Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Á Long tuy rằng không phải rồng thật nhưng trong cơ thể của nó ẩn chứa huyết mạch của rồng, bên trong linh thú đã xếp vị trí thượng đẳng.
 
Vây màu sậm phiến hàn mang, lốm đốm, cánh thịt Á Long vỗ mạnh, liền quấy phá ra hàng nghìn sóng gió.

Miệng rồng mở ra, liền phát ra tiếng động gào thét đinh tai nhức óc.
 
Bộ dáng của Á Long kỳ thật chính là bộ dáng càng thêm dữ tợn của thằn lằn lớn, có khác biệt thật lớn với rồng thật.

Nhưng cho dù là như thế, Á Long vẫn là linh thú đứng ở đỉnh cao chuỗi thức ăn.
 
Một tiếng rồng rống, đinh tai nhức óc, vang vọng cả Đế Đô.

Nhóm bình dân của Đế Đô đều ở dưới tiếng rống này, tâm thần run rẩy, xụi lơ phía trên mặt đất, sợ hãi nhìn nhìn quái vật trên vòm trời.

Trong lòng bọn họ, sinh vật đáng sợ như vậy xuất hiện bên trong Đế Đô, quả thực chính là tận thế của Đế Đô a.
 
Bộ Phương nhìn nhìn Man Hoang Á Long thật lớn này, ánh mắt cũng hơi hơi sáng ngời.

Trong lòng hiện ra kích động khó hiểu ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích rõ ràng.

Đại thằn lằn này… con mẹ nó chính là Á Long sao?
 
Nghe nói gan rồng của Á Long rất ngon a.
 
Trong tay hạ Vũ gắt gao nắm lấy trường mâu sắt thép, chỉ thẳng đến Tiểu Bạch.

Trong ánh mắt của hắn phủ đầy hưng phấn, ánh mắt nhìn về phương hướng tiểu điếm tràn ngập cuồng nhiệt.
 
- Bá Ca! San bằng tiểu điếm kia cho ta!
 
Đôi mắt Hạ Vũ mở lớn lên, rống lớn một tiếng, sau đó trường mâu sắt thép trong tay liền bị hắn hung hăng ném mạnh ra, gào thét lên, mang theo từng đợt âm bạo, ném tới Tiểu Bạch.


Mà cả người hắn cũng ngay lập tức nhích người, phóng mạnh ra, lần nữa đạp nát mặt đất.
 
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, cánh tay Đại Khảm Đao chém “xoát” ra, mang theo một trận sóng hơi, vọt đến chỗ Hạ Vũ.
 
Đinh! Một tiếng giòn vang, trường mâu sắt thép đánh tới bị Tiểu Bạch trảm bay, chuyển mấy vòng tròn trong không trung, rơi lại vào tay Hạ Vũ, cơ thịt trên cánh tay cổ động lên, Hạ Vũ lại đâm ra một mâu.
 
Hai người cơ hồ biến thành bóng đen, dây dưa cùng nhau, một lần nữa bắt đầu đại chiến.
 
Nhưng là thật rõ ràng, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra trạng thái của Hạ Vũ ở thế hạ phong.

Hắn dù sao cũng là nhân loại, không thể trong thời gian dài bảo trì trạng thái chiến đấu cường độ cao.

Đây cũng là hắn vì sao triệu hồi Man Hoang Á  Long này.
 
Có hắn ngăn chặn tôn nghi ngờ là thú Chí Tôn đang dây dựa cùng hắn, người còn lại lại là cái gì? Dưới long uy của Bá Ca, dưới long tức của Bá Ca, hết thảy không khác gì là tro tàn.
 
Nghĩ đến đây, Hạ Vũ không nhịn được càng trở nên khí phách, phá lên cười, động tác trong tay cư nhiên càng thêm đáng sợ, từng quyền mãnh liệt đánh lên thái sơn!
 
Nhưng là nếu Hạ Vũ giờ phút này nhìn thấy sắc mặt của đám người trong tiểu điếm, hắn khẳng định sẽ phát hiện ra càng nhiều manh mối.
 
Bởi vì các thực khách trong tiểu điếm kia, bao gồm cả Bộ lão bản kia, đối mặt với tôn Man Hoang Á Long cấp tám đỉnh phong đáng sợ này, cư nhiên không có chút sợ hãi cùng hoảng sợ.

