Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm
Đại hội võ lâm tổ chức bốn năm một lần, đương nhiên lần nào cũng rất hoành tráng. Thanh Sơn Giáo mặc dù thế nhỏ, nhưng cũng từng là đại phái, lại có mối quan hệ tốt với Thiên Long Môn, vì vậy Cố Phàm vừa có mặt, ngay lập tức đã có người dẫn y đến chỗ ngồi.
Quanh khu vực võ đài lớn như vậy lúc này đã có không ít người tụ tập, trên đài cao nhất, là chưởng môn của ngũ đại môn phái đang ngồi hàn huyên, cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận. Mười mấy năm không xảy ra chuyện lớn nào, mọi người cũng coi đại hội võ lâm thành đại hội tán dóc, đại hội xem mắt, thỉnh thoảng lại có vài nam thanh nữ tú ăn mặc lượt là đi qua liếc mắt đưa tình.
Cố Phàm ngồi một mình ở chỗ được sắp xếp, thầm thở dài. Chỉ có người như y từng chết một lần rồi mới biết, trong cái sự bình tĩnh phẳng lặng này ẩn chứa sóng ngầm đến thế nào.
“À ừm… “
Đột nhiên vang lên một giọng nói yểu điệu mềm mại, khiến cho lòng người run lên. Cố Phàm nghiêng đầu nhìn sang, thấy một nữ tử mặc trang phục màu hồng, hơi cúi đầu ngập ngừng nhìn y.
Đây là đang được bắt chuyện? Nhi nữ giang hồ từ trước đến nay đều hào khí ngất trời, rất nhiều hiệp nữ dũng mãnh hào sảng, rất hiếm người nào ăn nói nhỏ nhẹ, tính cách dịu dàng như vậy cả.
Cố Phàm ngẩn người, sau đó nở một nụ cười hiền hòa, nhẹ nhàng hỏi: “Ta là Cố Phàm của Thanh Sơn Giáo, vị cô nương này có cần giúp gì không?”
Cô nương kia mặt đỏ lên, lại càng cúi đầu thấp hơn nữa, nói: “Ta là Lộ Tử Y thuộc Thanh Y Phường (1)… mới vừa cùng các sư tỷ tản bộ… muốn hỏi một chút ngươi có thấy các nàng ở đâu không.”
Thanh Y Phường? Hình như cũng là môn phái nhỏ, có điều bởi vì toàn phái trên dưới đều là con gái, cho nên rất nổi danh. Nhưng mà từ lúc y ngồi đây đến giờ, không hề nhìn thấy người của Thanh Y Phường, đang lúc nan giải, Lộ Tử Y ngẩng đầu lên nhìn quanh, sau đó nhìn Cố Phàm bằng ánh mắt sáng lấp lánh hỏi: “Ngươi cũng bị thất lạc các sư huynh đệ sao?”
Tại sao vẻ mặt cô em này vui vẻ cứ như vừa tìm thấy tổ chức vậy!? Y không thèm phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, y là tới một mình đấy nhé!
Không, tại sao lại có cảm giác càng lúc càng mất mặt thế này?
Cố Phàm nghẹn nín, đưa mắt nhìn xung quanh, vừa vặn trông thấy một nam tử có vẻ cũng đơn độc khổ bức đứng bên kia, lập tức lấy tay chỉ vào hắn: “Không, thật ra thì sư đệ của ta ở bên kia.”
Người nọ mặc bộ áo gấm màu xanh thẫm, dáng đứng thẳng tắp, gương mặt bình thường không có gì xuất chúng, rõ ràng trông rất cách xa quần chúng, nhưng không hề lộ vẻ khác biệt, vô cùng có phong phạm của diễn viên quần chúng.
Lộ Tử Y tỏ rõ sự thất vọng, nhìn sang vị diễn viên quần chúng kia, lại nhìn Cố Phàm, nói: “Nhưng các ngươi trông không hề giống nhau.”
Còn phải giống nhau sao, cô cho rằng tất cả sư huynh đệ đều là do sư phụ nhà y sinh ra sao? Cố Phàm chả biết nói sao, sau một lúc trả lời: “Ta hướng ngoại, còn hắn hướng nội. Dung hòa một chút thì thật ra chúng ta vẫn là rất giống nhau.”
