết rằng cô gái này đã yêu ông nhiều năm như thế, ông cứ nghĩ đây chỉ là sự cảm nắng nảy sinh trong lúc nhất thời...
- "Anh Khải Danh, anh nói cho em biết đi, anh đã có người nào khác rồi sao?"
Kềm nén sự nức nở đang trào dâng trong lồng ngực, Annie bướng bỉnh đối mặt với ông, cô muốn biết liệu có phải có người nào khác đã có thể cướp đi trái tim của vị chủ tịch cao quý này.
- "Annie, chuyện này không liên quan đến em, em còn trẻ, cuộc đời còn dài, đừng để một ông già như anh làm cản trở đến tương lai hạnh phúc mà em đáng có".
Khải Danh chau mày đáp, hiện tại ông không thể biết rõ người con gái kia có sức ảnh hưởng đến mình như thế nào, nhưng trước mắt thì ông không thể xóa bỏ cô khỏi trí óc mà bắt đầu nảy sinh tình cảm với một người con gái khác được.
- "Nếu anh chưa thuộc về ai, vậy thì chúng ta có thể từ từ vun đắp tình cảm, nhưng nếu trong lòng anh có người khác, vậy thì em muốn biết người đó có gì hơn em".
- "Annie, em đừng như vậy, anh thật sự không thể yêu em".
Khải Danh không ngờ mọi thứ lại đi đến bước đường này, nếu biết trước mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng hiện tại, vậy thì ngay lúc đó ông đã không chấp nhận lời đề nghị của mẹ mình để rồi dẫn đến cớ sự như hôm nay.
- "Anh xin lỗi, Annie, anh thật sự rất xin lỗi em".
Nhìn vào những hàng nước mắt đang lăn dài trên gương mặt tái nhợt của cô gái nhỏ mà Khải Danh cảm thấy vô cùng bối rối, ông không muốn Annie bị tổn thương, cũng không muốn bản thân sẽ tổn thương người khác.
Nhưng không ngờ...
- "Được, được...em hiểu rồi..."
Dứt lời, Annie liền lấy tay che kín tiếng khóc nức nở của mình rồi đau khổ chạy đi, bỏ lại Khải Danh ở đằng sau cũng chỉ biết ngây người nhìn theo. Trên đoạn đường dài dằng dặc, hình bóng nhàn nhạt nhỏ xíu của cô ấy rất nhanh đã biết mất khỏi tầm mắt ông.
Dựa người vào một thân cây ở gần đó, Khải Danh ngửa đầu thở dài. Thật ra ông cũng là một kẻ ích kỷ, không, là vô cùng ích kỷ mới đúng. Từ lúc đặt chân đến nơi đây, ông cũng đã xác định có lẽ cả đời này của mình sẽ không thể gặp lại cô gái xinh đẹp đó thêm lần nào được nữa, thế nhưng dù lý trí có cứng rắn cách mấy thì trái tim chết tiệt kia vẫn không thể khống chế nổi chính mình. Sự thật rằng ông không quên được Thục Quyên vẫn luôn hiện hữu ngay trong chính tiềm thức của bản thân, theo bản năng của những kẻ tương tư tình ái, Khải Danh không ngừng tìm cách để có thể một lần nữa gặp lại được cô, cho đến khi những kết quả thất bại bày ra trước mặt, Khải Danh mới tìm cách để dứt cô ra khỏi tâm trí của mình.
Thế nhưng liệu có quá muộn...
Diệu An, Annie.
Bọn họ là những người mà ông đã từng đặt hy vọng sẽ có thể giúp mình quên đi hình bóng ấy.
Vậy mà số phận đúng là trêu ngươi, tại sao gương mặt mỹ miều của Thục Quyên lại chẳng thể nào bị che lấp được bởi thời gian và những cô gái khác, đôi mắt biết cười cùng giọng nói ngọt ngào cứ mãi vương vấn trong trái tim ông.
Khải Danh thiết nghĩ có khi nào bản thân đã điên rồi không? Chứ làm sao có thể yêu một người đến mức cuồng si như vậy.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, ông không muốn ép buộc bản thân mình nữa, mặc kệ những thước phim ký ức không ngừng ùa về tâm trí như đê vỡ, Khải Danh bất lực đầu hàng, ông lẩm bẩm nói:
- "Đều là lỗi của em, Thục Quyên..."
Phải, là lỗi của cô, vì cô mà ông mới ra nông nỗi này.
Tháng này công ty đang trong giai đoạn đàm phán để chuẩn bị ký kết cho một hợp đồng cực kỳ lớn, mọi người ai nấy đều bận đến mức không có thời gian nói chuyện trong giờ làm, thế mà tai bay vạ gió từ đâu đến không biết, tập hồ sơ quan trọng nhất vừa được đưa xuống trong chớp mắt đã không cánh mà bay, không chỉ vậy, file dữ liệu đã lưu trữ cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi, khiến cho ai nấy đều rơi vào trạng thái hốt hoảng tột độ.
- "Làm sao bây giờ, em chết mất thôi".
Một nhân viên nữ luống cuống xoay tới xoay lui, hơn mười giờ đêm, tất cả mọi người trong phòng đều chưa ai về nhà mà chỉ lom khom cúi người tìm tài liệu.
- "Hồi nãy ai là người cuối cùng cầm nó?"
Câu hỏi đưa ra nhưng không nhận lại được bất kỳ câu trả lời nào, ai nấy đều tròn mắt nhìn nhau, giờ bố ai mà biết thằng nào cầm cuối cùng, mà cho dù có biết thì có dám nhận không.
- "Mọi người làm gì vậy? Sao giờ này chưa về mà còn ở đây?"
Từ phía sau, âm thanh nhẹ nhàng vừa đủ nghe cất lên khiến cho mọi người đồng loạt ngẩng mặt.
Một nhân viên nữ vừa liếc mắt thấy Thục Quyên thì ngay lập tức quay đi không đáp, cô ta lầm bầm nói:
- "Đã xui rồi mà còn gặp gì đâu".
Tuy rằng nghe rõ từng lời từng chữ mà người đó vừa thốt ra, thế nhưng Thục Quyên không có ý định sẽ đáp trả, cô chỉ dịu dàng hỏi lại lần nữa:
- "Mọi người có cần tôi giúp gì không?"
- "Bị mất tài liệu quan trọng rồi, cô có làm lại được không?"
Một nhân viên khác đang đứng trong góc tường khoanh tay hất cằm nhìn cô, ánh mắt khinh thường xen lẫn sự bất mãn, người bên cạnh thấy vậy thì vội vàng can ngăn:
- "Ê, sao tự nhiên lại nói..."
- "Có chuyện gì vậy?"
Còn chưa để người kia nói dứt câu, ngay lúc ấy, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ phía sau khiến cho tất cả mọi người đều giật mình lo lắng.
- "Tụ tập ở đây làm gì?"
Những nhân viên trong phòng lập tức đứng thẳng dậy cúi đầu, khoảng trống tĩnh lặng khi mọi người im thin thít như hóa thành một cây búa nặng tán mạnh vào lồng ngực của mỗi người, sức ép vô hình khiến cho bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, mọi thứ cứ như rơi vào một chiều không gian nào đó, căng thẳng đến mức nghe thấy được cả tiếng kim đồng hồ trên tường đang tích tắc kêu.
- "Sao không ai trả lời?"
- "Ơ...thưa, thưa giám đốc..."
Một cậu nhân viên xấu số vô tình bị ánh mắt của Louis bắt gặp thì lắp bắp trả lời, thế rồi hắn hướng tầm nhìn của mình sang phía Thục Quyên, mong chờ một câu trả lời từ phía cô.
Giây phút ấy, trống ngực của toàn thể những người ở đây như bị uống thuốc kích thích mà đập nhanh đến mức điên cuồng, vào lúc ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi cho rằng ắt hẳn cô trợ lý nào đó sẽ tọc mạch với sếp lớn của bọn họ thì lại nghe được Thục Quyên bình tĩnh đáp:
- "À không, mọi người tăng ca xong định đi về rồi, nhưng mà tôi còn công việc cần bàn bạc nên nhờ mọi người ở lại ạ".
Trong thoáng chốc, tất cả những người hiện diện ở đó đều trở nên ngây người, cảm giác như gông xiềng trên người mình đồng loạt được tháo bỏ.
Nghe xong, Louis đảo mắt một vòng quét qua từng người, khó hiểu hỏi:
- "Tăng ca thì cứ nói tăng ca, cần gì phải đứng như tượng cả phòng vậy".
- "Đột nhiên được cấp trên ghé thăm nên mọi người có hơi hồi hộp, giám đốc căng thẳng quá làm mọi người hết hồn chút thôi".
Vừa nói, Thục Quyên vừa cười hì hì xoa dịu sự ngờ vực của người đàn ông đa nghi kia, trong chớp mắt, cảm giác căng thẳng bao quanh đã được lời nói vừa rồi của Thục Quyên phân tán phần nào.
- "Dạ, dạ đúng rồi, mọi người đang chờ Thục Quyên nói xong chút việc thì sẽ trở về liền ạ".
- "Dạ phải dạ phải".
