Trước mắt các chỉ số của cơ thể Phương Cảnh Thâm đều bình thường, nhưng không có cách nào tỉnh lại, chẳng qua là để đảm bảo an toàn trên người vẫn có không ít dây dợ máy móc theo dõi, bên cạnh lúc nào cũng có bác sỹ riêng theo dõi.
Lễ phục màu sắc tươi sáng càng khiến anh trở nên yếu ớt mỏng manh, càng
khiến trong lòng Tô Tiểu Đường hổ thẹn không ngừng, vô cùng cẩn thận đỡ
thân thể anh tránh trên đường xóc nảy mà nghiêng ngả.
Thuận lợi về đến nhà lớn của Phương gia, bác sỹ và trợ lý riêng giúp đỡ đưa
Phương Cảnh Thâm ngồi lên xe lăn, vài chuyên gia đã chờ sẵn tiến lên
dùng máy móc kiểm tra các chỉ số xem có bình thường hay không, xác định
tất cả đều bình thường mới để cô dâu chú rể cùng đi vào nhà.
Trên đường, Phương Cảnh Xán lẩm bẩm: "Cần gì phải phiền toái như thế, cứ để
con thế chỗ là được rồi, thời xưa xung hỉ cũng không phải không có
chuyện này, cứ dằn vặt lên lên xuống xuống kiểu này chẳng may có chuyện
gì thì biết làm thế nào bây giờ..."
"Bái đường thì có mất bao nhiêu thời gian đâu, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Bà cố liếc anh một cái, sau đó cười híp mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Đường đang chầm chậm bước đến, khăn voăn đỏ thẫm che kín mặt,
càng nhìn càng thích.
Cô dâu chú rể nhất bái thiên địa --
Tô Tiểu Đường chậm rãi xoay người, Phương Cảnh Thâm ngồi trên xe lăn dưới sự giúp đỡ của bác sĩ cũng quay lại, hai người vái thiên địa một cái.
Nhị bái cao đường --
Phương Trạch Minh mỉm cười gật đầu, lúc đầu vẫn bài xích trò khôi hài này, bây giờ trong lòng lại có vài phần vui mừng vì con trai cưới vợ, chẳng may
con trai cả đời đều nằm trên giường không tỉnh lại được, hôm nay cũng
coi như hoàn thành một tâm nguyện.
Bà cố nhìn đôi vợ chồng trẻ xúc động rơi lệ khàn giọng nói, "Không ngờ
rằng lão bà ta lại có thể sống được đến lúc chắt trai kết hôn..."
Bà cố, đây là giả, giả nha, bà đừng có nhập vai sâu thế được không?
Phương Cảnh Xán tức muốn ói máu, thấy bà cố vui vẻ như thế cũng không nói gì,
chỉ đưa qua một tờ khăn giấy, ghé bên tai bà nói nhỏ: "Bà cố, người
thích Tiểu Đường thế sao?"
Bà cố hài lòng gật đầu, "Tiểu Đường là một cô gái có phúc khí, tấm lòng
lại tốt; bây giờ rất khó tìm! Đáng tiếc quan niệm thẩm mỹ của mấy người
trẻ tuổi các cháu không giống thế hệ bọn ta, cái nhìn cũng khác..."
Phương Cảnh Xán lập tức phản bác nói: "Ai nói thế! Bà cố, ánh mắt cháu cũng
giống bà, ngay cả anh cháu cũng nói người giống bà cố nhất nhà chính là
cháu! Bà cố người nói có đúng không ạ?"
Bà cố liếc cậu một cái: "Thằng bé này, rốt cục là muốn nói gì?"
Phương Cảnh Xán cười hi hi: "Cháu muốn nói... Cháu sẽ hoàn thành tâm nguyện
của bà, bà cố à, bà cứ yên tâm đi, Tiểu Đường nhất định là chắt dâu của
bà, không chạy được!"
Bà cố nghe xong cảm động nắm tay cậu, "Đúng thế, cháu cũng nghĩ xung hỉ xong sẽ tỉnh lại đúng không?"
Phương Cảnh Xán không nói gì, đấy là bà nói mà, bà thực sự muốn Tiểu Đường là
chắt dâu của người đang hôn mê kia sao? Ý cậu muốn nói là, cháu cũng là
chắt của bà, Tiểu Đường lấy cháu cũng thế mà? Bà cố sao lại không nghĩ
đến chuyện này chứ, rốt cục bà có xem cô ấy là chắt dâu của mình hay
không?
Phu thê giao bái --
Nhìn hai người đối bái, trong lòng Phương Cảnh Xán rỉ máu, vợ ạ, vợ ạ, sau này là vợ mình! Phương Cảnh Thâm tên cầm thú này....
