Đương nhiên là Mạnh Thanh Vũ có bản lĩnh để nói những lời này.
Là người xuất sắc trong giới luật sư, từ khi anh ta bắt đầu sự nghiệp, chưa từng thất bại một lần.
Có thể nói là thần thoại trong giới luật sư.
Sau khi Triệu Chân và Ôn Ngọc đăng bài thanh minh xong, liền đọc được nội dung Weibo của Mạnh Thanh Vũ.
Lập tức liếc nhau, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
Chờ khi phản ứng lại, Ôn Ngọc lập tức cầm điện thoại, tính liên hệ cho Tần Hiểu.
Lại phát hiện ——
Tần Hiểu mất liên lạc!
"Sao lại thế này?!"
Ngón tay Ôn Ngọc nắm chặt di động dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, thắt lưng căng chặt thành một đường thẳng, cắn môi dưới thật chặt, phảng phất giống như giây tiếp theo cô ta sẽ chết mất.
"Tần Hiểu đâu rồi? Cô ta đi đâu rồi?!"
Đối mặt sự chất vấn liên tiếp của Ôn Ngọc, Triệu Chân vuốt mặt một phen.
Trên người xuất hiện vài phần xu hướng suy tàn, anh ta rõ ràng hơn bất cứ ai về trọng lượng của Mạnh Thanh Vũ trong cái vòng này.
Anh ta đứng lên, lúc đi đường còn hơi nghiêng ngả, cười khổ nói với Ôn Ngọc: "Giờ cô đi cầu xin Tô Yên đi, để cô ta từ bỏ kiện cáo, nếu không, chúng ta cứ chờ ngồi tù đi!"
Việc này đã không còn là xúc phạm danh dự đơn giản như vậy, đây đã cấu thành phạm tội!
"Không ——" Ôn Ngọc nghẹn một chữ ở yết hầu, ngước mắt, nhìn đôi mắt bất lực của Triệu Chân.
Suy sụp ngã ra phía sau, chật vật hỏi: "Thật, thật sự không còn hy vọng khác sao?"
Cô ta thật sự không muốn đi cầu xin Tô Yên, hơn nữa đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu cô ta bị Tô Yên hại thành như vậy.
Cô ta sẽ bỏ qua một người thiếu chút nữa bức chết mình như vậy sao?
Sẽ không.
Đáp án trong lòng đều hiểu rõ.
Triệu Chân cười lạnh lắc đầu: "Ngay cả Mạnh Thanh Vũ cô ta cũng mời tới, Tần Hiểu mất liên lạc, đoán chắc giờ đã bị cảnh sát khống chế.
Những chứng cứ đó, sợ là cô ta đã sớm nắm giữ trong tay!"
Cầu xin tha thứ?
E là không còn kịp rồi!
......
Tin tức trên mạng không ngừng lên men.
Tô Yên cũng đã buông tay giao toàn bộ cho Mạnh Thanh Vũ xử lý, điều nên làm cô đều đã làm, chứng cứ cũng đã lấy được.
Trận chiến này, cô nắm chắc muời phần có thể giành được thắng lợi!
《 Phong Vân 》đã bắt đầu quay một lần nữa.
Sau khi thay đổi nữ chính, Vương Sùng muốn bao nhiêu kinh diễm có bấy nhiêu kinh diễm.
Lúc này ông mới hiểu rõ, lúc trước khi Tô Yên diễn vẫn là kết quả của việc cố ý khắc chế.
Nếu cô toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, đối diễn với Tạ Phỉ cũng không thua kém nửa phần.
Thậm chí khiến người xem có cảm giác đi theo cảm xúc của cô, trái tim siết chặt.
Khiến người vui sướng tràn trề!
"A...!Tay anh..."
Trong phòng ngủ vang lên một giọng nói trầm thấp mềm mại của phụ nữ hơi mang chút khinh thường lại quyến rũ.
Tạ Phỉ nhíu mày, ung dung thản nhiên thu hồi tay.
"Ngại quá, làm đau em, chút nữa tôi sẽ cố gắng cẩn thận hơn."
Giọng nói lười nhác của người đàn ông, cảm giác âm sắc có khuynh hướng cảm xúc riêng biệt, như tiếng đàn cello xẹt qua bên tai.
Lúc này, còn mang theo vài phần dục niệm.
Tô Yên mím môi, bên tai hơi ửng đỏ.
Mái tóc đen của phụ nữ lộn xộn, trùm chăn, dựa vào phù điêu trên cột giường.
Một sợi tóc vụn từ thái dương rũ xuống, bị mồ hôi ướt nhẹp, dán trên gò má tuyết trắng.
Đôi môi giống như cánh hoa nở đỏ thắm, hơi sưng một chút.
"Không sao..."
Tô Yên khẽ thở hổn hển một chút, rũ làn mi cong dài.
"Tạ Phỉ, trạng thái hôm nay của cậu không được tốt, có phải lần đầu tiên quay diễn kiểu này, không qua được mấu chốt trong lòng?"
Vương Sùng nhìn chằm chằm màn hình, nhíu mày, quan tâm hỏi.
Tạ Phỉ cong môi khẽ khàng, ánh mắt mang vẻ am hiểu sâu sắc, giống như làn mực đậm đặc.
"Có lẽ vậy, tôi đang cố gắng tìm cảm giác, hôm nay vất vả cho mọi người, đợi lát nữa tôi mời ăn cơm."
"Không sao, cậu nghỉ ngơi tốt chưa? Tô Yên đâu? Nếu không có vấn đề, chúng ta quay lại một lần nữa, tranh thủ một lần qua luôn được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...