Lộ Tử Y sáng tỏ gật đầu, đang định nói thêm, lại đột nhiên trợn to hai mắt.
Cố Phàm theo tầm mắt nàng nhìn sang, méo miệng, ngượng ngùng ho khan.
“Khụ khụ, ừm, sư đệ ngươi khỏe không a.”
Không biết vị huynh đài quần chúng đã đứng sau lưng Cố Phàm từ lúc nào, vô cùng tự nhiên đặt một tay lên vai Cố Phàm, tay kia còn vuốt lại vài sợi tóc tán loạn trên trán Cố Phàm, sau đó nhẹ nhàng dời tay xuống eo y, tư thế thân mật, nhìn như ôm Cố Phàm vào lòng, xong xuôi mới ngẩng đầu gật đầu chào Lộ Tử Y một cái, nở nụ cười tiêu chuẩn mang theo một phần ngượng ngùng ba phần mừng rỡ sáu phần dịu dàng.
“Có thể tham gia đại hội võ lâm cùng sư huynh, ta đương nhiên rất khỏe.”
Cố Phàm mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ, ngoái đầu nhìn Lộ Tử Y, phát hiện vẻ mặt nàng chuyển từ kinh ngạc đến trầm ngâm lại sang như đã sáng tỏ điều gì.
… Này em gái, trong nháy mắt này đầu óc cô rốt cuộc đã tưởng tượng ra những gì rồi!
Mà Lộ Tử Y hoàn toàn không nghe thấy nội tâm đang gào thét của Cố Phàm, bụm miệng, hai mắt sáng lên: “Chả trách ngươi chỉ mang một sư đệ tới.”
“Không, thật ra thì ta và hắn không quen.”
Cố Phàm bỗng cảm thấy dạ dày quặn thắt, giùng giằng muốn giải thích rõ, lại bị Lộ tử Y vô tình cắt đứt.
“Đừng xấu hổ, Tử Y không nên quấy rầy thế giới riêng của hai người. Vậy ta đi đây, các ngươi cố gắng lên.” Nói xong còn len lén giơ ngón tay cái với Cố Phàm, sau đó mới phóng khoáng xoay người rời đi, vung vẩy cánh tay áo mang theo một đống chuyện bát quái.
Cố Phàm khóc không ra nước mắt.
Tính cách dịu dàng điềm đạm gì đó tuyệt đối là ảo giác, rõ ràng cô em này mới là nhân vật dũng mãnh nhất!
Hóa đá một lúc lâu, y mới phát hiện tay vị huynh đài quần chúng kia vẫn khoác trên vai y, vì vậy dịch người sang bên cạnh.
Vị huynh đài quần chúng không thèm để ý tăng thêm lực đạo trên tay.
… Ôi bả vai vô tội của y!
Cố Phàm cắn răng quay đầu.
“Vị huynh đài này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Vị huynh đài quần chúng thờ ơ nhìn y, khuyến mại thêm một nụ cười mờ ám, nói chậm rãi: “Ngươi hướng ngoại, ta hướng nội?”
Cố Phàm: …
“Thật xin lỗi ta sai rồi.” Thời buổi này vì sao diễn viên quần chúng cũng đáng sợ như vậy a a a!
Biểu cảm của Cố Phàm hiển nhiên chọc cười vị huynh đài quần chúng kia. Vì vậy hắn rủ lòng thương buông lỏng tay, nhàn nhã ngồi xuống nâng chén trà trên bàn lên uống, thái độ nhàn hạ, động tác tao nhã.
Cố Phàm giận.
Đây là chỗ ngồi của y mà!
Đây là trà chuẩn bị cho y mà!
Chờ coi, y nhất định sẽ… y sẽ đi tìm một chỗ ngồi khác.
Ai bảo y là người lòng dạ rộng rãi, khoan dung độ lượng, nguyên nhân tuyệt đối không phải võ công của y quá thấp… ít nhất không hoàn toàn đúng!
Cố Phàm oan ức tìm một băng ghế khác ngồi xuống. Trải qua phen dày vò này, đại hội võ lâm đã chính thức bắt đầu.
