Nam Thành Gió Nổi

Edit: Winterwind0207

"Tại sao nói như vậy?"

Tuy rằng từ lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Hành liền cảm thấy đạo sĩ kia lộ ra một luồng quái lạ, nhưng không có suy nghĩ đến phương diện này.

"Đầu tiên, trong nhà này không có linh hồn. Điều này từ sáng sớm tôi đã tra xét. Cho nên ông ta nói mây đen rợp trời, ác quỷ quấy phá vân vân, chỉ là vô nghĩa." Nam Úc Thành gảy gảy điếu thuốc, tiếp tục nói: "Thứ hai, nếu như từ đầu ông ta đã nói bậy, như vậy dựa theo đường lối của bọn giang hồ bịm bợp, trong tình huống bình thường trước tiên sẽ làm bộ lừa gạt một phen, sau đó làm bộ ác quỷ đã bị trục xuất, lúc này mới thuận thế lừa gạt tiền. Nhưng là ông ta cũng không có."

"Ông ta không thể thấy linh hồn. Thế nhưng ông ta lại làm bộ nhìn thấy. Đồng thời còn làm bộ bị dọa đến tè ra quần. Điều này nói rõ cái gì?" Nam Úc Thành nhìn về phía Lâm Hành.

"Nói rõ ông ta là bị người ta sai khiến, tới nơi này diễn một màn kịch." Lâm Hành từ từ hiểu ý tứ của anh, thê nhưng vẫn còn có chút nghi hoặc: "Ông ta làm như vậy có mục đích gì chứ?"

"Mục đích giống như việc đặt cái loa." Nam Úc Thành nói: "Vì đe dọa."

"Tôi hiểu rồi." Lâm Hành gật gật đầu, dần dần làm rõ tâm tư: "Mục đích đối phương làm tất cả những thứ này, cũng là vì khiến người trong nhà này tin có ma quỷ sản sinh ta lòng sợ hãi. Nơi này vốn không có quỷ, thế nhưng "nó" lại cố tình muốn giả quỷ, đồng thời thông qua con quỷ này, khiến trong lòng nhữn người kia nổi lên cảm giác sợ hãi sâu sắc."

"Đúng." Nam Úc Thành tán thưởng nói: "Phản ứng của cậu ngược lại là càng lúc càng nhanh, không cân nhắc đến đội của tôi làm sao?"

Lâm Hành liền vội vàng lắc đầu: "Công tác của anh tôi không chịu nổi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm."

Nam Úc Thành khẽ cười một tiếng, không nói thêm nữa.

Một lát sau, Lâm Hành từ từ nhíu lông mày lại.

"Nếu như nói, người này làm tất cả những thứ này mục đích là vì để cho bọn họ sản sinh sợ hãi, tâm ma thêm sâu sắc. Như vậy làm tất cả những thứ này, thì có ý nghĩa gì chứ?" Lâm Hành nghi ngờ nói: "Chú hai bọn họ không thường xuyên ở nơi này, qua mấy ngày cúng tổ tiên kết thúc liền từng người về nhà, lúc đó chuyện này cũng là sống chết mặc bay. Hà tất đại phí chu chương* làm ra nhiều chuyện như vậy?"

(*Đại phí chu chương: hoang phí khổ tâm làm ra những chuyện không đâu)


"Cho nên, đây mới là chỗ thú vị." Nam Úc Thành trên mặt câu lên một nụ cười gằn, chậm rãi nói: "Người kia làm tất cả những thứ này, đều chỉ đang làm nền, trò chân chính trò còn chưa có bắt đầu."

Nam Úc Thành nói xong khiến tâm lý Lâm Hành dâng lên một trận dự cảm bất tường.

Từ lần này trở về, Lâm Hành liền phát hiện,

quê nhà lúc trước đối với cậu tràn ngập hồi ức, lần này lại có vẻ phá lệ quỷ bí dữ tợn. Từ khi vừa mới bắt đầu đến nơi này, trước sau luôn có một loại cảm giác khó có thể giải thích được quanh quẩn ở trong lòng, làm cho cậu luôn cảm thấy bất an.

