"Tiểu Đường, cuối cùng con cũng đồng ý gọi bố là bố.." Nghe thấy Tô Tiểu
Đường gọi một tiếng "bố" Tô Kiến Thụ kích động không thôi, "Tiểu Đường
à, hôm nào ra ngoài ăn cơm với bố nhé? Lâu rồi bố không gặp con! Được
rồi, nhất định là chỗ có thể mang theo cún, bố phải cảm ơn nó nhiều, nó
chính là ân nhân của bố, không có nó, một tiếng bố này không biết còn
phải đợi đến khi nào nữa!"
Tô Kiến Thụ biết con gái thích con chó này, liền dựa trên nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, chuẩn bị từ đó lôi kéo lấy lòng.
Mà Tô Tiểu Đường cảm thấy mình lợi dụng ông trong chuyện Tống Minh Huy, không tiện từ chối liền đồng ý.
Phương Cảnh Thâm ngồi bên cạnh nghe xong đã hiểu gần hết mọi chuyện, quan hệ
giữa Tô Tiểu Đường cùng bố cô ấy không tốt, rất ít khi liên lạc, lần này vì chuyện của mình mới khiến cô ấy xin bố giúp một tay. Hơn nữa trùng
hợp công ty hợp tác với Tống Minh Huy là công ty của bố cô ấy, Phương
Cảnh Thâm nhớ lại tin tức thu thập được từ hôn lễ của Khương Hoa đêm hôm đó, lẽ nào, bố của Tô Tiểu Đường là chủ tịch tập đoàn S&N có quy mô tương đương với Phương Thị?
Tin tức này thật khiến người ta sửng sốt, thật không biết Tống Minh Huy lúc nào cũng muốn leo cao khi biết sự thật này thì sẽ có biểu cảm gì.
Đầu năm nay, người chỉ cần có chút chỗ dựa, hoặc bọn nhà giàu mới đổi đời
đều hận không thể đi khắp nơi khoe khoang gấp mười lần rằng bản thân có
tiền, thế nhưng thân thế Tô Tiểu Đường như vậy lại chưa từng tiết lộ
chút nào, cho dù bị ức hiếp như thế nào đi nữa, cô cũng chỉ cười dửng
dưng, chưa từng nghĩ đến việc đi tìm ông bố có tiền có thế giúp đỡ, từ
đó có thể nhận ra cô và bố mình có mâu thuẫn rất sâu sắc, thế nhưng lần
này lại vì mình mà...
Phương Cảnh Thâm không muốn thừa nhận bản thân có tình cảm đặc biệt đối với cô gái vẫn luôn thầm mến mình này, một cô gái không hề phù hợp với mắt
thẩm mỹ của anh...
Thứ tình cảm đó được gọi là... động lòng.
Phòng làm việc chủ tịch tập đoàn S&N.
Tống Minh Huy vừa nghe được tin tức liền lật đật chạy đến, kết quả là chờ hơn ba tiếng cuối cùng mới gặp được người.
"Ngồi đi". Tô Kiến Thụ ôn hòa chào hỏi một câu.
Tống Minh Huy thấp thỏm không yên tâm ngồi xuống, "Chắc chắn Chủ tịch Tô* đã biết vì sao tôi lại đến đây! Không biết sản phẩm của chúng tôi đã xảy
ra vấn đề gì? Khiến ngài rút hết vốn đã thỏa thuận về?"
* Đổng sự trưởng: Chủ tịch hội đồng quản trị
Tô Kiến Thụ cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều được bảo dưỡng rất tốt, đầu hói, bụng bia hay phát tướng đều không có, hoàn toàn không nhìn ra
là người hơn bốn mươi tuổi, nghe thế thản nhiên đáp, "Sản phẩm của các
cậu không xảy ra vấn đề gì, chẳng qua là do nhân phẩm của cậu có vấn
đề."
Tống Minh Huy ngẩn ra, dù sao vẫn chột dạ, chuyện trên mạng gần đây ầm ĩ
thật, tuy nhiên anh đã tìm ra cách ép xuống, cũng thuê không ít “cao
nhân” đánh lừa dư luận, vốn tưởng rằng sẽ không ảnh hưởng đến anh ta là
bao, không ngờ lại truyền tới tai Tô Kiến Thụ, nghiêm trọng đến mức hủy
bỏ tất cả hợp đồng với anh, đây là điều thật khó lý giải.
"Chủ tịch Tô, chúng ta đều là người làm ăn, tôi không cảm thấy đây là chuyện có thể làm lý do chấm dứt hợp tác giữa chúng ta. Nói cho cùng đây chỉ
là chuyện riêng của tôi, hơn nữa chuyện trên mạng bây giờ đã lắng xuống, ngài cũng biết, chuyện này nhiều nhất là một tuần sẽ không còn ai để ý
tới. Với tư cách là một người đàn ông, con người thường sẽ đi chỗ cao,
nước thường chảy xuống chỗ thấp, Chủ tịch Tô, nếu là ngài, ngài sẽ chọn
thế nào? Một cô gái xinh đẹp gia đình giàu có, hay là một cô gái vừa xấu xí lại béo phì."
Tô Kiến Thụ thong thả nhấp một ngụm trà, nhíu mày nói, "Cậu nói không sai, làm đàn ông, tôi quả thực sẽ chọn người trước, đồng thời chuyện này như cậu nói cũng không đủ làm ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta."
Tống Minh Huy tất nhiên là biết Tô Kiến Thụ đã trải qua chuyện này nên mới
hỏi như vậy, nghe được câu trả lời này khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại
luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, trong lòng bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó, Tô Kiến Thụ lại cười lạnh một tiếng, thay đổi chủ
đề, "Chỉ là, thật trùng hợp, cô gái vừa béo vừa xấu trong miệng cậu nói
lại chính là con gái ruột thịt của Tô mỗ tôi! Với tư cách là bố, cậu nói tôi phải làm thế nào bây giờ?"
Nghe xong những lời này, cả người Tống Minh Huy như bị sét đánh, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Anh ta biết, Tô Kiến Thụ ngoài người vợ hiện tại cùng đứa con trai ở bên
ngoài, thật sự còn có một người vợ trước và một đứa con. Tô Tiểu Đường,
Tô Tiểu Đường... Anh ta làm sao lại quên Tô Tiểu Đường cũng họ Tô chứ?
Tô Tiểu Đường lại là con gái Tô Kiến Thụ ư? Điều ... điều này sao có thể!
***
Ở một nơi khác, Tô Tiểu Đường sau khi tiếp điện thoại xong chuẩn bị đứng
dậy, "Thiếu chút nữa là quên, tôi còn phải thông báo với mọi người đã
tìm được anh."
Vừa nhìn thời gian Tô Tiểu Đường nói chuyện điện thoại, thấy laptop đang
mở, Phương Cảnh Thâm thấy bài đăng trên web và weibo, vươn một cái chân
đè cô lại, không cho cự tuyệt, [Nằm xuống, để tôi làm.]
"Ừ." Vì thế Tô Tiểu Đường không nói nữa lập tức nằm xuống.
Weibo và diễn đàn vẫn đang ở trạng thái đăng nhập, Phương Cảnh Thâm lộc cộc đăng một cái weibo "Đã tìm thấy cún."
Bài vừa mới post lên weibo lập tức trở nên sôi nổi, đều là những tin chúc mừng, nhưng rất nhanh lại có người nghi ngờ.
"Bạn thật sự là Tiểu Đường sao?"
"Đúng vậy, giọng điệu này không giống! Không phải lại bị đôi cẩu nam nữ kia trộm mất tài khoản đấy chứ?"
"Các bạn nói thật chính xác, giọng điệu này không phải, Tiểu Đường của tôi không lạnh lùng như thế."
"Mẹ kiếp, đôi cẩu nam nữ các người có biết xấu hổ không thế!"
..............................
Thật ra xóa hai chữ nam nữ đi là được rồi.
Phương Cảnh Thâm trầm mặc vài giây, đành phải viết một lời giải thích trên
weibo, "Đúng là thay mặt đăng hộ, nhưng mà tài khoản không phải bị trộm, Tiểu Đường ngã bệnh rồi."
Sau đó mọi người lại bắt đầu truy hỏi.
"Vậy cậu là ai chứ? Tiểu tử cậu đừng có gạt tôi, Tiểu Đường rõ ràng không có bạn trai!"
"Có phải là bạn thân của Tiểu Đường hay không? Chắc là người đó rồi!"
"Đánh cược một quả chuối, là bạn gái Nhiên Nhiên dịu dàng."
"Đánh cược một quả chuối, là bạn trai! Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng đó là
bạn trai người ta? Béo thì thế nào? Béo thì không thể là nữ thần sao?
Trong lòng tôi Tiểu Đường chính là một nữ thần."
"Đánh cược một cục xương, đây chính là tin do Thịt Viên đăng."
..........................
"...." Người trên weibo thật là tài mà.
Một lát sau, người liên tục được nhắc tới, Lý Nhiên Nhiên cũng xuất hiện
trên weibo: " Đó không phải tôi nhé! Tiểu Đường, lại ngã bệnh rồi? Tôi
vẫn chưa biết, người này cũng không nói cho tôi biết! Nhưng mà mọi người yên tâm đi, tôi có thể chứng minh, thật sự đã tìm thấy cún rồi."
Nhưng mà tin là do ai đăng? Lý Nhiên Nhiên cũng buồn bực.
[Buổi sáng vẫn ăn bánh shredded sao?]
[Buổi trưa muốn ăn gì?]
[Buổi tối thì sao?]
[Đừng nhúc nhích, để tôi.]
[Không được, ăn hết đi, bây giờ không cần giảm béo.]
...
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Đường cảm thấy ngã bệnh lại hạnh phúc thế này.
Được Phương Cảnh Thâm chăm sóc tỉ mỉ, nửa tháng sau, Tô Tiểu Đường đã bình thường trở lại.
Sau đó trở lại công viên chạy bộ buổi sáng, Thịt Viên được mọi người trong tiểu khu nhiệt liệt hoan nghênh.
"Oa, Thịt Viên đã trở về rồi, thật sự đã về rồi ~ nhớ cưng lắm đấy ~"
"Cuối cùng cũng được nhìn thấy Thịt Viên kéo chủ nhân!"
"Hóa ra mỗi sáng sớm chú chó mua bánh shredded ở dưới lầu là Thịt Viên, một chú chó thông minh như Thiên Khuyển được bác gái bán bánh khen mãi!"
"Oa, thật sự là Thịt Viên sao? Vóc người này! Thật sự như hai chú chó khác
nhau! Khó trách trước kia không nhận ra được! Thật là đẹp trai, thật là
oai phong ~"
"Bố ơi, nhìn này! Có một con sói ~"
Vì là thể chất của động vật, so với Tô Tiểu Đường, Thịt Viên đã gầy đi
nhiều, bây giờ dáng vóc đã đúng tiêu chuẩn, hơn nữa toàn thân tỏa ra khí chất tuy không phải bừng bừng khí thế nhưng lại mạnh mẽ, quả thực đẹp
trai uy phong vô cùng, không nhìn kỹ sẽ nghĩ nhầm là sói.
Cùng một thân thể, linh hồn khác nhau, lại chênh lệch lớn như vậy.
Nếu nói, linh hồn Phương Cảnh Thâm ở trong thân thể Thịt Viên, như vậy linh hồn Thịt Viên đang ở đâu? Nghĩ kỹ một chút, có nhiều khả năng hoán đổi
với Phương Cảnh Thâm, ở trong thân thể Phương Cảnh Thâm.
Chẳng qua Tô Tiểu Đường vẫn trốn tránh vấn đề này, nghĩ rằng, may mà bây giờ
Phương Cảnh Thâm đang hôn mê bất tỉnh, ngộ nhỡ tỉnh lại khi đang bị linh hồn Thịt Viên chi phối, làm những hành động ngu ngốc ảnh hưởng đến hình tượng của Phương Cảnh Thâm. Thật sự không dám tưởng tượng... Cô còn
nghĩ vĩnh viễn không nên đề cập đến đề tài không tốt này trước mặt
Phương Cảnh Thâm.
Trong thời gian này Tô Tiểu Đường thật vất vả mới gầy đi một chút, kết quả vì bị bệnh được nam thần chăm sóc, lúc bị bệnh tạm thời dừng giảm béo để
bổ sung chất dinh dưỡng, thể trọng lại tăng thêm một chút.
Thân thể khỏe mạnh rồi, Tô Tiểu Đường lại tích cực chuẩn bị giảm cân.
Lần này không chỉ có mục tiêu và động lực, mà còn có khí thế bừng bừng, Tô Tiểu Đường càng cố gắng.
"Oa a a a a... Lôi Đình mày chạy chậm một chút đi mà a a a!!!"
Tô Tiểu Đường đang chạy, tiếng thét kinh hãi chợt vang lên, một con chó
cảnh vụ bị tuột dây giống như chó hoang đang cấp tốc chạy về phía bọn
họ, sau cùng ngay cả dây dẫn cũng rơi mất.
Một cú ...vồ hụt. Bởi vì Phương Cảnh Thâm bình tĩnh đã sớm bước sang bên
phải để tránh đi. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của Lôi Đình tí nào, hưng phấn đến mức ngoe nguẩy đuôi, nhìn thấy “đồng bọn” đã trở
về thật hào hứng, thế nhưng có vẻ người bạn kia của nó lại không cao
hứng như thế.
"A, thật là được hoan nghênh..." Tô Tiểu Đường nhịn không được cảm thán,
sau đó tò mò hỏi vấn đề rất hứng thú kia. "Được rồi, tôi vẫn muốn hỏi
một chuyện, anh có thể nghe được tiếng cún nói sao?"
Phương Cảnh Thâm "gâu" "gâu" hai tiếng phủ định. Ngôn ngữ là do sau khi lớn
lên học tập được, làm sao có thể do chuyển sang thân thể cún thì có thể
nghe hiểu cún nói chuyện, chẳng qua anh có thể cảm nhận được tâm tình
bọn chúng mà thôi.
Anh lính phòng cháy chữa cháy vừa mới dắt chó hưng phấn bước đến, "Tôi đã
nói rồi, Thịt Viên thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có thể tự mình trở
về!"
Không bao lâu sau lại có một nhóm chiến sĩ bước đến, vây quanh Thịt Viên vui
đùa một trận, có người len lén cố tình trêu chọc nói: "Em gái tiếp tục
cố lên, thực ra đội trưởng của bọn anh dễ theo đuổi lắm!"
Ặc, sao lại lôi đội trưởng của bọn họ ra đây nhỉ?
"Tôi rất dễ theo đuổi ư?" Phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp, một đám người đang hò hét ầm ĩ lập tức không ai lên tiếng nữa.
Trang Nghị đen mặt không chút do dự dắt chú chó Lôi Đình không có chút hình
tượng của chó cảnh vụ về, lên tiếng chào hỏi Tô Tiểu Đường như ngày
thường, đuổi nhóm tân binh đi luyện tập tiếp, "Tôi cho các cậu xem tôi
có dễ theo đuổi hay không, phạt tất cả chạy thêm mười vòng!"
Kèm theo đó là một trận gào thét bi thương, Tô Tiểu Đường cười cười cũng
chuẩn bị chạy tiếp, thấy ở phía đối diện cách đó không xa, một đám người đang vây quanh một bà lão đang ngất xỉu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...