Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Mượn lửa...!nướng khoai lang?
Ngươi xác định không phải trêu chọc ta? Lửa của ta là...!Đan Hỏa, là ngọn lửa trân quý dùng để luyện chế đan dược, ngươi lại nói với ta dùng để nướng khoai?
Đoạn Vân mở to mắt nhìn Bộ Phương, trong lòng phảng phất có một vạn con chó đen nhỏ vụt qua.
- Ngươi đừng sợ, ta sẽ không lừa ngươi, mượn lửa của ngươi, nướng khoai sẽ chia cho ngươi một nửa.

Bộ Phương phát hiện Đoạn Vân lại nhìn mình lom lom, biểu hiện trên mặt có chút cổ quái, hắn suy nghĩ một lát, chợt nói.
Phân chia một nửa...!đây không phải trọng điểm? ! Đoạn Vân ngẩn ngơ, gần như muốn hộc máu, người cầm nồi đập người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Mình giống như người vì khoai lang mà bán đứng tôn nghiêm của mình sao?
Đan Hỏa là bảo bối của Luyện Đan Sư, tương đương với thể diện của một vị Luyện Đan Sư, tại sao hắn có thể vì nửa củ khoai lang mà không biết xấu hổ?
- Đan Hỏa dùng để luyện đan, không phải dùng để nướng khoai! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi mượn Đan Hỏa!
Đoạn Vân nghiến răng nghiến lợi, khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, rất có bộ dạng từ chối đến cùng.
Dáng vẻ của Đoạn Vân thật ra khiến Bộ Phương có chút giật mình, không nghĩ tên này còn có cốt khí như vậy.
Bộ Phương tung tung Sư Đầu Ma Khoai trong tay, một mùi thơm từ trên Ma Khoai phát ra, trong lòng Bộ Phương lại có chút khẩn cấp.
Đoạn Vân nhìn Ma Khoai bị Bộ Phương tung tung trong tay giống như quả bóng, tựa hồ nghĩ tới điều gì, một lần nữa không thể tin quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
- Ngươi nói khoai lang...!Không phải Sư ĐầuMa Khoai này chứ?
- Đúng vậy, đừng khách khí, ta thật sự sẽ chia cho ngươi một nửa.

Bộ Phương chân thành nói.
Phụt...!
Trong lòng Đoạn Vân muốn phun huyết, cái này dù sao cũng là linh dược cấp tám, là nguyên liệu trân quý cỡ nào, có thể bổ sung tinh khí, chữa trị thương thế, tăng cường hàm lượng chân khí, luyện chế thành đan dược thậm chí có thể bồi bổ gân cốt, là thiên tài địa bảo tuyệt hảo.
Vậy mà người trước mặt này lại tính toán lấy ra nướng ăn, loại này có thể dùng để nướng sao?
Nướng Ma Khoai thì thế nào, có thể phát huy dược tính trong Ma Khoai đến mức tận cùng sao? Phí của trời!
- Ngươi...!Làm sao ngươi có thể lấy Ma Khoai đi nướng chứ?
Đôi môi Đoạn Vân cũng run run, tức phát nghẹn.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn Đoạn Vân, nhẹ nhàng bẻ gãy một rễ cây Sư Đầu Ma Khoai, tinh khí nồng đậm nhất thời từ vết nứt tràn ngập ra, ánh mắt Bộ Phương sáng lên, hưởng thụ hít sâu một hơi.
Bên trong Ma Khoai lại là một loại màu cam trong suốt, hết sức thích mắt.
- A...!sao vậy? Ngươi không thích nướng khoai sao? Không sao, khoai lang hấp với cơm cũng có mùi vị không tệ, nhưng ngươi vẫn phải cho ta mượn lửa của ngươi.

Bộ Phương nói.
Sở dĩ Bộ Phương đánh cho Đoạn Vân bất tỉnh mang đi, mục chủ yếu là vì Đan Hỏa, đây là lần đầu tiên Bộ Phương nhìn thấy ngọn lửa kỳ lạ như vậy, nhiệt độ vô cùng cao, hơn nữa giống như có linh tính, dùng loại lửa này nấu ra món ăn, mùi vị tuyệt đối không bình thường.
Ai nói muốn ăn với ngươi...!Đoạn Vân tức giận, đầu óc tên này có vấn đề sao? Cầm Ma Khoai đi luyện đan thật tốt! Không chừng có thể luyện chế ra đan dược cấp tám!
- Ngươi có cho mượn hay không?
- Không cho! Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Luyện Đan Sư, ta không thể nào cho ngươi mượn Đan Hỏa!
Đoạn Vân quật cường nói.

Bộ Phương đứng lên, nhìn xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Đoạn Vân vẫn đang nằm trên mặt đất, chậm rãi giơ tay lên.
Đoạn Vân nheo mắt lại,...!Muốn đánh nhau?
Ông...
Một trận khói nhẹ lượn lờ, trên tay Bộ Phương hiện ra một thanh Thái Đen màu đen cổ xưa.
Thái Đao...
Tên này muốn làm gì? Chuyện gì cũng từ từ, cầm Thái Đao làm chi?
Đoạn Vân cảm thấy lỗ chân lông khắp người cũng co rút một trận, Thái Đao sắc bén phóng ra dương quang, lóe ra tia sáng.
Đoạn Vân thật sự muốn khóc, tại sao hắn lại gặp phải tồn tại hiếm thấy như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ trở thành Luyện Đan Sư cao quý chết trong tay Thái Đao đầu bếp?
- A, xin lỗi, lấy nhầm rồi.
Nhìn thấy Long Cốt Thái Đao trong tay mình, sắc mặt Bộ Phương cứng đờ, lúng túng nói, sau đó Thái Đao thịch một tiếng, hóa thành khói nhẹ tản đi.
Lại một trận vù vù, kèm theo khói khí lượn lờ, một chiếc nồi đen khổng lồ xuất hiện trong tay Bộ Phương, bị Bộ Phương bắt được, treo trên đầu Đoạn Vân.
Đoạn Vân chán ghét nhìn cái nồi, thà ngươi lấy Thái Đao còn hơn.
...
- Hỏa thế muốn ổn định, không nên nóng nảy, từ từ đến.
Thanh âm bình tĩnh của Bộ Phương vang dội trong rừng rậm, ở góc rừng rậm, ánh lửa hiện lên, nhiệt độ nóng bỏng.
Đoạn Vân ôm cái đầu sưng to ngồi trước mặt một cái hố to, trong cái hố có ngọn lửa màu đỏ đang hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa đó là Đan Hỏa của Đoạn Vân.
Còn Bộ Phương giống như rất thân thiết ôm lấy bả vai Đoạn Vân, ánh mắt nhìn Sư ĐầuMa Khoai trong hố đất.
Tinh khí của Sư ĐầuMa Khoai dưới sự đốt cháy của Đan Hỏa gia tốc phun trào, tràn vào trong ngọn lửa, khiến cho hỏa thế của ngọn lửa càng thêm tràn đầy.
- Sư ĐầuMa Khoai nướng như vậy có thể ăn được sao? Ngươi đang lãng phí dược liệu quý trọng...!Ở tông môn chúng ta, sẽ bị bắt nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.

Đoạn Vân liếc nhìn Bộ Phương đang hăng hái bừng bừng bên cạnh, hữu khí vô lực nói.
- Sư ĐầuMa Khoai này là một loại nguyên liệu nấu ăn rất tốt, làm sao không thể ăn, không chỉ có thể ăn, hơn nữa còn có mỹ vị hiếm có! Ngươi đừng thu lửa, tiếp tục giữ vững hỏa thế.

Bộ Phương chân thành nói.
Hắn đi tới bên cạnh hố lửa, nhiệt độ của Đan Hỏa thật sự rất cao, hơn nữa còn có linh tính, tuyệt đối không phải thứ phàm hỏa có thể so sánh.
Nếu như có thể dùng loại lửa này để nấu nướng, tăng thêm công suất đối với đầu bếp quả thực khó nói.
Vươn ngón tay thon dài trùm lên phía trên hố lửa, Bộ Phương khuếch tán ý niệm, chân khí lất phất giống như con rắn nhỏ quấn quanh, theo Đan Hỏa chui vào trong hố lửa.
Rống! !
Trong hố lửa, tựa hồ truyền đến một tiếng sư tử tức giận gầm rống, Sư Đầu Ma Khoai đang kịch liệt lay động.
Bộ lông Đầu Sư đều dựng lên, trong ngọn lửa mơ hồ có thể thấy màu vàng óng ánh trên đường viền của Sư Đầu Ma Khoai dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa cũng trở nên ảm đạm.
- Ngươi nhìn xem! Nếu nướng nữa tinh hoa của Sư Đầu Ma Khoai sẽ trôi hết hầu như không còn.

