“Ngô ngô, a!”
……..
Sáng sớm tỉnh lại, Thẩm Lam thần thanh khí sảng duỗi lưng, Tả Kiếm Minh nghe tiếng động tỉnh lại, mắt mông lung lờ mờ nhìn trên nóc giường.
Thẩm Lam tâm tình tốt phủ người hôn y: “Không ngủ nữa sao?”
“Không, tỉnh rồi.”
“Bụng ngươi đói rồi đi, ta bảo nhà bếp làm chút đồ ngon cho ngươi.”
Tả Kiếm Minh vội đứng lên, chăn từ trên thân thể xích lõa của y trượt xuống: “Ta tự mình cùng đi ăn với mọi người là được, không cần phiền phức nhà bếp.”
“Không được, ngươi gần đây cần bồi bổ thân thể.” Thẩm Lam kìm lòng không đậu lại tiến tới hôn lên ngực y, sau đó đứng lên mặc y phục: “Một lát cơm bưng tới ngươi phải tự mình ăn, ta đi trước.”
Tả Kiếm Minh nhịn không được mở miệng hỏi: “Giáo chủ không lưu lại cùng ăn sao?”
“Không, hôm qua đáp ứng Thu Nhi hôm nay sẽ cùng nàng ăn sáng.” Thẩm Lam mặc xong y phục, rồi chuẩn bị ly khai: “Đừng quên bữa sáng phải ăn nhiều một chút, nghe chưa?”
Tả Kiếm Minh miễn cưỡng cười, lòng thì giống như bị khoét rỗng: “Thuộc hạ đã biết.”
Cửa bị đóng lại trước mắt y, ngăn cách tất cả tham luyến của y.
Thẩm Lam cùng Đoàn Thu dùng xong bữa sáng, lại cùng nàng đi tới lương đình phẩm trà.
Đoàn Thu rất yên tĩnh, không nhiều lời, hắn đối với nữ tử chỉ phúc vi hôn này của mình cũng coi như thỏa mãn. Nếu bảo hắn thành thân, tính ra hắn cũng sẽ chọn dạng nữ tử hiểu chuyện lại không chọc phiền hắn này làm thê tử.
Đoàn Cát trước đó từng cứu cha hắn một mạng, hiện tại hai nhà liên hôn cũng coi như lý lẽ thỏa đáng. Huống hồ cặp cha mẹ mai danh ẩn tính du sơn ngoạn thủy bên ngoài của hắn cũng nhiều lần gửi thư đốc thúc hắn thành hôn, hắn cũng không muốn phải chịu sự lải nhải của hai người.
“Giáo chủ, ngươi thích uống trà này không?” Đoàn Thu dịu dàng hỏi, trà này là nàng tự tay pha, phí rất nhiều tâm tư.
“Ân, Thu Nhi thật khéo tay, pha được trà uống ngon hơn bình thường.”
“Giáo chủ đừng thổi phồng ta, ngươi thích uống thì sau này Thu Nhi sẽ ngày ngày pha cho ngươi.” Thẩm Lam không cho rằng như vậy cười cười, tầm mắt lại nhìn thấy người đang đi lại gần bọn họ.
Uyển Nhi? Nàng ta tới đây làm gì? Nói ra thì bản thân hắn hình như đã rất lâu không gặp qua nàng, đã sắp quên béng mất nàng.
“Giáo chủ, Uyển Nhi tới thăm ngài.” Uyển Nhi giống như bình thường tinh nghịch cười đi tới cạnh hắn: “Vị này không phải là Thu tỷ tỷ sao, vừa rồi ta còn không chú ý tới ngươi, muội muội hướng ngươi thăm hỏi vậy.”
Uyển Nhi niên kỷ nhỏ, nhỏ hơn Đoàn Thu một tuổi.
Đoàn Thu nhìn nàng, biểu tình vẫn bình thường, vô cùng lễ mạo cúi đầu coi như thăm hỏi, còn rót trà mời nàng: “Uyển Nhi cô nương uống trà.”