Đưa vào động phòng --
Phương Cảnh Xán nhìn hai người vào nhà, thiếu chút nữa cắn nát cà vạt, nhanh chóng theo vào.
Tô Tiểu Đường được bà mai bên cạnh đỡ, dặn dò toàn bộ phép tắc, hôn lễ này được Phương gia thực sự coi trọng, mỗi một chi tiết đều vô cùng tỷ mỉ,
giống như thực sự là hôn lễ quan trọng của cháu trưởng, khiến Tô Tiểu
Đường vẫn luôn nghĩ đấy chỉ là hình thức bị bầu không khí trang trọng
như thế làm căng thẳng không thôi, cuối cùng sau khi kết thúc được đưa
vào phòng, là mùa đông mà cả người đều đầy mồ hôi.
"Chú rể phải vén khăn voan đi!" Bà mai bên cạnh cô dâu cười híp mắt nhắc nhở.
"Mọi người có thể thực tế một chút được không? Anh ta như thế làm sao có thể vén khăn voan được?" Phương Cảnh Xán thật là nhìn không nổi nữa .
"Phương nhị thiếu gia, cậu nắm tay anh cậu giúp một chút không phải là được rồi sao? Bà cố nói phải để chú rể tự làm mới được!" Bà mai nói.
"Tôi không muốn!" Phương Cảnh Xán quay mặt đi, thật là đủ rồi...
Giằng co mãi một lúc, khăn voan của Tô Tiểu Đường trên mặt đã được kéo xuống, à, bị chân của một chú cún kéo xuống...
Bà mai: "..."
Phương Cảnh Xán: "..."
Tô Tiểu Đường: "..."
Tên đầu sỏ chuyện này trong ánh mắt của mọi người, nhảy lên giường cưới phủ đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, hơn nửa người ghé trên đùi
Tô Tiểu Đường, Phương Cảnh Thâm bày ra dáng vẻ muốn vuốt ve, Tô Tiểu
Đường cũng sờ sờ đầu nó một cách tự nhiên.
Sắc mặt bà mai đen xì, ho nhẹ một tiếng, "Giờ phải làm thế nào? Có cần làm lại không?"
Phương Cảnh Xán không kiên nhẫn mà phất tay một cái, "Thế là được rồi, để ý
nhiều thế làm gì, có cần như bà nói là để anh ta tự động phòng không?!"
Nói xong đuổi bà mai ra.
Bà mai vừa ra thì bà cố và Phương Trạch Minh liền đi vào, bà cố khẩn
trương không thôi nhìn chắt trai trên giường, "Thế nào thế nào? Có tỉnh
lại không?"
"Bà nội, trước cũng nói chỉ xem thử thôi mà, bà đừng hi vọng quá lớn!" Phương Trạch Minh khuyên nhủ.
"Là ta quá nóng lòng ..." Bà cố lầu bầu kéo tay Tô Tiểu Đường, "Tiểu Đường
à, thật là làm khó cháu! Có mệt hay không? Bà đã dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, sao vẫn chưa mang cho cháu!"
"Cháu không sao, nhưng bà cố đã bận rộn cả ngày rồi, chắc thân thể đã mệt mỏi rồi, dù Phương Cảnh Thâm tỉnh lại cũng không thể an tâm được."
Bà cố thấy vẻ mặt cô mệt mỏi và nặng nề, thở dài một hơi, "Tiểu Đường à,
cháu đừng cảm thấy áp lực, cho dù hôn mê không tỉnh lại cũng không phải
là lỗi của cháu biết không? Đúng rồi, bà cố còn có một chuyện muốn nhờ
cháu không biết có được không..."
Phương Cảnh Xán vừa nghe xong lập tức cảnh giác đứng phía sau Tô Tiểu Đường xua tay: Không thể được, tuyệt đối không thể được!
"Bà cố bà cứ nói đi."
"À, hôn lễ này chỉ còn lại một bước cuối cùng, cũng không thể thất bại
trong phút chốc đúng không? Ta biết để cháu cùng người hôn mê cô nam quả nữ ở trong một phòng thì không hợp lắm, thế nhưng nó hôn mê bất tỉnh
rồi, cháu coi nó như vật trang trí được không, hai đứa ở trong phòng một đêm, để nó dính chút phúc khí của cháu, cháu có thể đồng ý không?"
Phương Cảnh Xán đương nhiên không đồng ý: "Bà cố, những lời này của bà là có ý gì? Người ta là một cô gái, còn chưa lập gia đình! Bà làm thế thì chồng cô ấy sau này nghĩ thế nào chứ!"
Ngược lại, Tô Tiểu Đường không để ý cười cười, "Không sao, chỉ cần mọi người
không nói, thì sẽ chẳng ai biết. Cháu nói phối hợp thì nhất định sẽ phối hợp."
Phương Cảnh Xán bực bội không thôi, làm sao không biết được, cậu biết rồi đấy thôi!
Cái gọi là động phòng chẳng qua là Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm ở trong phòng, bác sỹ và trợ lý ở bên ngoài.
Phương Cảnh Xán một mình một ý kiến chỉ có thể thoả hiệp, nhưng cũng không
chịu đi, vẫn bước qua bước lại ở ngoài phòng, đi hai bước sẽ xông vào
bên trong: "Cháu cũng muốn vào!"
Bà cố nhéo lỗ tai của cậu lôi ra, "Yên lặng chút xem nào, đừng có làm phiền bà..."
"Vì sao cháu không thể vào đó chứ? Cún nhà Tiểu Đường cũng có thể vào mà!"
"Cháu là cún sao? Nếu cháu là cún thì bà sẽ để cháu vào!"
"Bà cố bà bắt nạt cháu.."
...
Trong phòng cưới, Tô Tiểu Đường nhìn xung quanh được trang trí thành phòng
tân hôn không nhìn ra dáng vẻ vốn có của nó, đây chắc là phòng của
Phương Cảnh Thâm, giờ bị đổi thành thế này không có vấn đề gì chứ?
Đang lo lắng thì Thịt Viên đang ở bên cạnh chạy đến tủ quần áo, mở ra lấy mấy bộ đồ ở bên trong.
"Đây là?" Tô Tiểu Đường vừa nhận quần áo, vừa nói chuyện với anh.
Phương Cảnh Thâm viết trên tay cô: [Thay đi.]
Mặt Tô Tiểu Đường đỏ lên, "Hả... Muốn tôi thay cho anh sao?"
Phương Cảnh Thâm ngoắc ngoắc đuôi thể hiện sự đồng ý.
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, "Vậy... Vậy được rồi!"
Mỗi ngày Phương Cảnh Thâm đều thay quần áo, nhưng bà cố nói bây giờ không
được ai đi vào quấy rối, nên chuyện này cũng chỉ có thể để cô làm.
Tô Tiểu Đường lấy chậu nước nóng, ngồi vào mép giường, hít sâu một hơi,
bắt đầu cởi cúc áo Phương Cảnh Thâm, may mà thân thể cô khỏe mạnh nên có thể xoay anh qua lại đều có thể làm thuận lợi.
Linh hồn Phương Cảnh Thâm trong cơ thể Thịt Viên ngồi chồm hổm bên cạnh với
tư thái là bên thứ ba xem Tô Tiểu Đường đỏ mặt, tay run run cởi quần áo
cho mình, cẩn thận nhẹ nhàng lau chùi cơ thể, giúp anh mặc quần áo tử
tế... Phải dùng sức lực thật lớn để lật người qua lại rồi lau chùi cho
anh, thậm chí đầu cô có chút choáng váng, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Aaaaa" Một tiếng kêu thống khổ khiến Tô Tiểu Đường vội vàng chạy tới," Phương Cảnh Thâm, làm sao vậy?"
Phương Cảnh Thâm dùng chân của Thịt Viên ôm đầu trông rất khó chịu, Tô Tiểu
Đường vô cùng lo lắng duỗi tay xoa bóp cho anh, "Đau đầu sao? Đụng phải
cái gì sao?"
Phương Cảnh Thâm lắc lắc đầu, đột nhiên nhảy lên giường.
Tô Tiểu Đường không hiểu nhìn anh, không biết anh muốn làm cái gì.
Chỉ thấy, Phương Cảnh Thâm trong cơ thể Thịt Viên chạy vòng quanh thân thể
mình một vòng, sau đó chìa chân bên trái chạm bên phải, rồi lại nhảy một phát lên trên bụng mình dẫm dẫm vài cái, cuối cùng nhìn chằm chằm vẻ
mặt tái nhợt của mình, sau đó duỗi chân qua vỗ một cái, thậm chí phát ra cả tiếng "bộp".
Tô Tiểu Đường hoảng sợ giật nảy người, nhanh chóng chạy tới ngăn cản anh,
"Phương Cảnh Thâm anh đừng kích động, chúng ta từ từ sẽ thành công!"
Nói xong nhanh chóng đi xem mặt Phương Cảnh Thâm, trên đó xuất hiện một dấu hồng hồng của móng chó, cũng may là không rách da, nhưng để phòng ngừa
chẳng may, Tô Tiểu Đường vẫn lấy thuốc khử trùng xoa cho anh.
Nhìn Tô Tiểu Đường cẩn thận với cơ thể mình như thế, lấy bông chấm chấm lau
mặt cho mình, Phương Cảnh Thâm cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...