Viên Tử Hàm trong lòng đau xót, mở mắt.
Nguyên lai chỉ là nằm mơ. May mắn, chỉ là nằm mơ mà thôi. Viên Tử Hàm trong lòng nhất thời buông lỏng một chút.
Bắt đầu đây chẳng qua chỉ là một giấc thôi sao? Quá mức chân thật rồi , thân hình Viên Tử Hàm vẫn còn hơi run rẩy , không biết là vì sợ hãi, hay là vì do hôm nay mắc mưa.
Đúng rồi, mình không phải đang trên đường sao? Đây là đâu ? Viên Tử Hàm vừa nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, không phải phòng của mình.
Căn phòng thuần một sắc màu da cam, bài trí cũng cũng hết sức tinh xảo, xem ra là mất một phen cố sức suy nghĩ. Viên Tử Hàm từ cách trang trí căn phòng suy ra, người cứu mình hết sức giàu có.
“Ha ha, tỉnh rồi à “
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, Viên Tử Hàm nằm ở trên giường, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo người nọ. Mày kiếm cao cao nhướng lên, một đôi đen sáng long lanh nhìn mình, ngũ quan hết sức lập thể, rất giống con lai, khiến Viên Tử Hàm chú ý chính là đôi mắt kia, không phải màu đen như người bình thường, mà mang theo màu lam hơi nhạt. Hắn thật là con lai!
” Anh là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này?”
Viên Tử Hàm hỏi. Người kia nghe Viên Tử Hàm hỏi xong, không tức giận, cũng không nói gì, vẫn duy trì nụ cười như trước nhìn Viên Tử Hàm, sau đó chậm rãi hướng Viên Tử Hàm đi tới .
” Anh muốn làm gì, anh không được qua đây, anh còn tiếp tục qua đây tôi liền kêu người “
Viên Tử Hàm đưa tay đem chăn hướng trên người mình cuộn lại, nhìn bước chân người kia chậm rãi hướng mình bước qua, vẻ mặt cảnh giác. Nụ cười của hắn thật là rất đẹp, nhưng Viên Tử Hàm cảm thấy bất an.
“Ha ha, cậu thật thú vị. Cậu bây giờ đang nằm chỗ của tôi cũng là địa bàn của tôi, nếu cậu có thể kêu người tới, tôi sẽ tha cho cậu “
Người kia đã chạy tới bên giường , nhìn Viên Tử Hàm từ trên cao nhìn xuống tiếp tục nói : ” Cậu không cần nhìn tôi như vậy, nếu tôi thật sự muốn làm gì với cậu, tôi đã sớm làm rồi, còn phải chờ cậu tỉnh lại sao?”
Người này tướng mạo bộ dạng thật không tồi, khí thế cũng không nhỏ, điểm này cùng Thượng Quan Mộc rất giống nhau, nhưng hai người lại hai loại hình khác nhau, hắn nhìn qua tương đối giống ánh mặt trời, Thượng Quan Mộc nhìn qua trước sau như một tòa băng sơn, nhưng Viên Tử Hàm trong lòng hiểu rõ, Tính tình Thượng Quan Mộc không phải như vậy, ít nhất hắn đối với mình cũng rất quan tâm với nhiệt tình.
Vừa nghĩ tới Thượng Quan Mộc, vẻ mặt cảnh giác trên mặt Viên Tử Hàm không thấy nữa, thay vào đó là một bộ dạng thương xót. Người kia thấy Viên Tử Hàm như vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên, cũng không nói gì, đưa tay hướng trán Viên Tử Hàm dò xét.
Viên Tử Hàm cả kinh, không chút do dự đưa tay đem tay hắn đang đặt trên trán mình hất ra. Trên mặt lại khôi phục bộ dáng cảnh giác vừa rồi.
“Tôi chỉ muốn xem xem cậu đỡ sốt hay chưa thôi, sao cậu có thể đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy chứ. Hơn nữa, thân thể của cậu tôi đều nhìn thấy toàn bộ rồi, cậu quấn chặt như vậy, sự thật này cũng đã được phơi bày “
Cái gì?
Viên Tử Hàm trừng lớn hai mắt, nhìn hắn, nghe hắn nói xong theo bản năng nhìn nhìn trên người mình, nguyên bản bộ quần áo trên người đã được thay bằng một bộ đồ ngủ mềm mịn, đây không phải quần áo của mình, chẳng lẽ là của hắn.
“Không được nhìn , đó là tôi “
Viên Tử Hàm cảm thấy quần áo mặc ở trên người mình, làm thế nào cũng không được tự nhiên, nếu không phải lúc này không có quần áo mặc, cậu thật sự muốn lập tức cởi ra. Nhưng người kia còn ở đây, lúc hôn mê cho hắn nhìn còn chưa tính, bây giờ tỉnh rồi không thể được.
“Quần áo của tôi đâu, tôi phải về nhà “
Viên Tử Hàm có chút sốt ruột, người kia cậu không biết đây là thứ nhất, hơn nữa cậu lúc này vẫn chưa về nhà, Thượng Quan Mộc chắc sẽ rất sốt ruột. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy trời bên ngoài, đã tối đen. Thời gian cậu rời đi khẳng định không ngắn.
Đúng rồi, di động, gọi điện thoại báo tin trước cho hắn. Nhưng di động để ở trong túi áo.
“Quần áo của tôi đâu, nhanh đưa cho tôi “
Đối với động tác vội vàng của Viên Tử Hàm, người kia trước sau đều là một bộ dạng thư thái.
“Trời tối rồi, cậu ở đây nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai tôicho người đưa cậu về nhà “
Tiêu Thiên Dật thật sự không biết mình vì cái gì có thể nói ra những lời quan tâm chăm sóc như vậy, chẳng lẽ thật sự là chỉ bởi vì bộ dạng xinh đẹp của cậu ta sao? Chuyện không thể nào, nhưng hắn vẫn làm như vậy .
“Không cần, bây giờ tôi phải về nhà, anh chỉ cần nhanh đem quần áo cho tôi là được “
Tiêu Thiên Dật nhướng nhướng mày. Đến bây giờ, vẫn chưa có người không biết thức thời cự tuyệt ý tốt của hắn, Viên Tử Hàm coi như là người thứ nhất. Cậu ta chính là muốn khiêu chiến mình, Tiêu Thiên Dật nhìn nhìn Viên Tử Hàm, trong lòng vì bị coi thường lúc này tất cả đều sôi trào lên .
Thân thủ rất nhanh giữ cằm cậu, Viên Tử Hàm bất ngờ, cằm bị tay hắn vững vàng nắm giữ.
” Anh muốn làm gì?”
Viên Tử Hàm đối diện với cặp mắt sáng như sao của hắn có chút hốt hoảng, giống như con sói nhìn thấy dê béo, khiến Viên Tử Hàm thân thể không tự giác run run. Người này, cậu không thể trêu chọc.
“Chúng ta có phải trước kia đã gặp mặt hay không, tại sao tôi luôn cảm thấy cậu rất quen!”
Tiêu Thiên Dật một tay giữ cằm Viên Tử Hàm, tỉ mỉ quan sát. Người này rất phi thường, Viên Tử Hàm giãy giụa không được, làm cằm mình bị đau, nhưng tay Tiêu Thiên Dật vẫn không chút nào bị lực đạo của cậu ảnh hưởng, nên đành mặc kệ . Nghe hắn nói xong, cũng tỉ mỉ nhìn lại , thật đúng là không sai, người con trai này nhìn qua, thật sự có vài phần quen thuộc .
Chẳng lẽ thật sự lúc trước có gặp qua, hẳn là không có khả năng , dù sao phạm vi sinh hoạt của mình thật sự là rất có hạn.
” Quên đi, tôi cũng nhớ không nổi , quần áo cậu để ở đầu tủ bên kia, tự mình qua lấy đi “
Tiêu Thiên Dật buông tay, nói xong, xoay người ra khỏi phòng. Viên Tử Hàm vốn còn lo lắng hắn vô lại không chịu rời đi, hắn rời đi như vậy vừa đúng lúc. Cửa phòng mới vừa khép lại, Viên Tử Hàm liền từ trên giường bò dậy, chuẩn bị hướng bên kia chạy tới. Nhưng toàn thân mềm nhũn, không đứng vững, nghĩ lại mình vừa rồi thật sự là bị sốt .
Chậm rãi di chuyển từng bước qua, quần áo của mình được xếp gọn gàng, di động cũng đặt bên cạnh, nhưng là đã tắt máy. Người kia kỳ thật cũng không phải người xấu, Viên Tử Hàm trong lòng nghĩ, nhưng là lúc này cậu muốn nhất vẫn là nhanh chóng về nhà, tránh Thượng Quan Mộc lo lắng.
Mặc quần áo xong, định bước ra cửa.
Tiêu Thiên Dật mang trên mặt một tia tà cười, nhìn Viên Tử Hàm ăn mặc chỉnh tề, hai tay ôm ngực, dựa vào cửa, tựa hồ đang chờ Viên Tử Hàm.
“Cái kia, hôm nay vẫn là phải cám ơn anh đã cứu tôi “
Viên Tử Hàm đứng ở cửa to miệng, cùng hắn đứng đối diện. Cử chỉ động tác Tiêu Thiên Dật mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng hắn dù sao cũng đã cứu mình, Viên Tử Hàm cảm thấy, nên nói với hắn một lời cảm ơn cũng không quá đáng.
” Cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì… lấy thân báo đáp được rồi “
Tiêu Thiên Dật khóe miệng mỉm cười, ánh mắt mang theo ý tứ đùa cợt, nhìn chằm chằm phản ứng của Viên Tử Hàm.
_____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...