Hai người các nàng trước đây từng gặp mặt, cũng biết rõ đối phương, lần này gặp mặt, Đoàn Thu đối với Uyển Nhi cũng không có thái độ gì không tốt. Dù sao bản thân mới là thê của Thẩm Lam.
“Uyển Nhi, ngươi tới có chuyện sao?” Thẩm Lam hỏi.
“Có a, Uyển Nhi là tới trả một món đồ cho giáo chủ.” Nói xong, Uyển Nhi lấy ra một hộp gấm đưa tới trước mặt hắn: “Đây là Băng Hổ Phách, Uyển Nhi tới trả cho ngài.”
Thẩm Lam nhướng mày nhìn nàng: “Trước đây không phải ngươi rất thích nó sao? Sao lại không muốn nữa?”
Uyển Nhi tự cười mình: “Nghe nói Băng Hổ Phách này nhận chủ, Uyển Nhi từ lúc mang nó theo bên mình, thì thường xuyên cảm thấy ***g ngực ẩn đau, có lẽ nó không muốn nhận ta là chủ nhân. Giáo chủ vẫn là thu về đi, hiện tại Thu tỷ tỷ phải gả vào đây, thì coi như là Uyển Nhi tặng nàng làm lễ vật là được. Thu tỷ tỷ sau này làm thê tử của giáo chủ, Băng Hổ Phách nếu không nhận Thu tỷ tỷ thì chính là không biết điều rồi.”
Thẩm Lam nghe được vị chua trong lời nói của Uyển Nhi, Đoàn Thu cũng yên tĩnh ngồi đó không nói gì.
Nhìn Uyển Nhi một cái, Thẩm Lam nhận Băng Hổ Phách: “Ngươi nếu cảm thấy khó chịu thì không cần giữ nó nữa.”
“Vâng, vậy Uyển Nhi cáo lui, giáo chủ và Thu tỷ tỷ hai người tiếp tục phẩm trà đi, Uyển Nhi không quấy rầy nữa.”
Uyển Nhi đi rồi, Thẩm Lam đặt Băng Hổ Phách sang bên cạnh, nhưng nửa điểm ý tứ tặng cho Đoàn Thu cũng không có. Đoàn Thu nhìn lại nhìn, cuối cùng mới dời tầm mắt ra khỏi Băng Hổ Phách.
Không biết tại sao, Thẩm Lam cuối cùng lại đưa Băng Hổ Phách cho Tả Kiếm Minh.
“Giáo chủ muốn tặng Băng Hổ Phách này cho ta?”
“Uyển Nhi nói mang nó theo bên người thì cảm thấy khó chịu, còn ngươi, có cảm thấy không thích ứng không?”
Tả Kiếm Minh thành thật nói: “Ta không cảm thấy không thích ứng, ngược lại cảm thấy có cỗ khí thấm mát, cảm thấy rất thuần tịnh.”
Thẩm Lam tỉ mỉ quan sát Băng Hổ Phách, nhìn nó tỏa ra tia sáng lam nhàn nhạt: “Có lẽ Băng Hổ Phách này thật sự nhận chủ, Uyển Nhi cảm thấy khó chịu, ngươi lại cảm thấy thoải mái, mà ta thì một chút cảm giác cũng không có.”
“Ta cũng cảm thấy nghi hoăc.”
Thẩm Lam cười: “Không cần cảm thấy nghi hoặc, Băng Hổ Phách này từ nay về sau chính là của ngươi, không có sự cho phép của ta không cho phép ngươi làm mất càng không cho phép ngươi tặng nó cho người khác.”
Rất kỳ quái, rõ ràng nên tặng cho Đoàn Thu, hắn lại đem đi cho Tả Kiếm Minh, rốt cuộc là tại sao hắn cũng không muốn làm rõ.
“Vâng, thuộc hạ biết rồi.”
