Lương Đông Vân lấy lòng xuống lầu mua sáng về, phát hiện Trần Hải Nguyệt thế nhưng vẫn còn đang ngủ.
Cô nàng này, tối hôm qua ngủ thì đạp đá lung tung, bây giờ ngủ một mình lại rất ngay ngắn, lúc anh đi ra ngoài nằm như thế nào thì bây giờ vẫn nằm nguyên thế ấy, cuộn tròn mình trong chăn chỉ để lộ ra cái đầu, giống hệt một con kén vừa mới thoát xác.
Lương Đông Vân cười cười xoay người đi vào bếp, trong lòng cảm thấy hương vị ngọt ngào mềm mại lan tỏa, thấm đẫm.
Đúng là chịu cô ấy, trạch nữ sống một mình, trong tủ lạnh trống không, ngay cả bình nước cũng không có, cô ấy tu tiên sao?
Dọn đồ ăn lên bàn xong, Lương Đông Vân đi vào phòng ngủ, nhìn khuôn mặt cô ấy đang ngủ say, tuy rằng trong bụng không đành lòng, cuối cùng vẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng lay cô ấy dậy.
Trần Hải Nguyệt mơ màng mở to mắt, cười lấy lệ.
Lương Đông Vân nhếch mép, nhẹ giọng nói: “Dậy ăn cơm đi.”
Trần Hải Nguyệt chưa tỉnh ngủ hiền lành giống hệt đứa nhỏ, mí mắt vẫn cụp xuống, ngáp dài một cái, lầm bầm không rõ: “Thực ra… ngủ vẫn mơ được ăn cơm mà…”
“Em thử ngủ mơ ăn cơm đi cho anh xem?” Lương Đông Vân nở nụ cười bất đắc dĩ, dắt tay cô kéo ra đến trước bàn ăn.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, sương sớm bay vào trong nhà cũng nhiễm một vẻ mềm mại ấm áp lên khuôn mặt người.
Trần Hải Nguyệt lắc lắc đầu, vẫn chưa mở mắt ra được, máy móc bỏ món này món nọ vào miệng, trong đầu vẫn đặc quánh như keo.
Lương Đông Vân nhìn vẻ lơ tơ mơ của cô, ngồi ngay ngắn, giọng nói nhẹ hết mức có thể: “Trần Hải Nguyệt.”
“Dạ?” Đáp lại là âm mũi vẫn còn ngái ngủ.
“Hộ khẩu nhà em để ở đâu?” Lương Đông Vân còn giả vờ làm như đang ăn sáng thật, chăm chú nhìn đồ ăn trong bát, giọng nói thản nhiên tựa như đang nói chuyện phiếm.
“Trên giá sách.” Trần Hải Nguyệt đầu lệch sang một bên, nói không thèm suy nghĩ.
Lương Đông Vân nhất thời chột dạ, có cảm giác như mình đang lừa gạt gái nhà lành ngây thơ, tiếng nói hơi run run: “Ăn xong rồi đi thay quần áo đi, chúng ta đến cục dân chính.”
Cô nàng kia vẫn chưa biết gì ngẩng đầu sững sờ nhìn hắn, ánh mắt vẫn mơ hồ: “Để làm chi.”
Tên buôn người họ Lương buông đũa, kín đáo giấu bàn tay đang run xuống dưới gầm bàn: “Đăng ký.”
Nói xong chỉ cảm thấy tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nôn nóng chờ đợi phản ứng của cô.
Im lặng… Im lặng thật lâu. Có lẽ chỉ mới qua vài giây, chính là cái gã buôn người kia lại thấy như qua cả đời vậy.
“Ừm.” Cuối cùng, cô nàng vô tri kia lên tiếng, theo bản năng nhét miếng cuối cùng vào miệng, đứng dậy lệt xệt vào phòng ngủ.
Lương Đông Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chỗ ngồi đối diện trống không, như trút được gánh nặng, trong lòng mừng như điên.
Sự thật vừa rồi đã chứng minh một cái chân lý, đời như diễn, tùy thời đều có thể thay đổi kịch bản.
Vừa chạy xe đến cục dân chính thì điện thoại di động trong túi Trần Hải Nguyệt vang lên.
Nhận điện thoại, cô lúng búng trong miệng, ánh mờ mịt, “Alo?”
“Trần Hải Nguyệt, mày ở đâu rồi? Cuối tuần tụ tập đi, chỗ cũ nhé, mau mau qua đây.” Giọng nói phấn khởi của Quan Nhung lớn tới mức ngay cả Lương Đông Vân cũng nghe thấy được, trực tiếp chấn động khiến Trần Hải Nguyệt giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lương Đông Vân khe khẽ thở dài, trong lòng thầm thất vọng.
“Tao ở dân…” Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu nhìn cục dân chính bên ngoài, sợ hết hồn, vội vàng sửa miệng, “ở bên ngoài, tới ngay đây.”
Dọa, hù chết nhau rồi! Hóa ra không phải đang nằm mơ à?”
Lương Đông Vân tiếc nuối lắc đầu, cười khẽ: “Anh đưa em đi.”
Lừa gạt, quả nhiên không biết làm.
Quan Nhung vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy xe Lương Đông Vân dừng lại bên ngoài, lửa bát quái trong lòng đã hừng hực thiêu đốt, vỗ vỗ An Linh ý bảo nó nhìn ra ngoài.
An Linh vừa quay đầu nhìn, lập tức kinh ngạc.
Quan Nhung nắm thời cơ, “Veo” một cái lao ra ngoài, chạy sang bên đường, cười tươi như hoa, tư thế y hệt má-mì: “Ai nha, Lương Đông Vân cũng đến à, vào trong ngồi luôn đi.”
Trần Hải Nguyệt vừa xuống xe, đang suy nghĩ không biết có nên đưa cho Quan Nhung thêm cái yếm lụa đỏ không…
Lương Đông Vân liếc mắt nhìn Trần Hải Nguyệt, thuận theo ý dân xuống xe, không chút phản đối tiếp nhận lời mời của Quan Nhung.
“Phiền thêm 1 cái chén.” An Linh thấy ba người cùng đi vào, tươi cười quỷ dị ngoắc tay bảo nhân viên phục vụ.
Phục vụ bị nụ cười yêu khí ngút trời của nó khiến cho kinh ngạc, dè dặt mang cái chén lên rồi lẩn đi nhanh nhất có thể.
Mẹ dặn, gặt quái thú nhất định phải tránh cho xa!
Quan Nhung khinh bỉ biểu hiện kém cỏi của cậu phục vụ, ân cần nhắc bình trà nhỏ thêm trà rót nước cho hai người ngồi đối diện, miệng cũng không nhàn rỗi: “Ta nói, nhị vị thật có duyên, mới sáng sớm đã hẹn nhau ra ngoài rồi sao?”
Trên thực tế là cùng ra ngoài mới đúng. Trần Hải Nguyệt chột dạ cười gượng, nhấc cái chén uống vội.
“Lương Đông Vân, với tư cách là bạn thân của Trần Hải Nguyệt, tôi nhất định phải nghiêm túc nói chuyện vứ anh.” Ngón tay An Linh vuốt qua vuốt lại miệng chén, cười sắc bén.
Lương Đông Vân cũng nhấp mọt ngụm trà, ngữ khí thong dong đáp lời: “Nếu cô có thể buông xuôi ân oán cá nhân cho tôi một ít lương tâm, tôi sẵn lòng đàm phán.”
Eo eo eo, đao quang kiếm ảnh ~.
Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn Lương Đông Vân, hắn nhìn cô cười cười, ý bảo không cần lo lắng.
Quan Nhung không nhịn được xen vào một câu: “Nói như vậy là nhị vị không sẵn lòng hoàn thành tâm nguyện An Linh sao?”
“Mày cút đi cho tao, hoàn thành tâm nguyện cái con khỉ,” An Linh nóng máy, “Nói như tao sắp gần đất xa trời không bằng.”
“Nói sai, nói sai. Tao nói là chưa chấm dứt ân oán.” Quan Nhung toát mồ hôi lạnh. Aizzz…
“Thằng ranh này là ác mộng trước đây của tao! Lúc nào cũng quần áo chỉnh tế, tướng mạo đoan trang, thi xếp thứ tự chưa bao giờ lọt khỏi top 10, rõ ràng tao đâu có cùng lớp với hắn, vậy mà lần nào mẹ tao đi họp phụ huynh về cũng mắng tao mọt trận.” An Linh kể lể huyết án.
Tuổi thơ bi thảm của cô! Bởi vì cha hai người khi đó làm chung một cơ quan, hai người lại bằng tuổi nhau, An mẹ đại nhân luôn lấy Lương Đông Vân làm tấm gương cho cô học tập, đã thế thằng nhãi đó còn cố tình làm gì cũng cần trọng, làm cô bị so sánh phát thảm.
Lương Đông Vân trên mặt mang theo nụ cười không hề nề hà, xòe bàn tay ra: “Thật sự hồi đó tôi đã cố gắng làm kém nhất rồi mà.”
Quan Nhung với Trần Hải Nguyệt hiếm khi chứng kiến vẻ kinh ngạc của An Linh, vui mừng khôn xiết.
Cút đi cho bà! Cút ngay lập tức!
An Linh phẫn nộ giơ tay lên, ngẫm lại lại buông xuống, cô gắng khôi phục trấn định: “Quên đi, chuyện cũ không cần nhắc lại. Nói chuyện của hai người đã.” HỪ hừ, đánh người không cần hạ thủ, phải đánh vào nhược điểm.
Lương Đông Vân tỏ ra thủ thế, ý bảo “Mời nói”.
An Linh liếc hắn với Trần Hải Nguyệt một cái, bưng chén trà nhỏ trong tay, thành khẩn nói: “Mao chủ tịch dạy chúng ta, nếu không lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để nói chuyện yêu đương, đều là phường lưu manh vô lại. Không biết câu danh ngôn cảnh thế này nhị vị có cảm xúc gì không?”
Hở, phóng hỏa đốt thành?
Trần Hải Nguyệt vô tội bị họa trở tay không kịp, trong lòng thầm nói: Độc thân không phải là đau khổ, đau khổ là cái lũ người xung quanh luôn trăm phương ngàn kế cho ngươi chấm dứt cuộc sống độc thân.
Quan Nhung nghe vậy, lập tức thêm lửa đốt nhà, cố gắng quạt gió: “Đúng rồi, đúng rồi, chân lý!”
Lương Đông Vân hơi nhíu mày, vẫn tươi cười như cũ: “Nhị vị có biết chúng tôi vừa từ chỗ nào đến không?”
“Ai ai ai, không được lảng sang chuyện khác.” Quan nữ hiệp ngọc chưởng đánh lên mặt bàn, uy vũ nhắc nhỏ tiếp tục duy trì đề tài.
An Linh thoáng nhìn vẻ mặt đần độn chỉ có khi xấu hổ của Trần Hải Nguyệt, trong lòng biết có sự chẳng lành, kéo Quan Nhung lại, hỏi: “Làm sao?”
“Cục dân chính.” Lương Đông Vân khoái trá uống trà. Dọa thì dọa đi?
Lừa…. Lừa quỷ hả người!
An Linh và Quan Nhung trừng mắt nhìn nhau. Làm sao có thể?!
Trần Hải Nguyệt chậm rãi quay đầu, Lương Đông Vân nháy mắt với cô một cái, tên này nội tâm gian tà ~….
Cô yên lặng mở túi ra, đặt lên trước mặt hai con bạn thân, cuốn sổ hộ khẩu đỏ chót làm cho hai kẻ hóa đá ngay tại hiện trường.
Hiệu, hiệu suất cao~… Bội phục, bội phục.
Hai kẻ đùa dai cười trộm, hợp tác ăn ý huých nhau một cái. Hé hé, cái này dọa người được đó.
An Linh vất vả lắm mới khôi phục tinh thần, nói nhỏ vẻ khó tin: “Mày đi đăng ký thật hả.”
Quan Nhung hét lớn: “Nhất định phải mời khách! Nhất định đó!” Khốn, trộm hôn hở! Trần Hải Nguyệt, rốt cuộc mày có cũng có lần đi trước đón đầu rồi!
“Mời khách thì trước mắt vẫn chưa mời được.” Lương Đông Vân mở miệng, thong dong đứng dậy.
Hai kẻ kia nổi giận: “Cái gì?”
Trần Hải Nguyệt sợ hãi rụt rè nhìn cái ghế trống hắn vừa ngồi ở đó, cười hắc hắc: “Nói chuyện nhé, không được đánh nhé!”
Vừa nói vừa đứng phắt dậy, kéo Lương Đông Vân chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa nói: “Là tại Nhung Nhung nó gọi điện đến cắt ngang đó, không thì vào đăng ký rồi. Ha ha ha ha….”
Chạy trốn lên tới xe, quả nhiên nghe được tiếng hét của Quan Nhung từ trong cửa tiệm: “Bọn mày chán sống rồi! Trần Hải Nguyệt, tao chém mày làm tám.”
Trần Hải Nguyệt cười nhìn Lương Đông Vân khởi động xe: “Không nghĩ anh lại đùa với hai đứa nó như vậy.”
“Em không biết thì hơn.” Lương Đông Vân cười tươi roi rói: “Chờ đến lúc chúng ta đăng ký thật rồi, bọn họ chắc chắn sẽ tưởng là đang đùa, đến lúc đó lấy giấy đăng ký kết hôn cho họ xem, thể nào cũng nhảy dựng lên.”
Đăng ký, kết hôn!
Thực ra Trần Hải Nguyệt còn bị dọa trước mất rồi….
Làm sao… làm sao mà như vẫn còn đang mơ vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...