Đoạn Vân đau lòng nói.

- Ngươi đừng nói chuyện, tiếp tục phóng hỏa.

Bộ Phương cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng Đoạn Vân rất biệt khuất, hắn là Luyện Đan Sư, không phải Phóng Hỏa sư chuyên nghiệp!
Nhìn thoáng qua cái nồi lớn đen nhánh mà nặng nề bên cạnh Bộ Phương, trong lỗ mũi Đoạn Vân phun ra hai đạo bạch khí, tiếp tục khống chế Đan Hỏa.
Chân khí của Bộ Phương luẩn quẩn ra, phân tách Đan Hỏa giống như từng sợi tơ quấn chặt lấy Sư ĐầuMa Khoai.
Đây chính là Bộ Phương am hiểu dùng chân khí nấu nướng, dùng chân khí từng giọt thẩm thấu, khiến cho khẩu vị và mùi vị của nguyên liệu nấu ăn đạt được trạng thái tốt nhất.
Nhưng đây một loại kỹ xảo vô cùng khó khăn, cần thủ đoạn khống chế chân khí hết sức cao siêu và linh hồn lực cường đại.
Giờ phút này Đoạn Vân có chút giật mình, bởi vì trong Đan Hỏa của hắn, hắn có thể cảm ứng được mỗi sợi tơ chân khí của Bộ Phương, lại có thể khống chế chân khí đến tình trạng này, cường độ linh hồn của người này rốt cuộc đáng sợ thế nào? Thủ đoạn khống chế chân khí cũng quá nghịch thiên!
Rống!
Lại một tiếng sư rống, Sư ĐầuMa Khoai trong hố lửa dường như muốn chạy trốn trói buộc của Đan Hỏa, sợi tơ chân khí của Bộ Phương quấn quanh, khiến Ma Khoai này không thể động đậy.
- Gia tăng ngọn lửa, đốt!
Bộ Phương quát lên.
Đoạn Vân theo bản năng tăng cường ngọn lửa, nhất thời một tiếng ầm vang, cả hố sâu cũng muốn nổ tung.
Khói đen cuồn cuộn, khói đen lượn lờ.
- Khụ khụ...!
Khuôn mặt Đoạn Vân tựa hồ cũng bị ngọn lửa hun sấy biến thành màu đen, trong không khí tràn ngập khói bay khiến cho hắn không ngừng ho khan.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn ngẩn ngơ, bởi vì giữa màn khói dày đặc, một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.
Cả người Bộ Phương không nhiễm một hạt bụi, vô cùng bình thản, bàn tay hắn bao trùm chân khí, nâng một khối cầu đen nhánh như than.
Nhìn bộ dạng tựa hồ có thể thấy được, viên cầu này chính là Sư Đầu Ma Khoai kim quang lóng lánh, tinh khí dâng trào lúc trước.
- Ngươi nhìn xem! Đã kêu ngươi đừng nướng, bây giờ nướng thành than luôn rồi! Đáng tiếc Sư ĐầuMa Khoai, đáng tiếc linh dược cấp tám!
Đoạn Vân thật sự đau lòng, thiên tài địa bảo như thế lại bị tên đầu bếp ngu ngốc này làm cho nát bét!
Song, Bộ Phương vẫn rất bình tĩnh, hắn đặt một ngón tay lên khóe miệng, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
- Đừng nói, ngươi nghe xem.
Đoạn Vân ngẩn ngơ, chỉ thấy Bộ Phương bấm tay búng lên viên cầu màu đen, viên cầu phát ra một tiếng xột xoạt, vỏ đen thi nhau rơi xuống, tiếng sư rống tưng bừng, kim quang sáng chói.
Chương 340: Nướng Ma Khoai có linh tính
Từ trong viên cầu màu đen hiện ra kim quang, thậm chí còn rực rỡ hơn kim quang, đặc biệt hút mắt, khiến cho tầm mắt của người nhìn thấy hoàn toàn bị chùm sáng này hấp dẫn.
Phảng phất như một nụ hoa đã chờ đợi rất lâu trong nháy mắt nở rộ, tầng tầng lớp than đen nhánh chậm rãi tróc ra, kim quang càng thêm rực rỡ.
Nhiệt khí kèm theo kim quang bắt đầu khởi động, mông mông lung lung, phảng phất như bảo bối trong tiên cảnh.
Mùi thơm nồng đậm lại càng mãnh liệt tỏa ra, làm cho người ta hoàn toàn không cách nào chống cự, Sư ĐầuMa Khoai sau khi nướng chín có một mùi thơm khó có thể nói, trong mùi thơm mang theo chút mùi khét của lửa, nhưng cảm giác vẫn vô cùng đậm đà.
Thịt Ma Khoai sau khi tróc ra lớp vỏ than, còn lại màu cam hồng, thịt Ma Khoai phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được trời cao tỉ mỉ tạo hình, tinh sảo mà sáng sủa, mê người giống như hổ phách trân quý nhất.