Trương Đình Tân vốn là người nóng tính, nhịn hồi lâu, lúc này tìm được cơ hội liền đứng dậy lôi hết chuyện về ma giáo ra nói, thanh âm vang vọng, ngôn từ mạch lạc. Mọi người trên dưới cũng nổ tung, chưởng môn của ngũ đại môn phái mỗi người lại mang vẻ mặt khác nhau.
Trụ trì chùa Nam Lâm Bình Pháp đại sư chắp hai tay, lên tiếng đầu tiên: “A di đà phật, ma giáo đã lâu không tác quái, lần này gây chiến là vì sao?”
Trương Đình Tân cười lạnh một tiếng: “Vì sao à, đương nhiên là vì lợi ích. Các ngươi có còn nhớ phiến đá vỡ mười mấy năm trước?”
Mọi người nhất thời biến sắc.
Lão ni cô của Hoa Thanh Phái – Thẩm Phương Như cau mày hỏi: “Chẳng lẽ là ma giáo đã giải được bản đồ này, muốn lấy kho báu?”
“Không thể nào.” Cửu Tiêu phái Vương Hạo Nam lên tiếng phản bác: “Tín vật Sơn Hà Lệnh những năm gần đây đều ở trong tay chúng ta, hơn nữa ma giáo từ trước kia vốn đã không biết cách giải bản đồ này.”
“Sao lại không thể?” Đường Như Phong của Tuyệt Tiên Các “xoạt” một tiếng mở phiến quạt trong tay ra, quạt nhẹ, cười nói: “Chỉ cần trong các môn phái chúng ta có gian tế không phải là được rồi sao?”
Toàn bộ trở nên yên tĩnh.
Trương Đình Tân nhìn Bình Pháp đại sư, trầm giọng hỏi: “Ma giáo đã có động tác, chứng cớ xác thực, đại sư định thế nào?”
Bình Pháp đại sư trầm mặc một hồi, gật đầu nói: “Theo ý kiến của bần tăng, chuyện này vô cùng trọng đại, nên sớm chuẩn bị.”
Chùa Nam Lâm từ trước đến nay là võ lâm chính thống, mấy trăm năm qua chưa bao giờ sa sút, mà bản thân Bình Pháp đại sư cũng là người phật pháp cao thâm, rất được mọi người trong giang hồ tôn trọng. Để ông mở miệng quả thực vô cùng chính xác. Quả nhiên những người còn lại đều không có dị nghị thêm, chuyển sang bắt đầu thảo luận công việc cụ thể, Cố Phàm cuối cùng đã có thể thở phào.
“Ngươi cho rằng cứ như vậy, chính đạo sẽ có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đối phó với địch?”
Vị huynh đài quần chúng nhấp một ngụm trà, đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Cố Phàm lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Đương nhiên là không thể, ai cũng có tính toán của mình. Chẳng qua là nếu kêu gọi mọi người bên ngoài hợp lực, ma giáo sẽ không có khả năng đắc thủ một cách dễ dàng.”
Vị huynh đài quần chúng nhẹ cười ra tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ châm chọc.
“Cũng không nhất định. Lòng người vô cùng phức tạp.”
Hắn chỉ lên mọi người trên đài, lại nói với Cố Phàm: “Ngươi nhìn Thẩm Phương Như, từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu, khóe miệng luôn cong lên, cho thấy đó là thái độ ba phải, mà Vương Hạo Nam lông mày luôn cau lại, ngồi không yên chỗ, chứng tỏ vừa không tự tin vừa sợ hãi điều gì đó.”
Cố Phàm khiếp sợ nhìn hắn.
Kỹ thuật này, ngồi trên cầu tùy tiện mở một sạp hàng cũng không sợ chết đói a!
“Thiếu hiệp mặc bạch y bên kia, đúng, vẫn luôn nhích tới nhích lui, đứng ngồi không yên, hắn làm sao vậy?”
Vị huynh đài quần chúng mỉm cười bình tĩnh.
“Ta nghĩ, chắc hắn đang buồn tiểu.”
Cố Phàm: “… “
Thật ra thì vẫn có thể coi như nhìn người rất chuẩn, đúng không.
Chú thích:
(1) Tử Y: Quần áo màu tím.
Thanh Y: Quần áo màu xanh.
Tên môn phái toàn quần áo với màu sắc sặc sỡ =))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...