Lại một ngày nữa bắt đầu, hôm nay là chủ nhật nên tôi không phải đi học và cũng chẳng phải đi làm. À đúng rồi, hôm nay còn có một sự kiện nữa đó là Long - người yêu Gia Hân sang Mĩ du học 4 năm. Đã 9h15 rồi, còn 15 phút nữa là chuyến bay từ Thành phố Hồ Chí Minh - Việt Nam sang Oasinhtơn - Mĩ chính thức khởi hành mà chuyện quan trọng là tôi gọi nhỏ Hân từ sáng đến giờ gần 20 cuộc mà nhỏ vẫn không nghe máy, đến nhà tìm thì mẹ nhỏ bảo nhỏ đi đâu từ sáng sớm, đến trường cũng không có, ra công viên cũng chẳng thấy đâu.
- Em thử gọi lại cho Hân xem, thằng Long sắp lên máy bay rồi kìa - Dương quay sang thúc tôi khi thấy Long đã đi nộp hộ chiếu và chuẩn bị vào phòng chờ.
- Aiss, gọi sáng giờ nó có nghe máy đâu, chắc nó không muốn gặp Long - Tôi thở dài.
- Chào mọi người, tôi đi nha - Long quay lại sau khi đã nộp hộ chiếu.
Bảo Dương quay sang ôm Long một cái - Mày nhớ giữ gìn sức khoẻ, cố gắng học thật tốt.
Còn Hoàng, anh ta không nói gì chỉ ôm Long rồi quay đi.
Chia tay 2 người kia xong, Long quay sang tôi, nhìn mặt cậu ấy có vẻ bối rối, chắc muốn nói gì đó, cứ "Nghi à" tôi hỏi gì thì cậu ấy lại thôi. Chắc cậu ấy muốn nhắc đến Hân, thôi thì tôi cũng chẳng muốn làm khó cậu ấy.
- Tôi nghĩ mình biết cậu đang muốn nói gì, cậu cứ yên tâm lo học thật tốt, tôi sẻ thay cậu lo cho Gia Hân - Nói xong tôi tiến lại ôm nhẹ Long rồi quay về chổ Dương và Hoàng đang đứng.
Như giải toả được nổi lo của mình, Long cười, vãy tay chào bọn tôi rồi từng bước đi vào phòng chờ. Thấy Long đi khuất tôi mới quay sang hỏi anh Hoàng.
- Sao anh không nói sự thật cho Long biết?
- Anh không thể.
- Tại sao?
- Không tại sao cả, thôi anh về trước, Dương mày lo cho Nghi nha.
Rỏ ràng là Hoàng cố tình lẫn tránh câu hỏi của tôi mà, bực mình, tôi vô thức đưa tay kéo Dương ra khỏi nơi tấp nập này. Đi được một lúc tôi mới nhận ra rằng.... mình đang nắm tay Dương, ôi ngại chết đi được, không biết giấu mặt nơi nào, tôi nhanh chóng buông tay Dương ra rồi đi một mạch về phía trước.
- Nè, đợi với.
Đi được một đoạn thì tôi nghe loáng thoáng tiếng anh ta gọi từ phía sau.
- Hôm nay em rảnh không?
- Không.
- Anh biết em rảnh mà, hôm nay em không đi học cũng không đi làm.
- Biết.. vậy hỏi làm gì?
- Em đi với anh được không?
- Đi đâu?
- Đi rồi sẻ biết.
Chưa kịp để tôi trả lời, tên họ Lê kia đã kéo tôi vào chiếc mui trần mới toanh, bóng loáng để tôi yên vị ở đó, anh ta cũng vào xe, quay sang thắt dây an toàn cho tôi "phịch....phịch..." rồi quay lại dây an toàn cho mình, xong xui anh ta bắt đầu phóng xe đi.
Sau 2h ngồi trên xe, cuối cùng cũng đến.
Nơi Bảo Dương đưa tôi đến là một cánh đồng ở vùng quê ngoại ô thành phố. Anh nắm tay tôi kéo đi vào bên trong, tay còn lại anh xách cái gì đó to đùng. Đi qua 2 cánh đồng lúa, 1 cánh đồng ngô và vô số cánh đồng hoa đầy đủ sắc màu, tôi nghĩ mình đã đến nơi. Dương dùng 2 tay bịt mắt tôi lại dẫn tôi đi thêm 1 đoạn nữa.
- Tới rồi, em mở mắt ra đi - Dứt lời anh ta liền bỏ tay ra.