Từ một người nào đó thuận nước đẩy thuyền mà đồng loạt những nhân viên đằng sau cũng vội vã nói theo, căn phòng trong thoáng chốc trở lại trạng thái ồn ào vốn có. Thấy vậy, hắn liền gật đầu dặn dò:
- "Thôi được rồi, nếu lần sau công việc không quá cấp bách thì cũng không cần phải ở lại tăng ca muộn như thế này đâu, mọi người xong việc thì hãy về nhà cẩn thận".
Nói rồi hắn quay sang nhìn Thục Quyên, tông giọng tuy vẫn uy nghiêm, thế nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều:
- "Cô Thục Quyên cũng nhanh chóng kết thúc việc cần làm mà tan ca đi".
- "Dạ".
Dứt lời, vị sếp lớn kia đút tay vào túi quần rồi thong thả rời đi, chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng ấy đâu nữa thì mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
- "Trời ơi, em tưởng em đứng tim chết mất rồi chứ".
Một nhân viên nữ vừa nói vừa vỗ nhẹ vào ngực mình, tấm lưng thẳng tắp nhanh chóng rủ xuống.
- "Chị cũng vậy, cứ nghĩ là lần này toi đời rồi không đó".
Người phụ nữ vừa cất lời liền ngã ngồi xuống ghế, dây thần kinh căng cứng trong đầu cô ta như thể sắp đứt ra đến nơi.
- "Ê, ê".
Người nhân viên nam đứng ở một góc từ nãy đến giờ khẽ huýt tay ra hiệu cho mấy người bọn họ, hóa ra trong phòng vẫn còn một vị khách khác nữa, ban nãy chỉ có giám đốc là rời đi, còn trợ lý của giám đốc thì vẫn còn đang hiện diện tại nơi đây.
Lúc này tất cả những nhân viên trong phòng mới bối rối nhìn nhau, không biết nên ứng xử thế nào cho phải, rốt cuộc cũng chính Thục Quyên nhìn ra được điểm khó xử ấy mà mở lời trước:
- "Mọi người gặp phải vấn đề gì cứ nói ra thử, nếu có thể giúp thì tôi sẽ giúp".
Không khí ấm áp trong xe bất ngờ bị một cơn gió lạnh thổi thốc vào, mang theo thân thể mảnh khảnh của cô gái nhỏ thả người xuống ghế bọc da.
Louis đang ngả đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi cảm nhận được vị trí trống rỗng ngay bên cạnh đã được lấp đầy thì mới an lòng thở hắt ra, tuy cất tiếng nói, thế nhưng hai mắt vẫn luôn nhắm chặt.
- "Thế nào rồi?"
- "Đã xong rồi ạ".
Thục Quyên vừa đáp vừa cài lại túi xách, tài xế sau khi được ra hiệu thì liền nhanh chóng điều khiển xe rời đi, cô ngước mắt nhìn hai cần gạt nước đang không ngừng lắc lư để phủi bỏ lớp sương trắng xóa bám trên kính xe, sau một lúc cúi đầu yên lặng thì mới khe khẽ lên tiếng.
- "Cảm ơn giám đốc".
Người bên cạnh không trả lời, chỉ có hơi thở nặng nề là vang lên đều đặn.
Đến khi cô cho rằng hắn đã ngủ say thì lại bất ngờ nghe được lời hồi đáp:
- "Tại sao em lại giúp những người đó".
Cả Thục Quyên và Louis đều biết rõ câu hỏi và câu trả lời của đối phương, hắn biết cô cảm ơn mình vì đã cố tình nhắm mắt làm ngơ chuyện ban nãy, còn Thục Quyên thì hiểu rằng hắn vì một câu nói của cô nên mới giả vờ như không biết gì.
Thục Quyên nghe xong thì quay sang nhìn hắn, cô mím môi cười, đôi mắt hơi cong lên.
- "Sau tất cả những gì mà những kẻ đó đã gây ra với em, tôi cứ nghĩ, em sẽ mặc kệ bọn họ".
Louis cũng nghiêng đầu nhìn cô, sườn mặt góc cạnh dưới ánh đèn đường lúc tối lúc sáng càng trở nên cứng rắn.
Tầm mắt hai người giao nhau, toàn bộ ngóc ngách trên gương mặt của đối phương đều được người này nhìn rõ.
- "Nếu tôi làm vậy, tôi và bọn họ có khác gì nhau".
Thục Quyên nhẹ nhàng đáp, cô quay mặt sang hướng khác, tay mân mê chiếc móc sắt nằm trên túi xách.
- "Tuy rằng trong số những người vừa rồi đều đã từng đối xử không tốt với tôi, nhưng tôi sẽ không thể nào vì vậy mà cũng đối xử với bọn họ như thế được".
Nghe xong, Louis đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng:
- "Em thật sự rất lương thiện".
