Từ sau buổi họp lớp hôm đó, quan hệ giữa Trần Hải Nguyệt và Lương Đông Vân được cải thiện đáng kể.
Chẳng biết người ta nói chuyện yêu đương thì như thế nào, nhưng Trần Hải Nguyệt cảm thấy rằng, tình cảm giữa hai người, từ trong mớ hỗn độn đó có thể từng bước một đi được đến ngày hôm nay, cô không còn có thể vừa lòng hơn được nữa.
Đương nhiên, không phải chuyện nào cũng “vừa lòng”… Giả dụ như bây giờ.
“Có thể…. Không đi không?” Trần Hải Nguyệt đứng trước tấm gương thử đồ, không thoải mái sửa sang lại bộ lễ phục màu vàng trên người..
Lương Đông Vân nghe vậy, nhíu mày uy hiếp: “Em thử nói không nữa xem?”
Trần Hải Nguyệt nhát gan rụt rụt cổ, đáng thương xách tà váy dài ngoằng lên, nín lặng đi vào phòng thay đồ.
Lương Đông Vân quay người đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Phiền cô lấy bộ này cho tôi.”
Cô bán hàng mỉm cười thân thiện: “Tôi nói đúng chứ? Bộ váy này rất hợp với phu nhân của ngài. Phiền ngài đi lối này thanh toán.”
Đại khái là rất vừa lòng với cái câu “Phu nhân của ngài”, ai đó lúc ký tên nhấn bút hơn thường ngày,bay bướm hơn thường ngày….
Trần Hải Nguyệt thay xong quần áo đi ra, chủ động nhận gói đồ to tướng từ tay nhân viên bán hàng.
Lương Đông Vân thanh toán xong, thấy túi đồ trong tay cô, rất tự nhiên giơ tay ra.
“Để em, để em. Trần gia có gia huấn, chi tiền không cần chi sức.” Trần Hải Nguyệt ôm cái túi thật chặt, tay kia ân cần vuốt vuốt vạt áo ai đó, cười nịnh nọt.
Bình thường lúc cô ấy cười như vậy, tuyệt đối không có chuyện tốt.
Lương Đông Vân buồn cười liếc cô một cái, nắm tay cô đi ra ngoài.
Chỉ một lúc sau, Trần Hải Nguyệt quả nhiên dễ kích động, giãy tay anh ra, vọt tới trước tủ kính trưng bày của một quầy hàng, chỉ vào cái lọ nhỏ đựng sao giấy bên trong, kêu: “Lương Đông Vân, anh xem này!”
Lương Đông Vân đã sớm để ý tới, lúc nãy bọn họ đi qua chỗ này, cô đã nhìn nó chằm chằm, hóa ra là vì cái lọ đó.
Anh tiến đến, đứng bên cạnh cô.
Trần Hải Nguyệt chỉ vào cái chai kia, cười ngây thơ nhìn anh: “Hồi trung học, An An cũng nhận được một cái như vậy, em với Nhung Nhung hâm mộ mãi—-!”
“Hở, ai tặng vậy?” Lương Đông Vân nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng thầm tính toán xem chỗ nào bán mấy đồ này.
Đáng tiếc, Trần Hải Nguyệt luôn biết cách làm anh bất ngờ: “Quan trọng không phải là ai tặng, quan trọng là, nam sinh kia tự gấp, tự, mình gấp! Người ta còn nói, từ lúc bắt đầu thích An Linh, mỗi ngày gấp một ngôi!”
Mỗi ngày một ngôi? Vậy anh.. mười năm, nhiệm vụ gian khổ, áp lực như núi….
Lương Đông Vân thấy thế nào cũng không ổn, khó xử: “…. Anh đường đường là một thằng đàn ông….”
Trần Hải Nguyệt thất vọng buông tay, ủ rũ bỏ đi, không cam lòng lầm bầm: “Em thì sao, em còn có chứng sợ người lớn, vậy mà còn đồng ý đi dự tiệc rượu của mẹ anh….”
Đau chưa, ai thổ lộ trước người đó thua mà, ngay cả quà cũng không đòi được.
Lương Đông Vân tất nhiên không thể không mềm lòng, chạy đến nắm chặt lấy tay cô, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Nói cho anh cách làm, làm cho.”
Trần Hải Nguyệt quay ngoắt lại, cười như địa chủ được mùa.
Thực hành chứng minh, chiêu giả vờ đáng thương này áp dụng với anh, tuyệt đối thành công!
….
Sau hai ngày Lương Đông Vân chịu nhục gấp sao, tiệc rượu thường niên của “Nhất chi vân” đúng hạn cử hành….
Trần Hải Nguyệt hồi hộp đứng cạnh Lương Đông Vân, mỉm cười câu nệ….
“Mẹ, đây là bạn gái con, Trần Hải Nguyệt.”
“Cháu chào dì.” Trước ánh mắt đánh giá của Triệu Nhât Chi, tinh thần khẩn trương cao độ, cười càng sáng lạn.
Lần đầu tiên gặp người nhà nhà người ta, thiếu xót kinh nghiệm, vui lòng nơi tay thả lỏng….
Triệu Nhất Chi mỉm cười lịch sự, gật đầu nói: “Xin chào.”
Đúng lúc này, cứu tinh của Trần Hải Nguyệt đến.
An Linh mặc bộ lễ phục “Cuộc đời ngắn lắm, không sexy cho phí” của nó, khoác tay chồng, rất quý phái bước vào.
“Hai đứa tự nhiên đi, ta đi trước đón khách.” Triệu Nhất Chi áy náy vỗ vai Lương Đông Vân, cười với Trần Hải Nguyệt một cái, bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Trần Hải Nguyệt cứng đờ, ghé lại gần Lương Đông Vân, nhìn trước nhìn sau, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ anh… Hình như không thích em?”
“Không đâu,” Lương Đông Vân lấy một ly nước quả cho cô, nở nụ cười an ủi, “Đừng nghĩ nhiều thế, có anh đây mà.”
Được rồi, tuy rằng vẫn phải đề phòng, nhưng chính ngữ khí kiên định của anh khiến cô cảm thấy, ừ thì… Cô không chỉ có một mình. Phải không?
Vợ chồng An Linh trò chuyện với Triệu Nhất Chi vài câu, sau đó cũng đi về hướng bọn họ.
Trần Hải Nguyệt bày ra bộ mặt đau khổ: “Lâu không đi giày cao gót, giờ đau chân quá.”
“Vậy em với An Linh đi kiếm chỗ nào ngồi đi, anh giúp mẹ đi đón khách, lát nữa tới tìm em ngay.” Lương Đông Vân ân cần nói.
Muốn tìm cũng tìm không thấy.
Trần Hải Nguyệt gật gật đầu, lập tức bám lấy An Linh.
An Linh khinh bỉ lườm cô: “Vô dụng! Ai bảo mày không siêng đi giày cao gót!”
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, An Linh vẫn bỏ rơi chồng, đỡ Trần Hải Nguyệt đi về phía sofa.
Thoải mái ngồi trên ghế salon, Trần Hải Nguyệt uống tì tì hết nửa cốc nước quả.
An Linh cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu mở máy tám: “Tao nói nhé, theo nguồn tin tin cậy…”
Tiếng ồn ào nơi lối vào cắt ngang lời An Linh, hai người ngước mắt lên nhìn… Ặc, không phải kẻ thù không chạm mặt….
Là Hàn Nhạc Nhạc…
Trần Hải Nguyệt nhìn Lương Đông Vân và mẹ anh đi lại phía cô ta, quay đầu hỏi An Linh: “Mày định nói cái gì?”
“Định nói cho mày cái này.” An Linh bất đắc dĩ nhún vai.
Tám chuyện tối kỵ chính là, đang tám dở thì bị người ta xốc bài… Aizzz… Cụt cả hứng.
Trần Hải Nguyệt cười cười…..
Hàn Nhạc Nhạc lồng tiếng cho quảng cáo của “Nhất Chi Vân”, xuất hiện ở chỗ này cũng chẳng có gì là lạ, tiệc cảm ơn của người ta không phải là để nhằm vào đối tác hoặc cộng tác sao.
Dù là quen biết giúp đỡ cũng xem như hợp tác đúng không? Đúng không?
Hai người đang tán gẫu thì An Linh nhận được một cái tin nhắn, cười đứng dậy: “Quan nữ hiệp muốn làm diva này, đã đến muộn còn bắt bọn mình đi nghênh đón nó, mày ngồi đây, xem tao đi thu thập nó.”
Sau hi An Linh đi rồi, Trần Hải Nguyệt ngồi một mình một góc, uống nước, nhìn Lương Đông Vân đứng bên cạnh mẹ, nói chuyện với đám người ngoài kia, nghĩ thầm, nếu đây là cuộc sống về sau của cô, cô phải nghĩ kỹ lại mới được.
Hoặc là thay đổi bản thân… hoặc là… Chuồn lẹ?
Nếu nói với Lương Đông Vân câu này, đảm bảo bị bạo hành gia đình? Ha ha ha….
“A, Trần Hải Nguyệt cô cũng đến đây à? Sao lại ngồi một mình vậy?”
Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu nhìn, là Hàn Nhạc Nhạc…
Không quen bị người khác nhìn từ trên cao xuống, Trần Hải Nguyệt bưng ly nước đứng dậy, lịch sự tiếp chuyện: “Đã lâu không gặp.”
Tốt nhất là vĩnh viễn đừng gặp.
“Đúng vậy, lần trước họp lớp tôi có việc không đi được,” Bàn tay cầm ly rượu của Hàn Nhạc Nhạc khẽ siết lại, cười rất khó coi, “Có điều, cũng nghe kể lại hành động vĩ đại của cô.”
Trần Hải Nguyệt cười đáp trả: “Để cô chê cười rồi.”
“Sao đâu, chúc mừng cô.” Hàn Nhạc Nhạc giơ ly rượu lên.
Trần Hải Nguyệt cũng cụng nhẹ vào ly của cô ta, “Cảm ơn.”
Ly nước còn chưa nâng đến miệng, cái ly trong tay Hàn Nhạc Nhạc đã rơi xuống.
Rượu đổ lên đùi phải của Trần Hải Nguyệt, chảy xuống dưới, làm một vệt dài trên nền váy sáng màu.
Tơ bị dính nước, dán chặt vào da, vừa thảm hại vừa chật vật….
Không đợi Trần Hải Nguyệt phản ứng, một bóng người nhanh như gió đã chắn ngang giữa hai người, bàn tay giơ lên định đánh xuống.
“Nhung Nhung!” An Linh vội ngăn Quan Nhung lại, lên tiếng: “Để ý hoàn cảnh.”
Quan Nhung trừng mắt nhìn Hàn Nhạc Nhạc, giận dữ: “Đánh thì đánh bỏ nó đi. Còn đợi xem lịch chọn ngày à?”
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Hàn Nhạc Nhạc giải thích.
“Giả vờ cho ai xem? Thích diễn thế sao không đi dự giải Oscar?” Quan Nhung không khách khí mắng, mắng xong lại định xông lên.
An Linh ra sức kéo Quan Nhung lại, ánh mắt nhìn Hàn Nhạc Nhạc: “Cứt trâu mãi mãi chỉ là cứt trâu, có chưng có hấp cũng không thành bánh được đâu.”
Hàn Nhạc Nhạc nghẹn lời, quay đầu nhìn Trần Hải Nguyệt, giọng nói thành khẩn hơn một chút: “Thật sự xin lỗi. Chi bằng, tôi đền cô bộ váy khác nhé?”
Ánh mắt Quan Nhung và An Linh chuyển hướng về phía Trần Hải Nguyệt.
Trần Hải Nguyệt nhìn bọn họ tươi cười: “Có người tát bọn mày một cái, đừng lo, là tự tay nó tát, bọn mày làm gì?”
Quan Nhung ác ý nói: “Đánh cho nó thận hư, nói nó, lục tạng còn năm, thận hư cùng lắm không ăn ngọt!”
“Ha ha ha, Nhung Nhung, tao thích mày. Tao đi thay đồ, bọn mày cũng đi giúp tao đi.”
Cô xách tà váy vừa bước được hai bước, Lương Đông Vân và mẹ anh đã đi tới.
“Làm sao vậy?” Lương Đông Vân nhíu mày, ánh mắt dán lên người Trần Hải Nguyệt.
Hàn Nhạc Nhạc ấp úng: “Em, không cẩn thận, nâng ly bị nghiêng….”
Trần Hải Nguyệt cười: “Váy bẩn rồi, em đi xử lý một chút. Dì, mọi người cứ đi việc đi, cháu xin lỗi ít phút.”
Triệu Nhất Chi gật đầu, nụ cười khó lường nhìn theo cô với An Linh, Quan Nhung rời đi.
“Dì Triệu, cháu xin lỗi, cháu thật sự không cố ý.” Hàn Nhạc Nhạc cắn môi.
“Không sao, sau này cẩn thận…” Triệu Nhất Chi nhìn vào mắt Hàn Nhạc Nhạc nói, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Lương Đông Vân….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...