- Wow, đẹp thật đấy - Tôi hét lên trong ngạc nhiên. - Sao anh biết chổ này vậy? - Cảm xúc của tôi bây giờ ư? Là một mớ hỗn loạn trong đầu, trước mắt tôi chẳng phải... chẳng phải là... cánh đồng bồ công anh như tôi từng mơ ước hay sao. Nó đẹp và lung linh thật đấy. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy cả bầu trời bồ công anh như vậy, với tôi mà nói bây giờ dường như cả thế giới chỉ còn lại tôi, Dương và những cánh hoa bồ công anh. Tôi ngỡ ngàng có, ngạc nhiên có, thích thú có.
Chạy đến trước mặt Bảo Dương, tôi hỏi - Sao anh biết tôi thích bồ công anh vậy?
- Chẳng có gì về em mà anh không biết cả - Anh ta cười tràn đầy tự tin.
- Em thích không?
- Có, có, tôi thích lắm, chúng đẹp lắm.
Có lẽ ngay lúc này đây, bồ công anh có sức hấp dẫn với tôi hơn bao giờ hết, bỏ mặt Dương, tôi chạy quanh cánh đồng rộng lớn này như trẻ lên ba, chạm từng cánh hoa bồ công anh và "giúp" chúng bay lên cả bầu trời. Thấy tôi có vẻ phấn khởi, Bảo Dương cũng chạy vào đùa, nghịch cùng tôi. Hai người chúng tôi cứ "gỡ" từng cánh hoa bồ công anh để nó bay theo gió lên bầu trời cao vút. "quậy" được một lúc thì cả hai bắt đầu thấm mệt. Quay lại cây bằng lăng lúc nảy, tôi và Dương ngồi xuống. Dương lấy nước trong cái túi to kia ra, chúng tôi bắt đầu uống và ăn snack.
- Thì ra cái túi to đùng lúc nảy mà anh xách là bánh và nước à.
- Em cũng thông minh đấy chứ - Dương đưa tay tém vài cọng tóc mái rớt xuống trên mặt tôi chợt "thình thịch... thình thịch..." sao..sao tim tôi đập nhanh và mạnh dữ vậy. Lần thứ hai trong ngày rồi nha. Không được, không được, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, tôi tự trấn an bản thân sau đó quay qua dựa vào góc bằng lăng to bự kia, Dương cũng ngã người ra sau đó.
- Sau em lại thích bồ công anh vậy? - Anh ta hỏi tôi sau một lúc lâu cả hai cùng im lặng.
Flash back
- Mẹ ơi, hoa bồ công anh này đẹp thật đấy - Tôi chạy lại xoà vào lòng mẹ vì đã thấm mệt khi chạy quanh khắp vườn bồ công anh.
- Đúng rồi con gái, con có thích không?
- Dạ có, con thích lắm, mẹ có thích không?
- Mẹ cũng rất thích.
- Vậy tại sao mẹ thích ạ? - Quay lên nhìn mặt mẹ, tôi thấy mắt mẹ đỏ ngần.
- Vì.... Nó giống như cuộc đời của mẹ.
Đó là mãnh kí ức của 4 năm trước, tôi đã từng nghĩ rằng mình sẻ lãnh quên mãi, vì cái ngày hôm đó là ngày mà tôi tận mắt thấy ba tát mẹ một cái, tôi chạy lại đỡ mẹ, sau đó mẹ dẫn tôi ra vườn. Ngỡ rằng mình sẻ lãng quên vì tôi không muốn nhớ đến cái tát mà chính tay ba đã tát mẹ, tôi sợ lắm. Nhưng bây giờ chính anh ta - Lê Bảo Dương đã khiến mãnh kí ức kia quay về. Mãi suy nghĩ mà tôi không biết rằng Dương đã gọi mình lần nữa.
- Mèo, em sao vậy?
- À, tôi không sao.
- Sao em lại thích bồ công anh vậy? - Chắc anh ta tưởng tôi không nghe nên hỏi lại.
- À... ừm... - Chần chừ một lát tôi nói tiếp - Vì... nó giống cuộc đời của tôi.
Chẳng biết tự bao giờ, nước mắt tôi cứ trào chực ra nhiều đến thế. Dương thấy vậy thì không nói gì thêm, anh kéo tôi lại, lau nước mắt cho tôi, rồi lại đẩy đầu tôi tựa vào vai anh. Được một lúc tôi thôi không khóc nữa mà thiếp đi lúc nào không hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...