“Đã nói sau này khi riêng tư đừng tự xưng ‘thuộc hạ’.” Thẩm Lam uốn nắn sai lầm cho y, lại kéo người vào lòng: “Đêm nay ngươi tới chỗ ta, giường trong phòng ngươi ta ngủ không quen.”
Tả Kiếm Minh gật đầu, nắm chặt Băng Hổ Phách trong tay, tia sáng lam nhàn nhạt bao trùm cả hai người, giống như đang cuốn hai người vào trong vòng thần bí.
Thẩm Lam không chút che giấu quan hệ cùng Tả Kiếm Minh, thậm chí thê tử chưa qua cửa của hắn ở đây, hắn cũng không chút tị hiềm. Hắn nói với Tả Kiếm Minh, nếu Đoàn Thu không thể nhìn rõ và tiếp nhận sự thật này, thì nàng ta có thể tùy thời hối hôn trước khi thành thân.
Nhưng Tả Kiếm Minh biết, Thẩm Lam đối với chuẩn thê tử này rất thỏa mãn, chỉ cần hắn cảm thấy thỏa mãn cảm thấy yêu thích là được, y sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt Đoàn Thu.
Mười ngày sau, Tả Kiếm Minh nhận được tin lặng lẽ tới một khách *** trong kinh thành, Liễu Dương và Phó Đông Hải đang ở đó đợi y.
Tả Kiếm Minh vừa thấy bọn họ lập tức lại hỏi: “Sư thúc, sư tỷ, lấy được giải dược chưa?”
Liễu Dương lắc đầu: “Khi chúng ta tìm được hắn, hắn vừa đoạn khí.”
“Cái gì?!” Tả Kiếm Minh kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Sao hắn lại chết?!”
Phó Đông Hải tiếp lời: “Hắn bị thù địch giết chết, năm năm trước hắn từng độc hại một nhà năm mạng người, chỉ vì thử dược. Gia đình bị hại chỉ có duy nhất một tiểu nhi tử may mắn thoát chết, sau khi thành niên thì liên tục truy sát hắn, hiện tại cuối cùng có thể giết được thù nhân.”
“Hắn thế nhưng làm ra chuyện đó?” Trừng to mắt, Tả Kiếm Minh nỗ lực muốn bản thân trấn định một chút. Y đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi y gặp Trương Thành Ngọc, vừa đúng lúc cứu hắn khỏi kiếm của một người. Lẽ nào người đó truy sát Trương Thành Ngọc chính là vì Trương Thành Ngọc đã lấy cả nhà hắn ra thử dược hại chết toàn gia?
Đột nhiên lại nhớ tới gì đó, Tả Kiếm Minh vội hỏi: “Vậy phệ tâm phấn còn có thể tìm được giải dược không? Giáo chủ phải làm sao đây?!”
“Phệ tâm phấn căn bản không cần giải dược.” Liễu Dương có chút trầm trọng giải thích: “Người duy nhất may mắn thoát chết đó lên là Lưu Khoan, lúc đầu hắn còn nhỏ, cả nhà đều là nông gia chất phác. Lúc đó Trương Thành Ngọc vừa đúng lúc tới nhà bọn họ, nói bản thân là dược sư không nhà để về, hiện tại vừa đói vừa khát hy vọng có thể tìm nơi nghỉ ngơi một chút. Lưu gia thấy hắn đáng thương, liền thu lưu hắn. Nhưng nửa tháng sau, Trương Thành Ngọc lấy một chút dược phấn ra nói là có thể cường thân kiện thể, Lưu gia chất phác thuần lương không nghi ngờ hắn, trực tiếp uống vào bụng. Mà bọn họ uống đó, chính là phệ tâm phấn mà Trương Thành Ngọc còn chưa luyện thành công, uống xong dược đó Lưu gia ngay trong đêm toàn bộ chết hết.”
Liễu Dương và nói vừa hít sâu, giống như rất không vui: “Duy chỉ có Lưu Khoan chạy ra ngoài chơi không uống dược, nhưng đợi khi hắn trở về thì Trương Thành Ngọc trói hắn lại. Mấy ngày sau Trương Thành Ngọc lấy phệ tâm phấn đã được luyện lại bắt hắn uống, Lưu Khoan không chết, nhưng khi trăng tròn tim sẽ đau đớn chết đi sống lại. Trương Thành Ngọc rất thỏa mãn, vốn muốn hạ thủ giết hắn, nhưng cuối cùng để Lưu Khoan chạy mất.”
“Lưu Khoan sau khi bị bắt uống phệ tâm phấn chân chính, chỉ có vài tháng đầu khi trăng tròn mới phát tác, sau đó thì ngực không còn đau nhưng thỉnh thoảng lại đau đầu. Tiếp sau đó nữa thì triệu chứng gì cũng không có, khi thỉnh đại phu cũng không tìm được một chút độc tố nào trong người hắn. Phệ tâm phấn này chỉ giày vò người ta lúc đầu thôi, sau đó sẽ tự động tiêu trừ trong thân thể.”
Tả Kiếm Minh nghe Liễu Dương nói vậy, trong đầu liên tục cuộn trào.
Y nhớ tới lúc đó Trương Thành Ngọc cố ý hiện thân tại kinh thành, chỉ vì dụ giáo chủ đi tìm hắn. Hắn yêu giáo chủ như vậy, cho dù cuối cùng hận giáo chủ cũng không nỡ dùng độc dược hại hắn, chỉ cần phệ tâm phấn giày vò trong thời gian ngắn mà thôi, khiến giáo chủ phải sợ muốn đi tìm hắn về.”
Cho dù là người âm hiểm ác độc nhưng khi đối xử với người tâm ái cũng vẫn có mặt nhu tình, hắn không nỡ hại giáo chủ, tuy giáo chủ khiến hắn thương tâm khiến hắn tuyệt vọng cũng không thể nhẫn tâm thật sự hạ thủ với giáo chủ.
Tả Kiếm Minh vô lực dựa vào tường nhắm mắt lại, thật tốt, may mà hắn thật lòng yêu giáo chủ, giáo chủ không sao nữa, may quá.
“Kiếm Minh, nếu chuyện đã kết thúc rồi, ngươi nên theo chúng ta trở về.”
“Nga.” Tả Kiếm Minh phi thường bình tĩnh: “Sư thúc, cho ta trở về một chuyến nữa, qua đêm nay ta liền theo người về.”
“Vậy được, ta và sư tỷ của ngươi ở đây đợi ngươi, giờ dần một khắc ngươi phải lập tức tới đây.”
“Ân, đồ nhi đi trước.”
Khi trở về tâm trạng đã hoàn toàn bất đồng, Tả Kiếm Minh chậm rãi bước trong đình viện, nhìn từng cành cây ngọn cỏ bên cạnh phản phất như có dấu tích Thẩm Lam lưu lại.
Y thật sự phải đi rồi, ly khai người đó, để hắn được sống cả đời hạnh phúc khoái lạc.
Đi tới trước phòng Thẩm Lam, gõ cửa nhưng không có ai đáp. Tả Kiếm Minh tùy tiện hỏi một hạ nhân vừa đi ngang qua: “Giáo chủ đâu?”
“Giáo chủ đưa Thu tiểu thư ra ngoài dạo chợ đêm rồi.”
“Thì ra là thế.” Tả Kiếm Minh cười cười với hạ nhân tỏ ý cảm tạ rồi đi về phía phòng mình.
Tối khuya, Tả Kiếm Minh lại tới trước phòng Thẩm Lam. Lại gõ cửa, lần này nghe được bên trong có người lên tiếng: “Vào đi.”
Tả Kiếm Minh đẩy cửa vào, Thẩm Lam vẫn chưa ngủ, Đoàn Thu cũng ở đây, hai người đang hạ cờ.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ, bái kiến Thu tiểu thư.”
Đoàn Thu nhẹ cười với y.
Thẩm Lam tùy tiện hạ một quân cờ đen, ngẩng đầu hỏi: “Trễ như vậy, ngươi có chuyện sao?”
“Thuộc hạ muốn hỏi, gần đây giáo chủ còn đau đầu không?”
“Chỉ chút chuyện như vậy? Hiện tại ta không còn tật đau đầu nữa. Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Thẩm Lam cảm thấy đêm nay Tả Kiếm Minh có chút quái dị.
“Thuộc hạ chỉ là lo lắng mà thôi.” Tả Kiếm Minh ngừng một chút, giống như muốn gom thêm dũng khí: “Giáo chủ, thuộc hạ có thể nào hạ một bàn cờ cùng ngươi không?”
Thẩm Lam nhìn y chăm chăm nửa ngày, tầm mắt hồ nghi đó khiến Tả Kiếm Minh cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
“Tả hữu sứ đêm nay có phải vẫn luôn chờ đợi giáo chủ?” Đoàn Thu đột nhiên nói: “Ngươi đợi cả đêm là vì muốn nói với giáo chủ những điều này sao? Hay là nói ngươi chỉ là không muốn nhìn thấy ta và giáo chủ ở bên nhau? Ngươi nói muốn hạ cờ, lẽ nào là muốn đuổi ta ra khỏi nơi này?”
Tả Kiếm Minh lập tức quỳ một gối, cũng không giải thích: “Là thuộc hạ không đúng, thuộc hạ mạo phạm rồi.”
Thẩm Lam giống như có chút không vui, Tả Kiếm Minh trong lòng hắn luôn là vẻ ngoài ổn trọng hiểu chuyện, nhưng đêm nay hắn lại cảm thấy lời vừa rồi của Đoàn Thu không hề sai.
“Ngươi nếu không có chuyện gì thì lui xuống đi.”
“Vậy thuộc hạ cáo lui.” Tả Kiếm Minh đứng lên, không nhìn họ thêm nữa mà đẩy cửa ra ngoài.
Thẩm Lam nhìn chăm chăm bóng lưng y, chân mày bất giác chau lên.
Đoàn Thu cúi đầu: “Là Thu Nhi không tốt, khiến giáo chủ tức giận.”
“Không liên quan tới ngươi.” Thẩm Lam quay đầu, tiếp tục hạ cờ.
Một bàn cờ hạ xong, Thẩm Lam liền không hạ tiếp nữa: “Trời không còn sớm, ngươi cũng trở về ngủ đi.”
Đoàn Thu thu dọn bàn cờ: “Vậy Thu Nhi về phòng đây, giáo chủ cũng nên sớm nghỉ ngơi.”
Thẩm Lam tắt đèn lên giường, cứ cảm thấy đêm nay Tả Kiếm Minh có chút quái dị, y tại sao phải nói như vậy? Lẽ nào thật sự là do hắn quá sủng y? Nghĩ lại, từ sau khi hắn ôm Tả Kiếm Minh thì cũng không còn chạm vào thân thể nữ nhân nữa, vô hình trung hắn đối với Tả Kiếm Minh để tâm đến thế, hắn cũng không phát giác.
Một trang giấy tuyên thành đặt trên bàn, Tả Kiếm Minh cầm bút chấm mực viết lên. Y vốn muốn trong đêm cuối cùng này nói chuyện với Thẩm Lam, nhìn hắn cho thỏa lòng, thuận tiện đem chuyện hắn không trúng độc nói cho hắn. Nhưng y đã dùng sai phương pháp, không chỉ chọc tới Thu tiểu thư, cũng chọc cho Thẩm Lam tức giận không vui.
Nắn nót cẩn thận viết chuyện của Trương Thành Ngọc lên, nói cho hắn biết hắn không trúng độc, ở hàng cuối cùng, Tả Kiếm Minh lại viết: “Thuộc hạ tâm hoài chuyện cũ, quyết định ly khai, từ nay ẩn thoái giang hồ. Không thể tiếp tục hiếu trung với giáo chủ thỉnh giáo chủ thứ tội, thuộc hạ trong suốt quãng đời sau này sẽ chúc phúc cho giáo chủ. Tội nhân Tả Kiếm Minh.”
Chặn giấy yên trên bàn, Tả Kiếm Minh bắt đầu thu thập y phục của mình. Kỳ thật cũng chỉ có vài ba kiện, không nhiều nhặng gì. Khi nhìn thấy Băng Hổ Phách phả ra tia sáng lam u, y ngây ra. Có mang theo không? Mang theo thứ duy nhất Thẩm Lam tặng cho y?
Nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng bỏ xuống. Đã phải rời đi rồi, còn lấy theo thứ hắn tặng làm gì chứ? Chỉ tổ kéo dài lòng tham của mình mà thôi. Vật quý trọng như vậy, giáo chủ sẽ tặng cho người khác thôi. Bỏ xuống hết rồi, tâm mới không còn khó chịu như thế nữa đúng không?
Cuối cùng lại nhìn sắc trời, giờ dần sắp tới, Tả Kiếm Minh một thân hắc y mở cửa, trong bóng đêm đen kịt dần dần biến mất.
…….
Sau một trận tiếng đập vỡ vang lên, các hạ nhân đều run rẩy đứng ngoài cửa không dám động đậy.
Tờ giấy tuyên thành được tỉ mỉ nắn nót viết lên đã không còn nguyên dạng, trừ Băng Hổ Phách ra, trong phòng Tả Kiếm Minh không còn thứ nào hoàn chỉnh.
Nộ khí của Thẩm Lam tất cả mọi người đều cảm nhận được, Ngô Uyên chỉ đứng một bên không lên tiếng.
“Ngô Uyên.”
“Có thuộc hạ.”
“Mang theo nhân mã lập tức khởi hành, vây sát Phi Ngọc Đường!”
“Vâng!”
Đoàn Thu từ xa đứng nhìn, thần sắc càng lúc càng kém. Chỉ còn sáu ngày nữa sẽ đến ngày đại hôn, mà bây giờ giáo chủ lại muốn dẫn giáo chúng truy theo một thuộc hạ đã chạy trốn.
Thẩm Lam hiển nhiên không nguyện ý nghĩ tới chuyện khác nữa, chỉ nghĩ làm sao bắt Tả Kiếm Minh trở về, bắt về rồi hắn nhất định sẽ hung hăng giáo huấn y, khiến y không bao giờ còn gan chạy trốn nữa. Nếu y còn dám chạy, hắn sẽ phế bỏ võ công của y, khóa người lại!
Bất kể Tả Kiếm Minh có phải đã về Phi Ngọc Đường không, chỉ cần hắn vây sát nơi đó, hắn không tin Tả Kiếm Minh không xuất hiện cứu sư môn.
Thống lĩnh giáo chúng một đường kỵ mã tốc hành, một đường ngay cả dừng cũng không dừng lại một chút. Tại sao lại phẫn nộ như vậy, hắn cũng không biết, trong phẫn nộ còn mang theo nóng nảy, thậm chí còn có một chút hốt hoảng trước giờ chưa từng có.
Hốt hoảng cái gì? Hắn cũng không biết.
Rõ ràng tối qua y còn yêu cầu hạ cờ với hắn, lẽ nào là vì hắn không đồng ý mà chọc y tức giận sao? Đáng ghét, một đại nam nhân như vậy còn chơi trò làm mình làm mẩy ghen tuông gì chứ!? Thật là thiếu giáo huấn mà!!
Nhưng đáng hận nhất là cho dù bản thân hắn có mắng thế nào nghĩ thế nào, hoảng hốt trong lòng vẫn nhiều như cũ, hắn thậm chí bắt đầu hối hận tối qua không đáp ứng Tả Kiếm Minh đánh cờ cùng y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...