"Thịt Viên, Thịt Viên..."
Thử gọi vài tiếng, bình thường nếu được gọi tên, Thịt Viên sẽ lập tức phe
phẩy đuôi, nhưng lần này lại không có chút phản ứng nào.
Tô Tiểu Đường cắn môi, giọng nói run rẩy gọi cái tên đó: "Phương... Phương Cảnh Thâm?"
"Thịt Viên" lập tức kêu một tiếng, dường như muốn đáp lại.
Cả người Tô Tiểu Đường run lên một cái, "Một cộng một bằng mấy?"
"Thịt Viên" bất đắc dĩ "Gâu" "Gâu" hai tiếng, vừa nhìn có vẻ như không được
vui, tất nhiên là không hài lòng vì cô đưa ra một đề bài “thiếu muối”
đến vậy.
Thật sự xem anh là chó sao? Rõ ràng là do tự bản thân anh bằng lòng để cô mang mình ra làm thí nghiệm mà!
Làm sao bây giờ, thật sự muốn cắn cô!
Thôi xong rồi, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy, anh sẽ không biến thành chó thật chứ!
Tô Tiểu Đường không ngừng lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán, mang máy
vi tính xách tay từ trên bàn xuống, cùng ngồi dưới đất với "Thịt Viên".
Hít sâu một hơi, mang máy vi tính đặt trước mặt con cún, nghiêm túc nhìn
nó: "Được rồi, muốn kiểm tra thật giả? Vậy thì mày hãy đoán xem trong
lòng chị lúc này đang nghĩ gì."
Cô nhớ Phương Cảnh Thâm đã từng nghiên cứu qua tâm lý học, quan trọng là
câu hỏi mang tính chất ngẫu hứng này, tuyệt đối không có khả năng được
huấn luyện mà có.
Chân mày của chú cún nào đó đảo qua đảo lại một lúc, thật sự rất giống
Phương Cảnh Thâm, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu gõ lên bàn phím.
Tô Tiểu Đường nín thở nhìn chằm chằm vào từng hành động của chú cún, thấy
anh gõ ra một đoạn văn bản ——[Cô đang nghĩ, nếu như nó thật sự là Phương Cảnh Thâm, hành động ngu ngốc của mình vừa rồi chẳng phải đều bị nó
nhìn thấy hết rồi sao! Mình lại còn giày vò gương mặt anh ta! A a a
không muốn sống nữa, phải làm sao bây giờ!]
Tô Tiểu Đường sửng sốt vài giây, sau đó cả khuôn mặt đỏ lên như mới vừa bị nước sôi tạt qua.
Giọng điệu này thật sự giống anh như đúc! Bây giờ cô thật sự không muốn sống nữa...
Giờ phút này, thế giới quan của Tô Tiểu Đường đã hoàn toàn sụp đổ.
***
"Phương Cảnh Thâm, thật sự là anh!" Tô Tiểu Đường có cảm giác muốn khóc, "Đều
tại cái miệng quạ của tôi, nói cái gì mà dù anh có biến thành cún..."
Thấy cô cuối cùng cũng tin mình, khuôn mặt cún của Phương Cảnh Thâm có vẻ
nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dùng chân vỗ vỗ lên vai cô để cô thấy dễ chịu
hơn.
"Làm sao bây giờ?" Mạng sống của nam thần không gặp nguy hiểm, thế nhưng nam thần biến thành cún, cô thật không biết nên khóc hay nên cười.
"Yên lặng theo dõi sự thay đổi, trước tiên là chờ một ngày, nếu như vẫn còn
trong hình dạng này, ngày mai mang tôi đến bệnh viện. Tôi muốn tìm cơ
thể của mình."
Chân cún của Phương Cảnh Thâm chầm chậm gõ chữ, nhưng do thói quen nên chữ
gõ ra với tốc độ rất nhanh, hơn nữa anh còn dùng cả năm móng, ngay cả cô cũng không thể gõ chữ đều cả năm ngón được.
Nhìn vào màn hình, cho dù lâm vào bất cứ tình huống thế nào vẫn điềm tĩnh
sắp xếp mọi chuyện, cho dù thứ đang ngồi trước mặt cô là một con cún béo tròn, Tô Tiểu Đường vẫn cảm thấy an tâm vô cùng.
Cô nhớ trước kia Phương Cảnh Thâm từng nói "Bây giờ người mà tôi có thể
nhờ cậy chỉ có cô", lập tức cô cảm thấy trách nhiệm này thật lớn lao.
Cô phải phấn chấn lên mới được!
Tô Tiểu Đường nhanh nhẹn đứng lên, "Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, nhất định là đói bụng rồi phải không, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho
anh!"
Đôi mắt cún của Phương Cảnh Thâm yếu ớt nhìn cô.
Tô Tiểu Đường ho nhẹ một tiếng, "Không phải là thức ăn cho chó."
***
Tô Tiểu Đường là một người thích ăn hàng, hơn nữa còn là một người thích
ăn hàng có đẳng cấp, nấu ăn rất giỏi. Mỗi ngày nguyên liệu nấu ăn trong
tủ lạnh đều phong phú, dụng cụ làm bếp trong phòng bếp của cô cũng đầy
đủ cả.
Tô Tiểu Đường mang chân giò hun khói, cà rốt, ngô, thịt bò viên cắt thành
miếng nhỏ rồi nấu chung với gạo nếp, sau đó dùng lòng đỏ trứng làm da
bọc bên ngoài, cắt thành từng miếng nhỏ tròn trịa, kích thước vừa đủ để
bỏ vào miệng.
Làm xong sau đó trang trí lên trên một cái mâm nhỏ, lại ép thêm một ly nước cà chua tươi mát, lo anh uống không tiện vì thế đựng nó trong một cái
bát.
Phương Cảnh Thâm ăn xong rất hài lòng, sau đó ngáp một cái.
"Có phải cả đêm qua anh không có ngủ hay không?" Tô Tiểu Đường lo lắng hỏi.
Xảy ra chuyện này, anh làm sao có thể ngủ được.
"Có muốn ngủ một chút không?" Tô Tiểu Đường thử thăm dò.
Phương Cảnh Thâm gật đầu.
Thế nhưng, ngủ ở đâu bây giờ? Cũng không thể để anh ngủ trong ổ chó được!
"Anh chờ một chút, tôi đi trải chăn và ga giường, hôm qua mới mang ra phơi
nắng, vì đi vội quá, mang vào rồi bỏ trên giường vẫn chưa kịp trải
ra..." Tô Tiểu Đường vừa nói vừa mang ga giường ra trải.
Nhắc đến chiếc giường lớn hai mét này, xem như là món hàng xa xỉ phẩm duy
nhất trong nhà, tốn của cô hơn một vạn, đổi lại được cảm giác thoải mái
dễ chịu.
Lý Nhiên Nhiên luôn nói cô đối xử với bản thân không tốt, thật ra cô rất
quan tâm đến chất lượng cuộc sống, chỉ là khái niệm chất lượng cuộc sống của cô với những cô gái khác không giống nhau mà thôi, muốn vẻ đẹp tự
nhiên phải trả giá rất lớn, nhưng đối với cô mà nói sống làm sao thoải
mái nhất là được.
Phương Cảnh Thâm nhìn chiếc giường, không hề động đậy.
"Sao thế?" Tô Tiểu Đường có chút khẩn trương, cô biết Phương Cảnh Thâm thích sạch sẽ, "Thật sự rất sạch sẽ, hay là tôi đổi chiếc giường mới cho
anh?"
Khuôn mặt cún của Phương Cảnh Thâm thoạt nhìn rất bối rối.
Anh đang bẩn thỉu như vậy sao có thể lên giường ngủ được, đang do dự không biết có nên nhờ cô tắm rửa cho mình hay không.
Thế nhưng anh lại nhớ trước đó Thịt Viên được rất nhiều người sờ qua. Dù
sao thì bây giờ anh cũng là một con chó, anh cứ đi ngủ như vậy sao được?
Phương Cảnh Thâm nhảy lên cái ghế, gõ vài chữ ——[Giúp tôi tắm]
Tô Tiểu Đường: "..."
***
Trong phòng tắm.
Tô Tiểu Đường chuyên tâm chà xà phòng cho Phương Cảnh Thâm, bọt xà phòng càng ngày càng nhiều bao lấy cả người Phương Cảnh Thâm.
"Nhắm mắt lại."
"Nhấc chân lên một chút."
"Đưa chân khác."
Phương Cảnh Thâm phối hợp làm theo lời nói của cô, híp mắt, xem ra được cô phục vụ rất thoải mái.
Tô Tiểu Đường lật lỗ tai của anh lên, cẩn thận cọ rửa, bên tai Phương Cảnh Thâm run lên, có chút mẫn cảm.
Sợ anh xấu hổ, Tô Tiểu Đường chủ yếu chỉ chà lông cho anh, chỗ khác thì
chỉ xối qua nước lạnh, tắm tổng cộng hai lần, sau đó cẩn thận rửa lại
sạch sẽ.
Mẹ kiếp, thật ra người bối rối nhất không phải là cô sao? Cũng có ngày, cô có thể sờ khắp cơ thể của nam thần, từ trên xuống dưới đều sờ một lần!
Tuy rằng hai chữ "Nam thần" phải để trong dấu ngoặc kép.
Sau cùng, Tô Tiểu Đường nhìn anh, suy nghĩ một chút, đề nghị, "Tắm xong
rồi, anh có muốn vẫy lông một chút không? Làm như vậy tương đối nhanh!"
Phương Cảnh Thâm trầm mặc hai giây, gật đầu.
Tô Tiểu Đường vội vàng đứng xa ra, chờ Phương Cảnh Thâm vẫy lông xong rồi
mới dùng khăn lau lại một lượt, sau đó mở máy sấy sấy khô cho anh.
Tô Tiểu Đường thích nhất là nhìn bộ lông xù của Thịt Viên sau khi tắm rửa xong, mỗi lần như thế đều mang ra giày vò mấy cái.
Hiện tại chỉ có thể ngứa ngáy để trong lòng, chịu khó nín nhịn.
Đánh chết cô cũng không dám chà đạp nam thần.
***
Phương Cảnh Thâm tắm rửa xong vô cùng sảng khoái chạy về phía giường, trước
khi lên giường còn nhấc chân lên ý bảo cô lau qua thêm một lượt.
Có lẽ chăn bông vừa mới phơi nắng xong nên có cảm giác vô cùng mềm mại,
hơi thở ngập tràn mùi nắng mai và mùi nước tẩy quần áo thơm mát. Phương
Cảnh Thâm lâu lắm không được ngủ, lại vừa mới trải qua một trận lo lắng
quá độ, vừa vùi vào chăn đã mệt mỏi rã rời.
"Anh ngủ một giấc đi, tôi đi ra ngoài mua ít đồ."
Phương Cảnh Thâm vừa muốn ngủ lập tức ngóc đầu dậy. Cô muốn đi ra ngoài? Anh
phát hiện không có cô ở đây, anh có cảm giác không an toàn.
"Tôi sẽ về nhanh thôi, đầu giường có điện thoại, nếu có chuyện gì thì lập
tức gọi cho tôi, đúng rồi, anh không biết số điện thoại của tôi..." Tô
Tiểu Đường ghi số điện thoại vào một tờ giấy tiện lợi rồi dán lên trên
điện thoại.
Lúc này Phương Cảnh Thâm mới nằm lại xuống giường.
***
Lúc Tô Tiểu Đường xách theo túi lớn túi nhỏ trở về đã là buổi trưa.
Xa xa Phương Cảnh Thâm chợt nghe thấy tiếng bước chân của cô, lỗ tai run
một cái nhảy xuống giường. Một giấc ngủ mấy giờ đồng hồ cũng đủ để anh
hồi phục tinh lực.
"Anh tỉnh rồi à, không ngủ thêm chút nữa sao?" Tô Tiểu Đường lấy ra một cái
IPAD, anh không nói được có thể gõ chữ vào đây, "Cái này cho anh dùng,
lúc anh nói chuyện sẽ thuận tiện hơn. Được rồi, tôi có mua vài bộ đồ
dành cho cún, anh muốn mặc không?"
Phương Cảnh Thâm trầm mặc trong chốc lát, sau đó gật đầu.
Vì vậy Tô Tiểu Đường giúp anh mang quần áo mặc vào.
Nhìn qua... trông thật mập mạp.
Haiz, động vật cũng giống như chồng vậy, mặc quần áo cũng phải chọn size cho phù hợp với dáng người.
Phương Cảnh Thâm lắc lư thân thể, duỗi chân ra, sau đó gõ lên IPAD: [Giúp tôi cởi ra]
"A... Thật sự có cảm giác không thoải mái sao? Thịt Viên cũng không thích tôi mặc cho nó những thứ này!" Tô Tiểu Đường không thể làm gì khác hơn là
lại giúp anh cởi ra.
Ý nghĩ muốn đùa kiểu này quả thật quá khó chấp nhận, mỗi lần nó tình nguyện cũng làm cho cô bị trầy tay (bị móng vuốt cào).
Trừ thứ đó ra Tô Tiểu Đường còn mua khăn lông, bàn chải đánh răng mới và một ít đồ dùng hàng ngày.
Chỉ chốc lát sau có người gõ cửa, kotatsu (chiếc bàn lò sưởi) và tatami
(nệm trải sàn) cô vừa mới mua được mang đến. Đều là đồ gia dụng kiểu
Nhật, rất thấp, như vậy anh không cần lúc nào cũng phải nhảy từ trên
giường xuống.
Cô không biết đến lúc nào thì anh mới quay lại hình dáng ban đầu được, có
thể là ngày mai, cũng có thể một giây sau... Nhưng cô vẫn mua. Những
chuyện kích động vì anh mà muốn làm thật sự không thể nào khống chế
được.
***
Đến buổi tối, Tô Tiểu Đường hầu hạ người nào đó đánh răng, lại nhúng nửa
cái khăn ướt lau qua mặt anh một lần, sau cùng vô cùng cung kính ôm anh
đến bên giường.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi, ống tay áo bị một cái chân trước đè xuống,
phía sau truyền đến một giọng nam rõ ràng: [Cô đi đâu.]
Người biến thành cún đã là lạ, cún còn biết mở miệng nói chuyện? Phương Cảnh
Thâm biến thành cún, sau này có khi nào lại biến thành yêu tinh không?
Thế giới này còn có chuyện gì hoang đường hơn nữa đây?
Tô Tiểu Đường sợ đến mặt không còn giọt máu, một lúc lâu mới dám xoay
người, sau đó mới phát hiện bản thân sợ chuyện không đâu, chỉ là do
Phương Cảnh Thâm dùng một phần mềm (software) gõ chữ lại có thể phát ra
tiếng trên IPAD mà thôi...
"Tôi đi ra sofa ở phòng khách ngủ."
[Tôi đi.] Phương Cảnh Thâm "Nói" .
Tô Tiểu Đường vừa nghe xong vội vàng xua tay, "Không nên không nên, sao có thể để anh ngủ ở sofa, sofa cứng như thế, hơn nữa phòng khách không có
điều hòa..."
[Hiện tại tôi chỉ là một con cún.]
Bởi vì câu này... Tô Tiểu Đường ho khan một cái, "Nhưng linh hồn của anh
thì không phải, sao tôi có thể đối xử với anh như một cún được, hơn nữa
đây chỉ là tạm thời, nhất định anh sẽ trở lại hình dáng ban đầu nhanh
thôi..."
[Tô Tiểu Đường, cô có nghĩ đến chưa, có thể cả đời này tôi sẽ mãi như vậy.]
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Tiểu Đường chính là "Tôi đây sẽ chăm sóc anh
cả đời", nhưng bởi vì cái miệng không biết lựa lời nói của cô mà phải
nhận lấy hình phạt hết sức thảm khốc, cô phải mang những lời này ép
ngược trở lại.
Tuy rằng Phương Cảnh Thâm bây giờ đang mang hình dáng của một chú cún,
nhưng dù sao linh hồn cũng là của một người đàn ông, không thể nào để
phụ nữ ngủ trên sofa, còn bản thân lại ngủ trên giường.
Sau cùng Tô Tiểu Đường đành phải xếp chiếc giường trong phòng ngủ lại thành hai lớp, tạm thời để một ít chăn đệm xuống đất cho Phương Cảnh Thâm ngủ tạm một đêm.
Để nam thần ngủ trên đất khiến cho cô mất ngủ cả đêm, hai ba giờ sáng núp
trong chăn sờ soạng tìm kiếm chiếc điện thoại di động đặt trong ổ chó, à không, là sofa.
Cái sofa này trông qua có vẻ rất tốt, thế nhưng nằm chung một ổ với Thịt
Viên nhìn thế nào cũng thấy giống nó thế này? Không nên không nên, nhìn
những thứ khác, nhìn tới nhìn lui xem có xứng với nam thần hay không, cô muốn mua thêm một chiếc giường, thế nhưng không thể đặt vào trong nhà
được.
"Tôi đi, nam thần sao có thể ngủ ở nơi tầm thường thế này được, không được, thế này cũng không được, thật là buồn..."
Đang nắm tóc, nệm bên cạnh đột nhiên lệch về một bên, lõm xuống, cả chiếc
giường đều rung động, Tô Tiểu Đường quay đầu nhìn lại, liền thấy Phương
Cảnh Thâm không biết đã tỉnh từ lúc nào, còn nhảy lên giường, đang dùng
đôi mắt xanh đen nhìn mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...