Tuy rằng rất nhiều người đều bởi vì long uy cảm nhận được một tia áp lực nhưng là trong đôi mắt của bọn họ quả thật không có sợ hãi gì, thậm chí hiện ra chính là… nghiền ngẫm cùng quái dị.
 
Đôi mắt màu đỏ tươi giống như đèn lồng vừa chuyển, đôi mắt của Man Hoang Á Long liền dừng phía trên tiểu điếm.

Linh thú cấp tám, linh trí đã sớm phát triển, nó cùng Hạ Vũ kỳ thật đã sớm trở thành một thể, cho nên nó hiểu được ý tứ của Hạ Vũ.
 
Phá hủy một tiểu điếm mà thôi, đối với một Á Long cấp tám thật là dễ dàng.
 
Cho dù để cho nó đẩy ngã một tòa núi nhỏ cũng không phải chuyện tình khó khăn gì.

 
Á Long vươn cổ dài ra, rít gào một tiếng với tiểu điếm.

Tiếng rồng gầm nhất thời khuếch tán giống như sóng gợn, áp bách về phía tiểu điếm.
 
Ầm! !
 
Một đoàn ngọn lửa màu đỏ sậm bốc lên từ trong miệng của Á Long, giống như đang nướng lấy hư không.
 
 Đây là long tức của Á Long, một loại kỹ năng thiên phú linh thú Long tộc nắm giữ.
 
Rầm rầm! Ngọn lửa tản dật ra, giống như đang áp chế, sau đó trong mắt giống như đèn lồng của Á Long toát ra một tia tàn nhẫn, mạnh mẽ hướng đến tiểu điếm phía dưới, phun ra một ngụm long tức giống như thác nước, cuồn cuộn cháy lên.
 
Long tức cực nóng này cơ hồ phải đốt cháy hết thảy, đối mặt với long tức giống như sông dài che thiên lấp nhật kia, các thực khách phía dưới cũng khó bảo trì trấn định trên mặt đất, không ít người đều bị dọa ngồi bệch lên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
 
Cơ Thành Tuyết dù sao cũng là một vị hoàng đế, vẫn là trấn định tự nhiên, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt trắng bệch, cũng không có chút huyết sắc nào.
 
Long tức màu đỏ sậm kia giống như hoàn toàn tràn ngập trong đôi mắt hắn, làm cho hắn cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé cùng hèn mọn, trở thành đủ loại cảm giác vô lực từ trước đến nay của hoàng đế đều dâng trào.
 
Mặc kệ là trên lễ tang Đại Đế lúc trước, Triệu Mộc Sinh gây loạn, hay là tin tức rất nhiều Chiến Thánh thất phẩm, thậm chí Chiến Thần bát phẩm Ngũ Văn Ngộ Đạo Quả tiểu điếm phát ra.

Những cường giả này trước kia rất ít tiếp xúc, nhưng khi liên tục xuất hiện, làm cho hắn chân chính nhìn thấy rõ ràng thế giới này.
 
Cường giả… vẫn là tối thượng!
 
Long tức mãnh liệt tiến tới, cuồn cuộn nổi lên hàng vạn hàng nghìn sóng triều.

Không ít phòng ốc chung quanh tiểu điếm trực tiếp bùng cháy lên, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
 
- Con thằn lằn ngốc ngươi, đừng phun nước miếng vào Cẩu gia, nuốt trở về cho ta!
 

Ngay khi long tức màu đỏ sậm kia muốn oanh kích một chiêu tối thượng lên tiểu điếm, một đạo giọng nam ôn nhu, mang theo một tia thở dốc vang lên.
 
Sau đó trước tiểu điếm, Đại Hắc Cẩu không chớp mắt, trông nhỏ bé kia bước nhỏ ra, mắt chó trừng mắt nhìn long tức đầy trời.
 
Miệng chó mở lớn, một tiếng động chó sủa đinh tai nhức óc từ trong miệng Cẩu gia truyền ra, cùng với một cỗ sóng gió ngập trời.
 
Mọi người nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
 
Âm Dương Tiểu Nghệ trong tiểu điểm tránh ở phía sau Bộ Phương, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng, hưng phấn nhìn chằm chằm Tiểu Hắc.
 
- Tiểu Hắc rốt cuộc đã ra tay rồi!
 
Tiếng chó sủa vang, mênh mông cuồn cuộn phát ra, so sánh với tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc kia, trông có vẻ có vài phần buồn cười.
 
Nhưng là hình ảnh khiến mọi người rung động sau đó mới xuất hiện.
 
Long tức phụt ra, cơ hồ muốn hủy thiên diệt địa kia cư nhiên dưới một tiếng chó sủa, giống như thác nước đảo lưu, co rụt trở về, phun lại về phía Á Long, đập lên mặt của chính nó.
 
Man Hoang Á Long khổng lồ trong hư không bị long tức của chính mình vả vào mặt, nhất thời cánh thịt vỗ mạnh, long trảo tứ chi không ngừng cào hỗn loạn trong hư không, tiếng rồng gầm vang vọng không ngừng.
 
Xuy xuy xuy…
 
Vị thịt nướng phảng phất tràn ngập trong không khí, hương vị này có chút khét, mang chút vị thối.
 
Long tức tiêu tan, vẻ hung lệ bên trong đôi mắt của Man Hoang Cự Long kia càng thêm nồng đậm.

Cái đầu rồng thiếu chút nữa bị nướng cháy, không ít vị trí vảy rồng đều bị nướng bóc ra.
 
Bị long tức của chính mình phun vào… đây là chuyện tình sỉ nhục cỡ nào!
 
Những nhân loại đáng chết kia còn dám ở dưới cười ngạo Long gia sao?
 
Đều phải chết! Đều phải chết!
 
Man Hoang Á Long nổi giận, hai cánh sau lưng chấn động, hướng tới tiểu điếm kia bạo nổ.

Nếu long tức đốt không diệt, vậy bản long liền trực tiếp đạp nát tiểu điếm thì tốt rồi!

 
Man Hoang Á Long kia thân hình giống như ngọn núi nhỏ, dãy núi đều có mạt diệt, còn diệt không được tiểu điếm nho nhỏ này của các ngươi sao? !
 
Hạ Vũ ở một bên lần nữa lâm vào giằng co cùng Tiểu Bạch, tiếng động nổ vang vang vọng không ngừng, đốm lửa văng tung tóe khắp nơi, tiếng vang leng keng quanh quẩn bên tai mọi người.
 
Nhưng là so với việc chiến đấu của hai người, Á Long giống như ngọn núi nhỏ kia hạ xuống thân hình khổng lồ, áp lực cùng rung động thị giác tạo ra cho mọi người càng thêm đáng sợ.
 
Gừ!
 
Long ỷ khuếch tán, cuồng phong gào thét, trong mắt Á Long phát ra tàn nhẫn… hủy diệt!
 
Gương mặt xấu xí của Man Hoang Á Long kia càng lúc càng gần, càng ngày càng gần, mọi người thậm chí có thể ngửi được vị thịt nướng của đầu rồng kia…
 
Thực khách tâm lý không thể tiếp nhận đã sớm bị dọa đến trái tim treo lơ lửng trên cổ họng, theo bản năng nhắm mắt lại.
 
Chỉ là bọn họ chờ đợi nửa ngày đều không phát hiện tiếng vang va đập xuống của Á Long kia.
 
Cuồng phong gào thét lên, phấp phới thổi bay mái tóc của Bộ Phương, Bộ Phương dựa vào cánh cửa, bình tĩnh tự nhiên.
 
- Nhớ rõ lưu lại toàn bộ thi thể, gan rồng cấp tám thật đáng giá a...!Hương vị thịt rồng cũng là không tệ.
 
Bộ Phương nhìn nhìn hư không, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói.
 
Mọi người nhất thời ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên hư không, đều mở to mắt.
 
Phía trên vòm trời, thân hình Á Long khổng lồ kia đột nhiên bị đình trệ, không thể nhúc nhích mảy may.
 
Phía trước đầu của Á Long, một đạo thân ảnh nhỏ bé đậu lên trên, so sánh với thân hình khổng lồ kia của Á Long, thân ảnh Tiểu Hắc liền chỉ giống như một điểm đen nhỏ.
 
Tiểu Hắc trôi nổi trên hư không, móng vuốt chó tinh xảo nâng lên, đặt lên trước mặt Man Hoang Á Long khổng lồ kia, mắt chó mở lên, tựa hồ mang theo một chút hưng trí.
 
Cẩu gia nhếch môi, lộ ra răng nanh trắng nõn, đầu lưỡi nhẹ đẩy ra.
 
- Cần gan rồng kia làm gì… rõ ràng Túy Bài Cốt thịt rồng mới là mỹ vị tốt nhất.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui