Đại Thừa Đảo, bên cạnh hải đảo.
Rầm rầm!
Sóng biển đầy bọt mãnh liệt xông đến, hung hăng đánh lên đá ngầm trên bờ biển, nhất thời cuồn cuộn nổi lên hơi nước mênh mông, gió biển cũng phảng phất đánh qua.
Trên một khối đá ngầm bên cạnh, một đạo thân hình khôi ngô ngạo nghễ đứng lên.
Người này mày kiếm mắt sáng, trong ánh mắt có khí phách giống như trường kiếm.
Nhìn ra đường ven biển mênh mông vô bờ, Cơ Thành Vũ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Phía sau truyền đến tiếng vang, Triệu Như Ca mặc một thân trường bào màu trắng, gió biển cuồn cuộn tiến đến, phất bay vạt áo trường bào của hắn không ngừng lay động, sợi tóc cũng là có chút hỗn độn trong gió.
Triệu Như Ca không thích hải đảo, gió trên hải đảo quá lớn, hơn nữa đánh lên mặt người thật đau đớn, còn ẩn chứa vị nước biển khó chịu.
Vẫn là Đế Đô tốt, phồn hoa lại huyên náo.
- Chúc mừng Vũ Vương khôi phục lại tu vi, hơn nữa nâng cao thêm một bước.
Triệu Như Ca cười chắp tay với Vũ Vương, trên mặt nở rộ ra tươi cười tuấn dật.
Cơ Thành Vũ chậm rãi xoay người, mâu quang như điện kia nhìn về phía Triệu Như Ca.
- Hai cha con các ngươi trăm phương ngàn kế như vậy giúp ta rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng Cơ Thành Vũ vẫn luôn có nghi hoặc, Triệu Mộc Sinh là trưởng lão của Đại Thừa Đảo.
Trong ấn tượng của hắn, Đại Thừa Đảo tuy rằng lợi hại, chỉ là đối mặt với Thanh Phong Đế Quốc… cũng không có lực đánh trả nào a.
Chỉ là khi hắn chân chính bước vào Đại Thừa Đảo mới hiểu được thế lực này rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu.
- Cái này ta thật ra cũng không hay biết chút nào, ta chỉ là dựa vào theo chỉ thị của phụ thân mà làm việc… Chúng ta trợ giúp Vũ Vương ngươi trở thành chủ Thanh Phong, Vũ Vương có thể hồi báo cho chúng ta thù lao lợi ích, kia không phải vừa vặn rồi sao? Có qua có lại mà.
Triệu Như Ca mặt hướng đến biển rộng, khóe miệng mang theo ý cười.
Đại Thừa Đảo không tính là nhỏ, linh khí cũng thật dồi dào, có núi có nước, cảnh trí đẹp đẽ.
- Vũ Vương, nếu tu vi khôi phục, vậy không sai biệt lắm nên trở về đại lục rồi đi… Thế cục trong đại lục chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi tốt lắm rồi.
Kế tiếp liền dựa vào thực lực của chính ngươi rồi.
Đương nhiên… nếu cần trợ giúp cái gì, như cũ có thể thỏa thích tìm đến Đại Thừa Đạo chúng ta.
Có thể giúp, chúng ta đều sẽ giúp.
Quay về đại lục sao, đôi mắt của Cơ Thành Vũ chợt lóe lên, khóe miệng cũng cong lên, đúng vậy… cần phải trở về rồi a!
- Đúng rồi Vũ Vương, còn có tin tức muốn nói cho ngươi.
Ngay cả thái giám trông coi hoàng lăng tựa hồ cũng thật tức giận với việc ngươi trốn đi, quyết định tự mình ra tay muốn bắt ngươi trở về… Ngươi vừa về đại lục có thể sẽ gặp lại, tại hạ vẫn là cảnh tỉnh trước với Vũ Vương đi.
Triệu Như Ca nghiền ngẫm nhìn về phía Cơ Thành Vũ, nói.
Liên Phúc sao… Đúng vậy, tốt xấu là một chiến thánh thất phẩm, bất quá… hắn bỗng nhiên thật muốn tìm hiểu thử thực lực của chiến thánh.
Sắc mặt Cơ Thành Vũ ngưng trọng, nhìn về phía đại dương mênh mông vô bờ.
………
Ngoại thành Nam Thành trở nên an tĩnh.
An tĩnh đột nhiên đến khiến cho không ít người hít sâu một hơi.
Nhóm dân chúng trong thành đều là xoa xoa ngực, trên mặt lộ ra tươi cười như trút bỏ được gánh nặng.
Thường Sơn phía trên tường thành tựa lên mặt đất, bất đồng với nhóm dân chúng hoan hô nhảy nhót phía dưới, nội tâm của hắn giờ phút này chính là càng thêm trầm trọng.
Từ tường thành vọng xuống có thể nhìn thấy bóng ma thật lớn bên trong Long Hà kia.
Bóng ma kia tản ra một cảm giác áp bách khổng lồ, làm cho ngay cả hô hấp của hắn cũng trở nên thật khó khăn… Linh thú cấp bảy quả thực rất khủng bố!
- Chết tiệt… Đầu súc sinh lớn như vậy rốt cuộc là như thế nào chạy vào đây a?
Thường Sơn nện một quyền lên tảng đá của tường thành.
Hắn không hề sử dụng chân khí, nhất thời cảm thấy một trận cảm giác đau đớn truyền đến.
Hắn nhận ra được loại linh thú này, Bạo Long Ma Ngư cấp bảy, là một loại linh thú đáng sợ trong Vô Tận Hải, lực phá hoại rất mạnh mẽ, trời sinh tính hung lệ.
Loại linh thú này căn bản không có khả năng xuất hiện bên trong Long Hà mới đúng.
Chống đỡ lên vách tường, chậm rãi rời khỏi tường thành, Thường Sơn mang theo nhóm thủ vệ hướng đến phủ thành chủ, hắn phải nói chuyện này cho thành chủ Nam Thành.
Bạo Long Ma Ngư hiện giờ xem như đã trở nên an tĩnh, nhưng là ai cũng không biết thời điểm lần sau súc sinh này làm khó dễ chính là lúc nào.
Hơn nữa bởi vì Long Hà bao vây chung quanh Nam Thành, mấy cửa thành của Nam Thành đều phải phong tỏa.
Chuyện này có nghĩa là Nam Thành sẽ bị ngăn cách…
Đây cũng không xem như là tin tức tốt.
Tiếu phủ, tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa nhất trong Nam Thành, khoảng cách với phủ thành chủ cũng không quá xa.
Địa vị Tiếu phủ ở trong Nam Thành không thấp, là một trong mấy đại tài phiệt.
Có lẽ nội tình sẽ kém một chút nhưng dù sao cũng có người hàng đầu như Tiếu Mông tồn tại, nhóm tài phiệt trong Nam Thành này đều phải nể mặt vài phần.
- Yên Vũ, thật sự muốn dẫn tiểu tử này tiến vào Tiếu gia sao? Lão gia tử sẽ tức giận.
Tiếu Kha Thành đi đằng trước, liếc liếc mắt nhìn Bộ Phương thản nhiên tự đắc, tiêu sái đi phía sau, trong mắt hiện ra một chút chán ghét.
Trong mắt hắn, tiểu tử mang theo con rối này, khẳng định vì muốn bám vào Tiếu gia hắn mới dính theo Tiếu Yên Vũ.
- Tam thúc, người là trưởng bối nên con kính người, cho nên xưng hô ngươi là Tam thúc.
Bộ lão bản là bằng hữu của con, con chẳng lẽ mời hắn đến Tiếu gia làm khách cũng không được sao? Người nếu còn tiếp tục hỏi con những vấn đề vô nghĩa này nữa, đừng trách con trở mặt.
Tiếu Yên Vũ nghiêm túc liếc nhìn Tiếu Kha Thành, lạnh như băng nói.
Trong lòng Tiếu Kha Thành rùng mình, thầm hận không thôi.
Hắn không hiểu Tiếu Yên Vũ vì sao lại bảo vệ tiểu tử này như vậy.
- Được rồi! Ta hiện tại phái người an bài cho tiểu tử này phòng ốc.
Lão gia tử ở lầu các chờ con, con mau đi đi.
Sắc mặt Tiếu Kha Thành mới dịu đi một chút, nói.
Đoàn người bước vào trong Tiếu phủ, bất đồng giữa Tiếu gia Nam Thành cùng Tiếu gia Đế Đô liền đập vào mắt.
Tiếu gia Nam Thành là lá rụng mọc rễ ở Nam Thành, nội tình kém hơn thế lực lâu đời, nhưng có dự trữ của mấy thế hệ, không thể khinh thường.
Kiến trúc lâm viên cổ kính, diện tích xâm chiếm thập phần rộng lớn, vòng qua vòng lại, người bình thường thật sự có thể vòng vo đến mơ hồ.
Tiếu Yên Vũ cùng Bộ Phương nói một câu thật có lỗi, liền đi theo người đến lầu các của Tiếu gia.
Nàng đã an bài người chuẩn bị chỗ ở cho Bộ Phương.
Tiếu Kha Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn Bộ Phương, vung tay áo, xoay người rời đi.
Mọi người tản đi, chỉ để lại thị nữ Tiểu Nhã của Tiếu Yên Vũ ở lại bên nguời Bộ Phương.
- Bộ công tử, mời bên này.
Tiểu Nhã thanh lãnh nói, nàng liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, dẫn đường phía trước Bộ Phương.
Thái độ của Tiếu gia đối với hắn, Bộ Phương cũng không quá để ý.
Hắn đánh giá lâm viên đầy hơi thở năm tháng này, hơi hơi gật gật đầu.
Đình đài thủy tạ, ngư trì hoa lâm, phong cảnh quả thật rất không tệ.
Bộ Phương vốn cũng không có quá nhiều hứng thú với Tiếu gia, bất quá Tiếu Yên Vũ nói cho hắn, muốn ăn Sinh Tiên Bao chính tông, nhất định phải đến Tiếu gia.
Bộ Phương cũng là nhớ tới, Lưu Di của Xuân Hương Lâu tựa hồ cũng đã từng nói qua, “Bao Tử Mỹ Nhân” Lâm cô nương kia tựa hồ đã gả vào Tiếu gia, trở thành phu nhân của lão Nhị.
Muốn ăn Sinh Tiên Bao chính tông, quả thật phải đến Tiếu gia.
Cho nên Bộ Phương cũng không cự tuyệt lời mời của Tiếu Yên Vũ.
Bởi vì mục đích của hắn đến Nam Thành là vì tìm mỹ thực.
Nếu Sinh Tiên Bao chính tông ở Tiếu gia, vậy hắn tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Dáng người thị nữ Tiểu Nhã có chút cao gầy, tuy rằng trên khuôn mặt còn có chút ngây ngô.
Nàng dẫn đầu phía trước, cũng không chú ý đến tình huống của Bộ Phương ở phía sau.
Bộ Phương đi theo phía sau không nhanh không chậm, vừa xem xét cảnh trí xinh đẹp của lâm viên Tiếu gia.
Dân cư của Tiếu gia rất nhiều, một đường tuỳ ý có thể thấy được người hầu bận rộn, còn có tiểu bối Tiếu gia đang chơi đùa trong lâm viên, còn có đám phu nhân đang phe phẩy quạt, chậm rãi tản bộ.
Đây mới chính là đại gia tộc chân chính.
Tiếu gia Đế Đô so với nơi này vẫn là kém một chút nội tình cùng ý nhị.
Bộ Phương vừa đi vừa hưng trí thưởng thức cảnh sắc chung quanh.
Dọc đường đi có không ít người đều là tò mò nhìn theo hắn, hoặc là nói nhìn theo Tiểu Bạch phía sau hắn.
Bất quá Bộ Phương cũng không quá để ý.
Hắn vốn chính là người không cần để ý đến ánh mắt của người khác.
- Bộ công tử...!hướng đến chỗ này, đi nhanh một chút.
Bên tai truyền đến tiếng gọi không kiên nhẫn của Tiểu Nhã, Bộ Phương sửng sốt, chậm rãi cất bước.
Trong lòng Tiểu Nhã có chút bực dọc.
Thái độ của Tiếu Kha Thành đối với Bộ Phương, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Tiểu Nhã là thị nữ của Tiếu gia, nhãn lực khẳng định vẫn phải có.
Cho nên nàng cũng không có quá ham thích chiêu đãi Bộ Phương.
Chỉ là Bộ Phương còn cố tình một bộ dáng không nhanh không chậm, điều này làm cho nàng có chút không kiên nhẫn.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn nhìn thị nữ này, sắc mặt lạnh nhạt.
Tiểu Nhã liếc mắt nhìn Bộ Phương, mang theo hắn vòng qua mấy đường nhỏ, đi đến một vùng phòng ốc.
- Phòng thứ hai bên trái chính là của ngươi, đệm chăn đều đã có người chuẩn bị tốt.
Tới giờ ăn cũng sẽ có người mang lên, ngươi đừng đi khắp nơi, trêu chọc mấy Tiếu thiếu gia của Tiếu gia, nếu không chịu tội gì cũng đừng than phiền.
Nói xong, cũng không chờ Bộ Phương hồi đáp cái gì, nàng liền xoay người rời đi.
Bộ Phương nhìn nhìn bộ dáng của thị nữ kia rời đi, cong cong khóe miệng.
Nhìn quanh bốn phía một chút, hoàn cảnh nơi này xem như là vị trí kém cõi nhất từ một đường hắn đi đến.
Ánh sáng âm u, mặt đất cũng có chút ẩm ướt.
Xem ra bản thân ở Tiếu gia rất không được hoan nghênh.
Trong lòng Bộ Phương thản nhiên suy nghĩ, bất quá hắn cũng không quá để ý, quay đầu đi vào phòng Tiểu Nhã chỉ dẫn.
Đẩy cửa ra, trong phòng thập phần âm u, bất quá hương vị còn tốt, ít nhất không có mùi vị làm cho người ta nhíu mày.
Thắp đèn phòng lên, Bộ Phương đánh giá một chút bốn phía gian phòng này.
Lông mi nhấp nháy, đệm chăn trên giường cũng có chút ướt át, đặt tay lên, cũng có chút lạnh lẽo.
Dập tắt đèn, Bộ Phương khoanh tay rời khỏi phòng này.
Tuy rằng hắn không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với hắn, nhưng ở trong phòng này… hắn cũng không có tính tình tốt như vậy.
Đối với lời dặn không đi lung tung của Tiểu Nhã, Bộ Phương chỉ ha hả cười, trực tiếp đi ra trạch viện này.
Tiểu Bạch gắt gao đi phía sau Bộ Phương, ánh mắt lóe lên.
Bộ Phương đi vài bước, bỗng nhiên cảm thấy bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, nhất thời nhíu mày.
Nâng tay lên, tùy tay vỗ mạnh, đó là đánh bay đi một hòn đá bay vào hắn.
- Ô a! Còn có chút thủ đoạn a, xem ra tên quê mùa này còn là một luyện gia tử a!
Một trận cười vui vang lên, xa xa, một đám thân ảnh vây quanh đến, bao vây chỗ đứng của Bộ Phương cùng Tiểu Bạch.
Bộ Phương nhíu nhíu mày, trong lòng có chút không hờn giận.
Đi đầu chính là một thiếu niên mặc cẩm bào, ngọc quan chính trực.
Trên mặt thiếu niên tràn đầy kiêu ngạo cùng ương ngạnh, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương tràn ngập khinh thường.
Đối với loại quê mùa như Bộ Phương, hắn đã gặp qua nhiều rồi.
Mỗi một tên quê mùa tiến vào Tiếu gia đều là vẻ mặt tò mò, không khác Bộ Phương bao nhiêu.
Hắn cảm thấy hứng thú chính là con rối phía sau Bộ Phương.
Lần đầu tiên nhìn thấy con rối, nhất thời có chút tò mò cùng hưng phấn.
- Ngươi… ra giá đi, con rối thiết này, bổn thiếu gia mua rồi!
Thiếu niên xòe quạt trong tay, sau đó phẩy nhẹ, hào phóng nói với Bộ Phương.
Bộ Phương ngẩn ngơ, thổ hào a… trời của ta a, tiểu quỷ này cư nhiên muốn mua Tiểu Bạch?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...