Nhận được lời tán dương về bản thân từ vị sếp lớn của mình khiến cho Thục Quyên không khỏi bật cười thành tiếng, cô lần nữa quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, áp sườn mặt vào tấm đệm phía sau, cảm giác yên lòng lại đột ngột trỗi dậy trong tiềm thức
- "Không phải".
Thục Quyên lắc đầu phủ nhận, bóng tối bao phủ xung quanh có lẽ đã đánh động vào nơi mềm yếu sâu thẳm nhất, khiến cho người con gái đang mệt mỏi cũng phải vô thức nói ra suy nghĩ nặng nề của chính bản thân:
- "Không phải lương thiện, tuy rằng không căm hận với những gì mà bọn họ từng làm, thế nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ từng lời từng chữ mà bọn họ đã dùng để tổn thương tôi, nhưng tôi không muốn ăn miếng trả miếng, không muốn bản thân sẽ trở nên giống những người đã từng làm tổn thương mình".
- "Tôi chỉ muốn bản thân bình an mà sống thật tốt".
Thục Quyên thiết nghĩ, nếu cô vẫn còn một mái nhà, vẫn còn đầy đủ cha mẹ để dỗ dành và nương tựa những lúc yếu lòng nhất, vậy thì có lẽ, cô sẽ không phải ép buộc bản thân như thế này.
- "Không, em không giống những kẻ đó".
Bất chợt, một hơi ấm mang theo sức lực mạnh mẽ bao trùm lên tay cô, khiến cho cô phải ngơ ngác cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình.
- "Thục Quyên, em là em, là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được em cả..."
Giọng nói trầm ấm cùng với ánh mắt tha thiết như đang chất chứa muôn điều tâm sự khiến cho cả người Thục Quyên tựa hồ bị điểm huyệt, trong xe tối om chẳng thể thấy được năm đầu ngón tay, vậy mà không hiểu sao cô vẫn có thể cảm nhận được sóng tình vô tận mà người đối diện dành cho bản thân.
Sóng tình vô tận?
Như thể người mơ lạc lối trong cơn mộng mờ sương, Thục Quyên ngây ngốc hỏi:
- "Sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy".
Đúng lúc đó, chiếc xe đột nhiên thắng gấp khiến cho quán tính đổ dồn về phía trước, Louis không kịp nghĩ vội vàng kéo cô vào lòng, bảo vệ Thục Quyên trong vòng tay rắn rỏi.
- "Xin lỗi giám đốc, phía trước có một ổ gà to lắm nên tôi phải thắng lại".
Người tài xế bối rối nhìn qua gương chiếu hậu rồi ái ngại giải thích, rất nhanh sau đó chiếc xe lại rời đi, Thục Quyên cũng bừng tỉnh mà rời khỏi lồng ngực ấm nóng của hắn.
Thế nhưng bàn tay Louis vẫn siết chặt lấy tay cô, gương mặt người đàn ông hiện rõ dưới ánh đèn đường đang nhìn cô chăm chú, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, hắn khàn giọng đáp:
- "Vì sao lại đối xử tốt với em ư? Em thật sự không thể hiểu sao?"
- "Vì...vì anh thương hại tôi? Cảm thấy có lỗi vì chuyện...đêm hôm ấy".
Như đứng trước bản án chân thật của chính mình, Thục Quyên run rẩy đáp, ngoài lý do đó ra thì cô không thể tìm thêm được bất kỳ lý do nào khác nữa cả, cô không hiểu được, những thứ này quá phức tạp, quá rắc rối, cô sợ hãi khi phải đối diện với những điều này...
Louis nghe được đáp án thì không khỏi cười nhạt một tiếng, hắn nheo mắt nhìn người con gái mà mình say đắm, những khát khao như được khơi trào mà tuôn thành thác đổ. Trong đêm tối, bàn tay cứng rắn nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại.
- "Thục Quyên, em thật sự không biết, hay là giả vờ không biết".
Lẽ nào em lại muốn chơi đùa với trái tim tôi.
Kết quả đã ở ngay trước mắt, thế nhưng Thục Quyên vẫn không tài nào đủ can đảm để có thể đi đến bước cuối cùng mà làm sáng tỏ sự thật được, cô rút tay ra khỏi tay hắn, quay mặt sang phía ô cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền như thể đã chìm sâu vào giấc ngủ từ khi nào, lặng lẽ cảm nhận hơi thở nặng nề phát ra từ người bên cạnh, nặng đến mức mà như hóa thành một tảng đá lớn nghẽn chặt trên ngực cô.
Thục Quyên không từ chối, nhưng những hành động đó cũng đã đủ để nói cho hắn biết rằng cô của hiện tại không chấp nhận được điều này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...