Khi mùi hương trong chậu đào bay đến trước mặt trọng tài, mùi thối kia bùng nổ trong nháy mắt, chui vào trong lỗ mũi của quan trọng tài, khoảnh khắc mùi thối kia lan tỏa, tò mò trên mặt của quan trọng tài cũng cứng đờ trong nháy mắt.
Cả gương mặt biến sắc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từ vàng đến tím, cuối cùng thành đen…
Đen thui, gần như muốn nôn mửa!
Đây con mẹ nó là mùi hương gì a, quan trọng tài chu môi, đôi mắt trừng lớn, liên tục lui về sau mấy bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, thần tình sống không còn gì luyến tiếc.
Bộ Phương liếc mắt nhìn quan trọng tài kia, khóe miệng cong lên, không nhanh không chậm lấy ra mấy miếng đậu hủ thối từ trong chậu đào.
Rầm rầm, nước đen nhỏ giọt, tản ra mùi tanh tưởi nồng đậm.
Mùi thối này bay bổng, càng bay càng xa…
Quan trọng tài rốt cục biết ý nghĩa của vấn đề kia từ Bộ Phương, vì sao không lùi xa một chút, ta làm sao biết trong chậu đào này của ngươi đựng thứ quỷ gì!
Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì? Phân sao?
Dưới lôi đài, có vài bóng người trừng lớn mắt.
Bọn họ nhìn thấy Bộ Phương lấy ra chậu đào kia, ánh mắt đều trừng lớn!
Nhưng bởi vì chậu đài tràn ngập mùi hôi kia khiến bọn họ không thể thông qua lựa chọn, người này chính là người khởi xướng!
Bọn họ thật không ngờ, Bộ Phương lại dám lấy ra thứ tanh tưởi như vậy trên lôi đài, hắn chẳng lẽ không sợ khiến khán giả phẫn nộ!
Vung tay lên, chân khí bao trùm đậu hủ thối, bắt đầu tiến hành xử lý đậu hủ thối.
Nếu Bộ Phương muốn khiến mọi người chú ý đến hắn, tự nhiên phải dùng đậu hủ thối.
Mùi thối của đậu hủ thối, đủ thối, cũng đủ hấp dẫn.
Mọi người sẽ có lòng hiếu kỳ, ngửi mùi thối kia đều muốn biết mùi thối này đến từ đâu.
Hấp dẫn lực chú ý của những người này không phải là thời cơ tốt tuyên truyền quán ăn Vân Lam sao? Cho nên Bộ Phương vẫn quyết định dùng đậu hủ thối.
Hắn tin tưởng với trình độ của mình, hắn muốn dùng đậu hủ thối làm thối cả thiên hạ.
Đậu hủ thối đủ để hắn thăng cấp, có năng lực tăng lên tò mò của mọi người đối với hắn, tuyên truyền cho quán ăn Vân Lam, cớ sao lại không làm.
Hương vị của đậu hủ thối dần lan tràn trên lôi đài.
Rất nhanh, người dự thi trên lôi đài ngửi được mùi hương khiến cả bọn người sợ hãi.
- Mùi gì vậy? Làm sao lại thối như thế?
Trên lôi đài, tất cả mọi người đều biến sắc, sắc mặt những luyện đan sư này đều hoảng sợ.
Bọn họ luyện đan, cần dùng lực tinh thần câu thông đan hỏa, không dám có chút thả lỏng.
Xuất hiện của mùi hương này hoàn toàn ảnh hưởng suy nghĩ của bọn họ, khiến lực tinh thần của bọn họ đều sắp không xong.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là luyện đan sư, mạnh hơn nhiều những y sư ở vòng tuyển ngoài.
Tuy bị ảnh hưởng, nhưng không xuất hiện hiện tượng nổ lò.
Nhưng bọn họ vẫn thật phẫn nộ.
Lúc bọn họ tập trung tinh thần luyện chế đan dược, mùi thối bay qua, loại cảm giác này quả thật khiến bọn họ khổ sợ khó có thể hấp dẫn.
Tất cả mọi người phẫn nộ quay đầu nhìn về vị trí mùi thối bay ra.
Ở đàng kia, Bộ Phương nhàn nhã nấu đậu hủ thối.
Lúc này, Bộ Phương tính toán làm một phần đậu hủ thối cay thơm.
- Kẻ điên này! Vậy mà nấu phân trên lôi đài!
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, thần tình căm giận.
Càng khiến bọn họ phẫn nộ chính là Bộ Phương lại dùng thiên địa huyền hỏa nấu phân…Thế gian này làm sao có người phung phí như vậy!
Thiên địa huyền hỏa cho ngươi quả thật lãng phí!
Bọn họ tức đến cơ mặt vặn vẹo.
Rầm rầm…
Có tiếng nổ lò vang lên, vài y sư chịu không được, tay run lên, tinh thần vừa dao động, lò dược lập tức nổ tung.
Thuốc bột bay tung tóe.
Nhóm luyện đan sư còn tốt hơn, tuy đan hỏa trong lò đan không ngừng bay nhảy nhưng bọn họ ít nhất là ổn định.
Trọng tài đứng lên từ trên mặt đất, cả gương mặt đen sì.
Hắn lúc trước gần nhất, ngửi thấy rõ ràng nhất mùi chua sảng kia… quả thực.
- Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?
Trọng tài viên tức giận đến môi phát run.
Hắn cảm thấy Bộ Phương nhất định đến để gây loạn, tanh tưởi như vậy, không lẽ còn có thể có hiệu quả của đan dược?
Bộ Phương liếc mắt nhìn trọng tài kia một cái, cũng không trả lời vấn đề của hắn, tiếp tục nấu đậu hủ thối.
Nấu xong đậu hủ thối trong Huyền Vũ Oa, trong đen điểm chút vàng.
Đổ ra ngoài, đặt đậu hủ thối lên dĩa thanh hoa, tưới lên nước dầu tiên diễm, rắc phối liệu cay lên trên, một chén đậu hủ thối cay thơm nhìn qua hơi đẹp mắt đã hoàn thành.
- Tác phẩm của ta đã hoàn thành…
Sau khi cầm lấy khăn lau sạch nước, Bộ Phương nâng mắt lên, nhìn trọng tài, lạnh nhạt nói.
Trọng tài kia vốn đang nổi nóng, nghe xong lời nói của Bộ Phương, nhất thời sửng sốt.
Hoàn thành rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...