Suy nghĩ một chút, Lâm Hành lắc lắc đầu. Không muốn nghĩ tiếp. Ít nhất cho tới bây giờ, phát sinh hết thảy đều bất quá là trò đùa trẻ con, có lẽ Nam Úc Thành phân tích xác thực có đạo lý, mà... E rằng lần này là Nam Úc Thành cả nghĩ quá rồi?

Lâm Hành không biết là xuất phát từ tâm lý gì, mặc định như vậy yên lặng an ủi chính mình một trận.

Cậu quay đầu nhìn lại Nam Úc Thành, thấy đối phương đang dựa vào trên bệ cửa sổ ngẩn người, nghĩ mấy ngày nay anh ở đây tựa hồ cũng có chút tẻ nhạt, Lâm Hành nhân tiện nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi?"

"Đi đâu?" Nam Úc Thành nói.

"Đi dạo xung quanh. Sáng sớm chúng ta đi chưa được mấy bước đã phải về rồi, không phải anh muốn đi nhìn xung quanh sao?" Lâm Hành cười nói: "Tôi dẫn anh đi chỗ tốt chơi."

Nam Úc Thành không hé răng, đem tàn thuốc diệt đi, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Hai người ra ngoài phòng đi xuống lầu, lúc đi qua phòng khách, phát hiện trong phòng khách không có một bóng người, trong sân rất yên tĩnh, chỉ có hai bảo vệ đang đứng trước cửa cùng với hai cái chó săn lớn. Nhìn thấy bọn họ đi ra, bảo vệ hướng Lâm Hành gật gật đầu.

Lâm Hành mỉm cười nhìn bọn họ.

Lâm Hành mang theo Nam Úc Thành dọc theo bờ sông sáng sớm bọn họ đi qua một đoạn ngắn, nước sông rẽ nhánh, một đầu chảy về phía trước tưới ruộng lúa hai bờ sông, một đầu khác thì lại chảy vào trong rãnh ngọn núi nhỏ bên cạnh, kéo dài biến mất vào trong thung lũng tươi xanh.

Dòng sông phân nhánh đại khái rộng một mét, hai bên thung lũng vách đá lởm chởm, đi ở giữa ngẩng đầu hướng lên trên nhìn xem, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm. Bên trong sơn cốc đường đi rất chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi, Lâm Hành không chút khách khí đi ở phía trước dẫn đường.


Đi ước chừng 7,8 phút, phía trước dần dần trống trải, khe suối lưu đến trong này không có đi lên trước nữa, mà là hội tụ thành một hồ nước. Phía ngoài ước ồ ồ truyền vào trong hồ, trên mặt nước bốc hơi sương trắng nhàn nhạt,

không khác nào ảo cảnh. Nam Úc Thành vòng qua luẩn quẩn một vòng, bốn phía núi đá vờn quanh, đem nơi này vây thành một cái vòng tròn hình dạng rất lớn, đỉnh đầu là bầu trời thu hẹp, đứng ở chỗ này ngẩng đầu hướng lên trên xem, giống như hai con ếch ngồi xổm dưới đáy giếng.

"Khi còn bé, mỗi lần về nhà, tôi đều lén lút chuồn tới nơi này chơi." Lâm Hành ở bên đầm nước tìm một tảng đá ngồi xuống: "Khi đó vẫn còn đi học, mỗi lần về nhà đều phải chờ tới khi nghỉ hè mới có thời gian, mùa hè rất nóng, nơi này lại phi thường mát mẻ, tôi thường thường có thể ở đây chơi một buổi chiều, đến lúc buổi tối nhiệt độ hạ xuống lại trở về."

"Cậu đi chơi lâu như vậy, người trong nhà không quản cậu?" Nam Úc Thành cũng tìm cái vị trí, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Cha ta cùng ông nội ta rất khi để tâm đến tôi, khi còn bé chỉ có bà nội chiều tôi. Tôi ở nhà chỉ cần không làm ra sai lầm lớn, căn bản là không có ai ràng buộc tôi." Lâm Hành nhớ lại lúc trước, khóe miệng ngậm lấy một vệt ý cười.

Nam Úc Thành "Ừ" một tiếng, không lên tiếng.

"Anh thì sao?" Lâm Hành bỗng nhiên nói.

"Cái gì?"

"Khi còn bé anh sống thế nào. Nói nghe một chút?" Lâm Hành hiếu kỳ.

Nam Úc Thành lại trầm mặc. Anh không có mở miệng, Lâm Hành nhìn sắc mặt anh chìm xuống, ý thức được mình hỏi vấn đề gì đó không nên,lập tức cũng có chút lúng túng.

Nhưng mà, tại lúc cậu cho là Nam Úc Thành sẽ không trả lời, đối phương chợt nói: "Tôi không có tuổi ấu thơ."

Không có tuổi ấu thơ? Có ý gì?

Lâm Hành ngẩn ra, đang muốn tiến một bước mở miệng hỏi, lại nghe Nam Úc Thành thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Tôi và cậu không giống nhau. Đối với tôi mà nói, không tồn tại hai loại trạng thái "Tuổi ấu thơ" và "Thành niên". Từ khi tôi sinh ra vẫn là bộ dạng này."

Lời nói này khiến Lâm Hành nghe xong đầu óc mơ hồ. Nhưng mà cậu cũng bén nhạy bắt được mấu chốt câu, cậu hỏi ngược lại: "Anh nói anh khác với chúng tôi, "Chúng tôi" ở đây nghĩa là gì?"


Nam Úc Thành há miệng, đang muốn trả lời, Lâm Hành trong đầu linh quang lóe lên, bật thốt lên: "Anh đừng nói cho tôi, anh kỳ thực cũng là quỷ!"

"... Không phải." Nam Úc Thành vốn đang có tâm tình giải thích lập tức bị Lâm Hành dập tắt, anh nhàn nhạt nói: "Sau này sẽ nói cho cậu biết."

"Ồ." Lâm Hành không có đến đáp án, vẫn còn có chút bất mãn. Tự mình một người ở nơi đó xoắn xuýt nửa ngày, nhìn Nam Úc Thành bên cạnh rồi lại không dám mở miệng hỏi lại.

Hai người ở bên cạnh hồ nước ngồi một hồi, Nam Úc Thành nhìn sắc trời một chút, đã có chút tối sầm, tính thời gian cũng không còn nhiều lắm phải trở về ăn cơm tối, liền lôi kéo Lâm Hành từ trên mặt đất đứng lên.

Theo đường cũ trở về, lúc từ bên trong thung lũng đi ra, sắc trời đã gần đen.

Lâm Hành liếc mắt nhìn điện thoại di động, không có điện thoại cũng không có tin nhắn, nhìn dáng dấp chắc người nhà họ Lâm vẫn chưa chuẩn bị cơm tối, hai người từ từ tản bộ đi về thời gian cũng rất thích hợp.

Đi một đoạn đường, nhìn về phía trước đã cơ bản có thể thấy rõ hình bóng căn nhà. Vào lúc này, Nam Úc Thành đi ở phía trước bỗng nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm phía trước cách đó không xa, đối với Lâm Hành sau lưng nói: "Đó là anh họ cậu?"

Lâm Hành đến gần vừa nhìn, Lâm Phong Kỳ lúc này đang đứng tựa vào một thân cây bên ngoài nhà, đối diện với cậu ta là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, nhìn qua cà lơ phất phơ rất có vài phần lưu manh, không giống như là người tốt.

Người kia hất cằm đối với Lâm Phong Kỳ nói gì đó, chỉ thấy Lâm Phong Kỳ gật đầu liên tục, tựa hồ đối với người kia cực kỳ e ngại, ngay cả đôi mắt cũng không dám nâng lên nhìn đối phương.

Nói một hồi, người kia liền quay người rơid khỏi.

Lâm Phong Kỳ sợ sệt nhìn bốn phía một chút, vừa vặn liếc mắt nhìn thấy Nam Úc Thành và Lâm Hành cách đó không xa, ánh mắt của cậu ta hơi ngưng lại, biểu tình có chút bối rối, dĩ nhiên không chào hỏi xoay người chạy.

Lâm Hành nhìn tình cảnh này, có chút hiểu rõ.

Nguyên bản đối với chuyện Lâm Phong Kỳ về nhà cúng tổ tiên, Lâm Hành liền khá là kinh ngạc, hiện tại vừa nhìn, người này phải làm ra chuyện gì đó, mới có thể cố ý chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này. Đồng thời việc này không thể lộ ra ngoài, bằng không dùng tính cách của cậu ta đứng ở trước mặt mình, như thế nào gặp cậu xong lại bỏ chạy.

Bất quá, Lâm Phong Kỳ làm sao, Lâm Hành ngược lại là không quá để ý, người này ngược lại cũng không dám là ra chuyện kinh thiên động địa, vì vậy liền không để ý đến cậu.

Nghĩ thôi, Lâm Hành cũng không nói thêm cái gì, cùng Nam Úc Thành đồng thời trở về nhà.

Lúc trở về cơm tối vừa bưng lên bàn, Tào Tư Vân nhìn thấy hai người trở về cười nói: "Đang muốn gọi điện thoại cho hai đứa, hai đứa ngược lại về kịp thời gian, đến đến đến, ngồi xuống ăn cơm."


Mấy người vây quanh bàn ngồi xuống, Lâm Hành nhìn một vòng, không phát hiện chú hai và cô, liền hỏi Tào Tư Vân hai người đi nơi nào.

Tào Tư Vân nói: "Ai, trưa hôm nay chuyện này hai đứa cũng nhìn thấy, hai người bọn họ tâm lý có chút không thoải mái, chú mới vừa đi lên hỏi thăm, đều nói không muốn ăn cơm, để cho bọn họ yên lặng một chút đi."

"Khổ cực chú." Lâm Hành có chút cảm khái, mấy ngày nay trong nhà lòng người bàng hoàng, ông chú nội tuổi lại lớn, không quan tâm đến mấy việc này, trong nhà dĩ nhiên chỉ có Tào Tư Vân làm chủ, từ trên xuống dưới đều là do ông ấy quản lý.

Rất nhanh hai người ăn cơm nước xong, nhìn sắc trời đã tối hẳn, hai người liền trở về phòng xem ti vi.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Nam Úc Thành quyết định mấy ngày sẽ ở trong phòng Lâm Hành, Lâm Hành khó có thể nói ra dị nghị.

Hai người an tĩnh xem TV một hồi, Lâm Hành lại có chút mệt rã rời, đơn giản liền chuẩn bị đi tắm, tắm xong ngủ sớm một chút, bồi bổ tối hôm qua giấc ngủ ghi nợ tối hôm qua.

Mỗi một căn phòng ngủ trong nhà này bên trong đều có có phòng vệ sinh, bởi vậy Lâm Hành cũng không cần đi ra ngoài, ở trong phòng tắm xong một hồi, liền lên giường ngủ.

Lúc cậu làm điều này, Nam Úc Thành luôn luôn ở bên cạnh xem ti vi. Cũng không biết anh ta đến tột cùng có nhìn thấy hay không, từ đầu tới đuôi đều là một tạo hình, ngay cả một chút biểu tình cũng không có, Lâm Hành mới nhìn còn tưởng rằng anh ta bị Cố Kỳ Viễn mượn xác.

Lâm Hành không có để ý đến anh, đêm qua giằng co vài lần, cậu xác thực ngủ không được ngon giấc, bởi vậy nằm dài trên giường, cậu rất nhanh liền ngủ.

Nửa đêm, Lâm Hành bị con muỗi đốt làm cho tỉnh ngủ.

Ở nông thôn muỗi đặc biệt nhiều, lúc xế chiều Nam Úc Thành đã mở cửa sổ hút thuốc, phỏng chừng lúc đó muỗi đã tiến vào, khiến Lâm Hành bị muỗi đốt khổ không thể tả.

Lúc tỉnh lại, Lâm Hành liếc mắt nhìn thời gian, là hai giờ sáng, bên cạnh Nam Úc Thành đã ngủ say.

Cậu rón rén bò lên, tìm đến tủ đầu giường cầm ra một bình nước hoa, ngồi vào trên giường bắt đầu bôi lên những chỗ bị muỗi cắt.

Chai này nước hoa là chú chuẩn bị. Lúc vừa tới đây, chú cố ý từng căn dặn, ở đây có nhiều muỗi không nên mở cửa sổ thường xuyên, còn cố ý để trong phòng mỗi người đặt một bình nước hoa, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lâm Hành một bên bôi, một bên nhìn Nam Úc Thành bên cạnh.

Nhìn anh ta lại có chút thất thần, lọ nước hoa trong tay cầm ngược cũng không chú ý, lập tức đổ hơn phân nửa vào người Nam Úc Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui