Phương Cảnh Thâm kinh ngạc, đầu ngón tay tròn đầy nõn nà mang lại cảm giác
thật tuyệt, theo bản năng lưu luyến vài giây, sau đó rút tay lại giống
như chẳng có chuyện gì: “Bây giờ chuẩn bị về à?”.
“Vâng” Tô Tiểu Đường gật đầu, nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ mờ ám không nên có kia.
“Tôi đưa cô về”.
“Hả? Không? Không cần đâu” Tô Tiểu Đường vội vàng xua tay.
“Đi thôi” Phương Cảnh Thâm không để cho cô từ chối mà đi nhanh về phía trước.
Tô Tiểu Đường hết cách, vội vàng đuổi theo : “Thịt Viên vẫn còn ở bên trong”.
“Thịt Viên”.
“Là cún của tôi”.
“Tôi đi dẫn nó qua đây, cô ở đây chờ tôi”.
Nhìn tấm lưng rắn rỏi của Phương Cảnh Thâm, trong lòng Tô Tiểu Đường có vô
vàn cảm xúc. Tuy biết rằng anh chỉ xuất phát từ sự phong độ của người
đàn ông, nhưng vẫn không tránh được tim đập nhanh giống như bên trong
đang có một đội nhạc đang điên cuồng chơi những bài rock nặng"
Phương Cảnh Thâm rất nhanh đã đi ra.
Nam thần yêu nhất dẫn thú cưng của mình, hình ảnh như vậy… Lực sát thương quá lớn.
Tối hôm nay, cô tỏ tình với nam thần, nam thần còn dắt cún của cô, bây giờ cô đang ngồi trên ghế phụ trong xe của nam thần.
Tất cả những việc này giống như là một giấc mơ.
Tô Tiểu Đường hoàn toàn không nghĩ đến, một giây sau mộng đẹp liền biến thành ác mộng.
Đột nhiên, ở phía trước có hai luồng ánh sáng chói mắt phóng tới, một chiếc xe bánh mì màu trắng mất thăng bằng lao thẳng về phía bọn họ.
Nổ “Bùm” một tiếng, màu máu che khuất tầm mắt, hình ảnh cuối cùng ở trong
đầu là Phương Cảnh Thâm dùng thân thể của anh chắn trước người cô…
***
Khi Tô Tiểu Đường tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường của bệnh viện, trên
đầu quấn băng gạc, những nơi khác trên cơ thể thế mà không bị thương.
Trong phòng bệnh một vài bạn học đã tới đây, Tô Tiểu Đường đỡ lấy cái đầu
choáng váng ngồi dậy, cũng bất chấp xấu hổ cùng thể diện, tóm lấy Khương Hoa đang đứng gần mình nhất, hỏi: “Phương Cảnh Thâm đâu? Phương Cảnh
Thâm anh ấy thế nào rồi?”.
Thư Điềm vừa thấy cô lập tức phẫn nộ chỉ trích: “Tô Tiểu Đường, rốt cuộc
cậu đã làm gì với Phương Cảnh Thâm? Đang yên đang lành sao lại bị tai
nạn giao thông? Vì sao anh ấy bị thương nặng như vậy, mà cậu ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có?”.
“Liên quan gì tới Tiểu Đường? Là do chiếc xe bánh mì màu trắng nổ lốp mất
thăng bằng mới đụng vào được không?” Lý Nhiên Nhiên vội vàng chạy sang
che lại, sau đó hỏi thăm Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường cậu không sao chứ?
Có chỗ nào không khỏe không?”.
“Mình không sao, Phương Cảnh Thâm rốt cuộc anh ấy sao rồi?”.
Lý Nhiên Nhiên định nói chuyện thì đã bị Thư Điềm cắt ngang: “Nếu không
phải vì đưa cô ta về, Cảnh Thâm có bị tai nạn xe không?”.
“Cô đúng là người không nói lý lẽ! Cô kích động như vậy, người không biết
còn tưởng cô là bạn gái của Phương Cảnh Thâm! Còn nữa, nếu đêm nay cô
không nói những lời xúc phạm Tiểu Đường, Phương Cảnh Thâm sẽ đưa Tiểu
Đường về sao? Sao cô không nói người là do cô làm hại!”.
“Cô...”.
“Được rồi, được rồi, đừng có ầm ĩ nữa, mọi người bớt tranh cãi đi, ở đây là
bệnh viện đó” Khương Hoa đi sang làm người hòa giải : “Phần đầu của
Phương Cảnh Thâm bị chấn thương nặng, vừa làm phẫu thuật xong, tuy người vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt,. nhưng bác sĩ nói phẫu thuật rất
thành công, nếu trong 24 giờ không có biến chứng là có thể chuyển đến
phòng bệnh bình thường...”.
Bên trong không khí đang rất nặng nề, thì một người đàn ông mặc âu phục đi giày da vừa nghe điện thoại vừa tiến vào...
“Tô tiểu thư tỉnh rồi, đúng lúc có việc tìm cô, con cún ở trong xe đó là của cô đúng không?”.
“A! Vâng!” Tô Tiểu Đường vội vàng gật đầu, thiếu chút nữa là cô quên mất Thịt Viên rồi.
“Lúc này nó đang ở cục cảnh sát đấy, người ta gọi cô qua nhận về” Người đàn ông nói.
Dáng vẻ của người đàn ông này có vài phần giống Phương Cảnh Thâm, chẳng qua
Phương Cảnh Thâm nhìn lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng người đàn ông
này lại có dáng vẻ rất ôn hòa, cho dù không thể hiện, cũng làm cho người ta có cảm giác như đang cười...
“Xin lỗi, cậu là...”.
“Chào cô, tôi là em trai của Phương Cảnh Thâm, Phương Cảnh Xán”.
“Chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, tôi...”.
Phương Cảnh Xán cắt ngang lời của cô: “Những chuyện xảy ra tôi đã biết hết
rồi, không phải lỗi của cô, Tô tiểu thư không cần để trong lòng...”
“Có cần tôi đưa cô đến đó không?” Phương Cảnh Xán rất phong độ hỏi.
“A! Không cần không cần, tôi tự đi là được rồi, chỉ là Phương Cảnh Thâm, anh ấy...”.
“Bên này cô không cần quan tâm, tôi đã sắp xếp ổn cả rồi, hơn nữa cho dù cô
đợi ở đây cũng vô ích. Trở về nghỉ ngơi cho khỏe, có tin gì tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên” Phương Cảnh Xán mỉm cười an ủi, làm giảm bớt tâm
trạng đang rất lo lắng của cô.
“Cảm ơn, cảm ơn...” Tô Tiểu Đường cảm kích không thôi, cúi người xuống thật sâu.
***
Tô Tiểu Đường vừa đến cửa cục cảnh sát thì chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng chó sủa dữ dằn của Thịt Viên.
“Thịt Viên” Tô Tiểu Đường vội vàng chạy tới.
“Tô Tiểu Đường phải không? Cô đã tới rồi, nhanh dẫn đi đi, náo loạn cả
tiếng đồng hồ, lừa thế nào cũng không được!” Cảnh sát trực ban vừa thấy
cô hai mắt sáng rực lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.
“Thịt Viên, Thịt Viên, mày làm sao vậy? Có bị thương hay không?” Tô Tiểu
Đường cảm thấy Thịt Viên có gì đó là lạ, trước kia cho dù cô không ở
cùng nó, nó cũng không dữ dằn như thế, hiện tại cô đã tới đây, nhưng nó
vẫn cáu kỉnh bất an mà rống lên, dùng sức kéo dây xích chó ở trong tay
chú cảnh sát.
Tô Tiểu Đường nghĩ tới hẳn là nó bị vụ tai nạn xe làm cho hoảng sợ, lại
nhìn thấy cổ nó bị siết đến nỗi rớt một nhúm lông, cô vội vàng ngồi xổm
xuống ôm đầu nó vào ngực, dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu và sau lưng nó, nhẹ nhàng an ủi.
“Ngoan nào, đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, đã không sao nữa rồi ~ có chị ở đây”.
Cái đầu xù lông vốn đang giãy dụa gào thét của Thịt Viên kề sát vào bộ ngực vì vội vàng chạy tới mà phập phồng lên xuống của Tô Tiểu Đường, nó bỗng nhiên liền ngoan ngoãn, bất động, cũng không kêu la nữa.
Tô Tiểu Đường thở phào một hơi, thưởng cho nó một nụ hôn thật kêu lên mặt : “Chúng ta về nhà thôi”.
***
Ngày hôm nay thật sự xảy ra rất nhiều chuyện, Tô Tiểu Đường mệt mỏi không
thôi. Nhưng Phương Cảnh Thâm sống chết còn chưa rõ, cô làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi, chỉ có thể không ngừng đi qua đi lại trong phòng …
Có khách hối thúc cô giao hàng, Tô Tiểu Đường nói thẳng một câu: “Nam thần của chủ quán bị tai nạn xe hôn mê bất tỉnh, nam thần không tỉnh thì sẽ
không buôn bán.” Sau đó đặt thông báo lên trang đầu của cửa hàng…
Tâm trạng của Thịt Viên đã bình ổn trở lại, nhàn nhã đi tới đi lui ở trong
phòng một vòng, sau đó nhảy lên sofa, ngồi thẳng lên, ánh mắt sâu xa…
Tô Tiểu Đường đổ thức ăn cho chó vào trong bát để Thịt Viên ăn.
Thịt Viên thoáng nhìn qua, sau đó dùng chân lật đổ bát thức ăn cho chó!
Tô Tiểu Đường tức giận trừng mắt nhìn nó liếc một cái, cảnh cáo: “Tâm
trạng của chị hôm nay không tốt, tốt nhất mày đừng phát cáu với chị, coi chừng chị đánh mày đó!”.
Tô Tiểu Đường chuẩn bị thức ăn cho chó một lần nữa.
Thịt Viên không chút do dự đá bay thức ăn cho chó lần nữa.
Tô Tiểu Đường thật sự nổi giận, vươn hai tay ra dùng sức xoa nắn khuôn mặt của Thịt Viên: “Muốn ăn hay không, thì tùy mày!”.
Tô Tiểu Đường không rảnh để quan tâm tới chó, không ngừng đi tới đi lui giống như được lên dây cót, căn bản không dừng lại được.
Thịt Viên rốt cuộc không nhìn nổi nữa, không thể chịu nổi mà “Gâu” một tiếng.
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường như đưa đám bổ nhào vào người của Thịt Viên, ôm lấy
cổ nó: “Làm sao bây giờ… Nếu anh ấy có chuyện gì thì làm sao đây… Sớm
biết nếu có một ngày như vậy, chị thà rằng chưa bao giờ thích anh ấy.
Đâm chết chị luôn cho rồi, vì sao người nằm trên giường bệnh không phải
là chị! Không cần sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng có thể chết cùng
tháng cùng năm cũng được mà! Hôm nay là một ngày khủng bố nhất trong
cuộc đời của chị, nhưng cũng là ngày chị mày vui vẻ nhất, bảy năm qua
đây là lần đầu tiên chị gần anh ấy như vậy, lần đầu tiên nói chuyện với
anh ấy, còn ngồi trên xe của anh ấy, còn được thấy màn anh hùng cứu mỹ
nhân! Được rồi, bỏ đi coi như chị chưa nói câu thứ hai từ dưới lên đi…”.
Tô Tiểu Đường vừa nói vừa đâm đầu mình vào lưng ghế sofa, hôm nay chịu quá nhiều kích thích, cô sắp điên mất rồi.
Nhưng chưa đụng tới, thì đã bị Thịt Viên cắn cổ áo kéo ra…
Lúc này Tô Tiểu Đường mới nhớ tới trên đầu mình có có vết thương! Nhưng tâm tình của cô còn chưa phát tiết xong, vì thế lăn lông lốc trên sofa từ
đầu này tới đầu kia, lại từ đầu kia mà lăn ngược trở lại…
Dáng vẻ của Thịt Viên dường như không còn gì để nói, có lẽ đang cảm khái cô
đúng là một cô nàng mập mạp nhanh nhẩu hoạt động liên tục…
***
Tô Tiểu Đường cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, lặng lẽ gục đầu vào giữa
hai cánh tay, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, khuôn miệng vừa dè dặt vừa
lưu luyến thốt ra cái tên mà trong lòng đã gọi vô số lần: “Phương Cảnh
Thâm…”.
Một lát sau, Tô Tiểu Đường cảm giác có gì đó vuốt trên mặt mình…
Vừa thấy, là chân của Thịt viên…
Sau đó, một màn kinh người đã xảy ra…
Thịt Viên nhảy xuống sofa, lại nhảy lên ghế dựa, trên bàn đang đặt laptop của Tô Tiểu Đường…
Trên máy vi tính đang mở giao diện về cửa hàng ăn nhanh của cô, trên cùng là khung chat…
Sau đó, cô liền nhìn thấy chân của Thịt Viên lướt trên bàn phím gõ lạch cạch, gõ xong liền quay đầu “Gâu” một tiếng với cô…
Tô Tiểu Đường nhìn hai mắt của Thịt Viên, thế nhưng cô có cảm giác ánh mắt của nó rất có tính người.
Ví dụ như lúc này, ánh mắt của nó như muốn nói gọi mình qua xem chữ trên máy vi tính.
Tô Tiểu Đường ôm đầy bụng nghi ngờ mà đi qua, sau đó liền nhìn thấy trên
khung chat xuất hiện một hàng chữ: [Tôi là Phương Cảnh Thâm].
Từ lòng bàn chân của Tô Tiểu Đường lan tỏa lên một cảm giác ớn lạnh, cười
gượng: “A, ha ha… Chữ này chị gõ lên lúc nào nhỉ, sao lại không có ấn
tượng gì thế này?”
Đánh chết cô cũng không tin hàng chữ vừa nãy là do Thịt Viên mới gõ lên!Suy
nghĩ kỹ lại thì quá kinh khủng! Quả thực ngay cả nghĩ cô cũng không dám
nghĩ tới!
Lúc này, Thịt Viên lại di chuyển, chân của nó lại bắt đầu gõ lên bàn phím…
Vì thế cô tận mắt nhìn thấy nó gõ lên một hàng chữ: [Tô Tiểu Đường! Tôi là Phương Cảnh Thâm!!].
“Đủ rồi, rốt cuộc là do thằng khốn nào dạy mày! Ai mà đùa dai như vậy! Sẽ hù chết người đó…”.
Tô Tiểu Đường lung lay lảo đảo mà xoa trán.
Tô Tiểu Đường lập tức ngất đi.
***
Lúc Tô Tiểu Đường tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng hôm sau. Cô sẽ thật sự
nghĩ rằng tất cả những việc này đều là giấc mơ, nếu như cô không nhìn
đến văn bản WORD đang mở trên màn hình máy tính, còn có một con cún đang ngồi chồm hỗm bên cạnh cô chờ cô tỉnh lại, ánh mắt nghiêm túc vừa bất
đắc dĩ vừa lo lắng của con cún nhà cô.
[Tô Tiểu Đường, tôi biết chuyện này thật sự rất vớ vẩn, đúng là không thể
tưởng tượng được! Biến thành cún tôi còn khó tin hơn cô! Nhưng đây là sự thật! Chuyện đúng là đã xảy ra! Những thứ này không phải nằm mơ! Xin cô tin tưởng tôi! Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào cô! Nếu cô không tin, lúc tỉnh lại cô có thể dùng cách thức gì đó để kiểm tra tôi cũng được! Chỉ
cần có thể làm cho cô tin sinh vật ở trước mặt cô là Phương Cảnh Thâm!]
Dấu chấm than chiếm hết toàn bộ trang word, Tô Tiểu Đường nhìn mà thấy rợn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...