Nhiệt khí mờ mịt tràn ngập chung quanh thịt quả như hổ phách, càng khiến tâm động, càng kích thích cảm giác làm người ta muốn ăn.
- Có phải rất đẹp hay không?
Một tay Bộ Phương cầm Sư Đầu Ma Khoai, mùi thịt Ma Khoai ngọt lịm làm sắc mặt Bộ Phương cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, hài lòng.
Đoạn Vân ngơ ngác nhìn Ma Khoai tràn ngập nhiệt khí, lỗ mũi không ngừng hít hít, mùi thơm giống như có ma lực, khiến cho hắn không nhịn được liên tục hít sâu, giống như muốn hít sạch mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Nghe thấy câu hỏi của Bộ Phương, hắn cũng chỉ ngơ ngác gật đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thì ra Sư Đầu Ma Khoai lại có thể trở nên đẹp như vậy.
Sư ĐầuMa Khoai là linh dược cấp tám quý giá, ai đạt được cũng dùng để luyện đan, làm gì có người nào chọn để nấu nướng, cũng chỉ có quái thai trước mặt này mới lựa chọn như vậy.
Nhưng bất kể nói thế nào, mặc dù trong lòng Đoạn Vân không đồng ý với phương thức cầm Ma Khoai đi nấu nướng của Bộ Phương, nhưng Sư Đầu Ma Khoai này sau khi nướng lên mùi thơm thật sự rất mê người.
- Nếm thử đi, mùi vị rất ngon.
Trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ, sau đó Long Cốt Thái Đao liền xuất hiện trong tay hắn.
Đao quang xẹt qua, sau đó nửa đoạn thịt Sư Đầu Ma Khoai trong suốt như hổ phách bị cắt xuống, đưa cho Đoạn Vân.
Thật sự có thể ăn sao?
Đoạn Vân nuốt nước miếng, nhìn Bộ Phương, hít sâu một hơi.
Ăn chùa ngu sao mà không ăn, trong tay Đoạn Vân cũng bao trùm chân khí, cầm lấy Ma Khoai.
Thịt Ma Khoai hết sức nóng hổi, bàn tay của hắn mặc dù bao trùm chân khí, nhưng vẫn bị nóng rát, cả người căng cứng.
Hắn cẩn thận dùng hai tay cầm Sư Đầu Ma Khoai, nhẹ nhàng thổi, thổi tan nhiệt khí trên thịt Ma Khoai.
Bộ Phương không để ý tới Đoạn Vân nữa, ánh mắt của hắn rơi xuống Sư ĐầuMa Khoai trong tay mình.
Nướng khoai thật ra có thể xem là một phương thức nấu nướng nhàn hạ, đào một cái hố trên mặt đất, để mấy hòn đá trong hố, sau đó vùi khoai lang sâu xuống, để một chút cỏ khô có thể dễ dàng nướng vật để trong hố, dùng nhiệt lượng nướng chín khoai, đây là một cách làm Bộ Phương nhớ rất rõ kiếp trước.
Dĩ nhiên, còn có rất nhiều cách làm khác, ví dụ như chuẩn bị một bếp than, để khoai lang vào trong đó nướng, nhưng khoai lang nướng như vậy, hàm lượng nước trên khoai sẽ biến mất, vẹt lớp vỏ khô khốc bên trong sẽ còn lại thịt khoai lang ngọt non nóng hổi.
Mùi vị vô cùng ngon.
Bóc lớp vỏ than bên ngoài, Bộ Phương hít sâu một hơi, thổi thổi, không ngại ngần cắn một miếng.
Thịt Ma Khoai nóng hổi thiếu chút nữa nóng hỏng hàm răng của hắn, cắn xuống một miếng, trong miệng thổi phù phù, mới cảm nhận được một mùi thơm đặc biệt.
Vị ngọt bao trùm vị giác của hắn, trêu chọc thần kinh của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn trong nháy mắt lóe lên.
Thịt Ma Khoai có vị ngon vô cùng, tinh khí bên trong căn bản đều được bảo toàn, linh khí đặc biệt nồng đậm, trong một viên Sư Đầu Ma Khoai nhỏ bé, linh khí ẩn chứa giống như quả bom muốn bộc phát.
Một điểm trọng yếu nhất là từ trong thịt Ma Khoai, Bộ Phương có thể cảm giác được một thứ từ trước tới nay hắn chưa bao giờ cảm nhận được trong món ăn.
Đó một loại cảm giác rất khó nói.
Giống như ngộ đạo, một loại trạng thái huyền diệu khó giải thích.
Còn bản thân Bộ Phương tự tổng kết, đó chính là linh tính, thịt Ma Khoai nướng này, mặc dù rất đơn giản, nhưng...!so với những món ăn Bộ Phương nấu nướng lúc trước đúng là có thêm một loại linh tính.
Mặc dù linh tính này cũng không nhiều, không cẩn thận cảm giác thậm chí hoàn toàn không cảm giác được, nhưng linh hồn lực của Bộ Phương theo tu vi không ngừng tăng cường cũng ngày càng nhạy cảm.
Trong món ăn xuất hiện linh tính, điều này khiến Bộ Phương tựa hồ như có phát hiện mới.
Cùng với bình xét cấp bậc của hắn đạt đến trung cấp chủ bếp, tài nấu nướng của Bộ Phương tựa hồ cũng đi tới một thẻ điểm, mặc dù cũng có tiến bộ, nhưng mỗi lần tiến bộ cũng không nhiều, thậm chí càng ngày càng nhỏ.
Bộ Phương phải trở thành Trù Thần nam nhân đứng đầu chuỗi sinh vật sinh tồn trong tự nhiên của thế giới huyền huyễn, tiến bộ càng ngày càng yếu ớt sẽ chỉ làm hắn cách mục tiêu ngày càng xa.
Trong lòng hắn cũng rõ ràng, tiến bộ khi vừa bắt đầu dĩ nhiên rất dễ dàng, tầng thứ càng cao, nhãn giới càng cao, tài nấu nướng càng cao, muốn tiến bộ lại càng khó khăn.
Có lẽ mỗi lần tiến bộ cũng phải cần nội tình thâm hậu.
Bộ Phương ăn Ma Khoai nướng, nhất thời lại lâm vào trầm tư.
Chóp chép!
Một tiếng nhai có tiết tấu đánh thức Bộ Phương từ trong trầm tư.
Một ánh mắt chăm chú nhìn khiến Bộ Phương cảm thấy có chút phát rét, khiến hắn kinh ngạc nhíu mày.
Theo ánh mắt nhìn lại, nhìn thấy Đoạn Vân không biết đã đứng dậy từ lúc nào, hai mắt sáng rực nhìn thịt Ma Khoai trong tay hắn.

Tình huống gì vậy? Bộ Phương ngẩn ngơ.
Cái miệng Đoạn Vân không ngừng chóp chép, cuối cùng càu nhàu một tiếng nuốt thịt Ma Khoai xuống.
Cái miệng há ra hít hà.
Đoạn Vân cảm giác cả người mình phảng phất như đều bị tẩy lễ, lần đầu tiên hắn được thưởng thức món ăn ngon như vậy, cảm giác món ăn này mang đến cho hắn, phảng phất như ăn một viên đan dược cấp tám.
Đây là chuyện không thể tin được!
Ma Khoai trải qua thiêu đốt, tinh hoa có trong đó không chỉ không bị chảy trôi, hơn nữa còn được bảo tồn hoàn hảo, vừa vào miệng, linh khí và tinh khí giống như muốn nổ tung, khiến cho hắn phảng phất như được lướt sóng trên biển rộng.
Cảm giác sảng khoái, quả thực khiến cho Đoạn Vân trầm mê.
Tại sao có thể ăn ngon như vậy? Trong lòng Đoạn Vân gào thét.
Mỹ vị, đây mới là mỹ vị thực sự!
Thì ra Đan Hỏa nướng khoai lại có mùi vị ngon như vậy, trong lòng Đoạn Vân thật sự kích động, hắn cũng đang nghĩ, có phải hắn nên suy nghĩ đổi một nghiệp khác, đặc biệt dùng Đan Hỏa nướng khoai .
Nhưng hắn cũng chỉ thử nghĩ, nếu để sư môn của hắn biết hắn dùng Đan Hỏa nướng khoai, đó cũng không còn là vấn đề nhét vào chuồng heo ngâm xuống nước.
Chống lại ánh mắt tham lam của Đoạn Vân, sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi chậm rãi đút nửa củ Sư Đầu Ma Khoai cầm trong tay vào trong miệng.
Chẹp chẹp...
Tiếng vang có tiết tấu lại vang lên, khiến cho Đoạn Vân cảm thấy thân thể mình tựa hồ đều bị vét sạch.
Mạnh mẽ nuốt xuống, Bộ Phương ợ hơi một cái, kèm theo linh khí và tinh khí nồng đậm, tràn ngập trong hư không.
Bỗng nhiên, ánh mắt Bộ Phương trợn to, vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Tay vung lên, lấy từ trong không gian Hệ Thống một bầu rượu.
Hắn rót vào miệng một ngụm rượu, mới thư thái hà ra từng hơi.
Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo kết hợp với khoai nướng, mùi vị quả nhiên không tệ.
Mùi rượu nồng đậm tràn ngập, con ngươi Đoạn Vân tựa hồ cũng muốn rớt ra, hương rượu này...!quả thực rất thơm!
Bộ Phương lại rót vào trong miệng một ngụm, sảng khoái chép miệng, nhìn thấy cách đó không xa Đoạn Vân đang trợn mắt há hốc mồm.
- A...!Muốn uống một chén không?
Bộ Phương giơ giơ rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo trong tay.

- Thật sự...!có thể sao?
Ánh mắt Đoạn Vân sáng lên, có chút ngượng ngùng nói, nhưng động tác dưới chân hắn cũng không chậm, vội vàng chạy tới trước mặt Bộ Phương.
- Dĩ nhiên...!Không thể.

Bộ Phương vung tay lên, thu nhập rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo vào trong không gian Hệ Thống.
- Rượu này rất đắt tiền...
Đoạn Vân lúng túng, cái gì gọi là tín nhiệm giữa người với người? Cái gì gọi là chia xẻ?
Chúng ta không phải bằng hữu sao?
Thưởng thức qua Sư Đầu Ma Khoai dùng Đan Hỏa thiêu đốt, trong lòng Bộ Phương càng có thêm toan tính với công hiệu của ngọn lửa kỳ lạ này, nội tâm của hắn cũng vô cùng nôn nóng, có ngọn lửa này, tài nấu nướng của hắn tuyệt đối có thể tiến bộ lần nữa.
Chẳng qua dùng Đan Hỏa nấu nướng có thể nướng ra Ma Khoai có một tia linh tính, nếu dùng...!Thiên Địa Huyền Hỏa, Vạn Thú Viêm nấu nướng thì sao?
Bộ Phương quả thực không dám tưởng tượng, hắn chính là vì có thể thúc dục nồi Huyền Vũ cho nên mới tới Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm Vạn Thú Viêm, hiện tại...!Hắn lại càng khẩn cấp muốn đạt được Vạn Thú Viêm!
Bởi vì...!cái này liên quan đến tài nấu nướng của hắn có thể đạt được đột phá lớn hơn nữa hay không.
Đoạn Vân nhìn bóng lưng Bộ Phương rời đi, liếm liếm môi, ánh mắt lóe sáng, hấp tấp tiếp tục chạy tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận