Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Sâu trong Tiếu phủ, giữa đình đài thuỷ tạ, khúc kính thông u, hoa tuyết trên trời rơi xuống, gió lạnh quét qua.
 
Trong một căn phòng xinh đẹp, ban ngày đốt ánh nến, đốt hỏa lò, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, một lư hương đặt trước cửa sổ, lư hương tỏa ra khó nhẹ nhàng, mang theo mùi hương bao phủ toàn bộ gian phòng.
 
Một thân ảnh mảnh mai khoác áo khoác nhung lên người, một cây đàn cổ nằm ngang, ngón tay trắng noãn như ngọc lướt qua, giống như tinh linh.
 
Tiếng đàn du dương phiêu đãng ra chung quanh, giống như tiếng châu ngọc va vào nhau, làm cho người nghe say sưa trong đó.
 
Trên dung nhan xinh đẹp của Tiếu Yên Vũ xuất hiện một ít đau thương, ngón tay trong suốt khảy đàn, tiếng đàn hóa thành tiên âm vang vọng khắp nơi, tóc đen chảy xuống che đậy dung nhan như thiên tiên của nàng.
 
- Tỷ, ngươi lại vào phòng mẫu thân đánh đàn, cũng không sợ làm phiền mẫu thân hay sao.
 
Bóng dáng Tiếu Tiểu Long từ ngoài cửa đi vào, vỗ tuyết đọng trên thân, cười khẽ nói với người đánh đàn.
 
Tiếng đàn dừng lại, kèm theo một tiếng thở dài.
 
- Nếu quả như thật có thể làm phiền mẫu thân thì tốt, như vậy ta sẽ đánh đàn mỗi ngày.
 
Đôi mắt phượng của Tiếu Yên Vũ nhìn sang Tiếu Tiểu Long, không vui nói:
 
- Không phải ngươi bị phụ thân bắt tu luyện hay sao? Tại sao hôm nay rãnh rỗi chạy tới đây tán gẫu với ta.
 
- Hắc hắc, phụ thân đi tìm tam hoàng tử, ngày hôm nay cho ta nghỉ ngơi một chút, mấy ngày qua thân thể ta rất mệt mỏi, được rồi tỷ, không bằng chúng ta đi tới chỗ Bộ lão bản ăn cơm đi, đã lâu không có đi, ta đang thèm đây.
 
 Tiếu Tiểu Long nói rằng.
 

Tiếu Yên Vũ lườm Tiếu Tiểu Long, đây mới là mục đích thật sự của Tiếu Tiểu Long đến tìm nàng, tài tử tại đế đô, chỉ có một mình hắn là ăn hàng.
 
- Ngươi đấy...!Ừ? Người nào!
 
 Tiếu Yên Vũ đang muốn nói Tiếu Tiểu Long vài câu, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nhìn ra ngoài cửa sổ, quát lớn.
 
Trong gió tuyết, một bóng người chậm rãi bước đi trên hồ đóng băng, trường bào đen kịt bay phất phơ trong gió lạnh, một cái đấu lạp che đi khuôn mặt, không ai nhìn thấy bóng dáng.
 
Nhưng thấy bóng người kia, đôi mắt Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long hơi co rút lại...
 
Tiếu Nhạc đứng ở trong phòng, tháo đấu lạp xuống, hắn thở ra một làn khói trắng, nhìn Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long đang ngạc nhiên nhìn mình, nhất thời mỉm cười.
 
- Đã lâu không gặp.
 
 Giọng nói khàn khàn của Tiếu Nhạc vang lên.
 
Nhưng mà đáp lại hắn chính là một đạo chân khí mênh mông oanh kích.
 
Gương mặt Tiếu Yên Vũ đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Tiếu Nhạc, trên gương mặt đầy tức giận, Tiếu Tiểu Long cũng cảnh giác nhìn hắn, không biết Tiếu Nhạc đột nhiên xuất hiện ở Tiếu phủ vì chuyện gì.
 
- Ngươi còn dám trở về! Ngươi còn có mặt mũi trở về!
 
 Tiếu Yên Vũ chất vấn.
 
Tiếu Nhạc thu nụ cười trên mặt vào, nhìn Tiếu Yên Vũ, đầu ngón chân điểm đất, giống như một con gió thoáng qua, dáng người đã xuất hiện bên cạnh Tiếu Yên Vũ.
 
Thân thể Tiếu Yên Vũ cứng đờ, chân khí trong cơ thể giống như bị kiếm khí đáng sợ cắt nát, không cách nào vận chuyển, thân thể bất động, nàng không thể làm gì khác hơn là tức giận nhìn Tiếu Nhạc.

 
Tiếu Nhạc mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Tiếu Yên Vũ, về sau chậm rãi lướt qua nàng, đi tới người đang năm yên tĩnh bên giường.
 
- Ngươi muốn làm cái gì!
 
Trên da thịt trắng noãn của Tiếu Tiểu Long xuất hiện màu đỏ, hắn nổi giận đùng đùng ngăn cản trước người Tiếu Nhạc, cản bước tiến của hắn.
 
- Ừ? Ngươi là quỷ nghịch ngợm gây sự nhưng những năm này...!Cũng dám cản đường của ta.
 
 Tiếu Nhạc nói.
 
Đôi mắt Tiếu Tiểu Long co rụt lại, chân khí trên người bộc phát, tu vi tam phẩm Chiến Cuồng bộc phát vô cùng nhuần nhuyễn, giơ tay lên, thể hiện tư thế chiến đấu...
 
Tiếu Nhạc nghiêng đầu, nhìn Tiếu Tiểu Long đang lao về phía mình, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, chậm rãi giơ tay lên, đưa ra một ngón tay, điểm vào trán Tiếu Tiểu Long.
 
Tiếu Tiểu Long đang lao tới bị kiềm hãm, ánh mắt ngẩn ngơ, thân thể bay ngược ra, lảo đảo té xuống đất.
 
- Đừng lo lắng, ta không có ác ý.
 
 Tiếu Nhạc thanh âm khàn khàn chậm rãi ở bên trong phòng lượn lờ.
 
Thế nhưng Tiếu Yên Vũ cũng không tin, thế nhưng thân thể lại là hoàn toàn không thể động đậy...!Gấp gáp nàng hận không thể lên tiếng kêu to.
 
Tiếu Nhạc đi tới đầu giường, một ngọn đèn đang xua tan khói thơm trong lư hương, trên giường có một nữ tử đang yên tĩnh nằm đó, vô cùng hiền hòa.
 

Gương mặt nữ nhân rất đẹp, nhìn kỹ có thể phát hiện có vài phần giống Tiếu Yên Vũ.
 
Ánh mắt Tiếu Nhạc đầy phức tạp, khẽ thở dài một hơi, cỏi áo khoác nặng nề màu đen ra khoác lên người nữ tử.
 
- Ngươi...!Không thể mang mẫu thân đi!
 
 Tiếu Tiểu Long chật vật muốn bò dậy, thế nhưng Tiếu Nhạc giơ tay lên, một cổ áp lực vô hình lần thứ hai ép lên thân hắn, khiến hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất, chỉ có thể dùng ánh mắt như nức ra nhìn Tiếu Nhạc mang mẫu thân Cơ Như Nhi rời đi.
 
Thân thể Tiếu Yên Vũ đang run rẩy, đôi môi đỏ mọng cắn thật chặc, vô cùng tức giận nhìn Tiếu Nhạc.
 
Tiếu Nhạc bước qua Tiếu Yên Vũ, đi tới cửa, quay đầu nhìn hai người, cười nói:
 
- Khi các ngươi còn bé đáng yêu cỡ nào, đừng lo lắng, ta thực sự không có ác ý, ta sẽ làm mẫu thân tỉnh lại.
 
Vừa dứt lời, Tiếu Nhạc lại đội đấu lạp lên, hắn biến mất ở cửa, chỉ để lại gió lạnh từ ngoài cửa bay vào.
 
Kiếm khí trên người biến mất, thân thể Tiếu Yên Vũ rung lên, một đường chạy tới cửa, nhìn tuyết trắng bay bay, không còn bóng dáng Tiếu Nhạc.
 
Ông!
 
Qua một lúc sau, một bóng người đạp không đi tới, dường như gió tuyết khắp bầu trời dừng lại, gương mặt Tiếu Mông âm trầm nhìn vào sân nhỏ, nhìn Tiếu Tiểu Long than thở và Tiếu Yên Vũ đang khóc lóc, lửa giận dâng lên trong lòng.
 
- Phụ thân...!Mẫu thân bị mang đi!
 
 Tiếu Yên Vũ nhìn thấy Tiếu Mông, ủy khuất trong lòng lập tức tuôn ra.
 
- Tiếu Nhạc!
 
Sát khí lóe lên trong mắt Tiếu Mông rồi biến mất, thế nhưng nội tâm càng khó hiểu, Cơ Thành Tuyết bảo hắn đi vào phủ thương lượng công việc, hắn chân trước vừa đi, Tiếu Nhạc chân sau đã tới...!Trong này tất nhiên có cổ quái.
 
Bóng người quay lại, Tiếu Mông lập tức rời khỏi Tiếu phủ, đứng ngạo nghễ trên bầu trời Tiếu phủ, chung quanh hắn, gió tuyết không thể tới gần, ánh mắt như điện nhìn khắp bốn phía.

 
Ừ? Nội tâm Tiếu Mông khẽ động, cất bước tiến lên, đạp hư không đi về nơi xa.
 
Tiếu Nhạc lưng cõng mẫu thân Cơ Như Nhi, chân khí bắt đầu khởi động, bao trùm thân thể, ngăn cản bông tuyết bay tán loạn, có thể giúp mẫu thân không bị lạnh, hắn đi chậm rãi tới một con hẽm nhỏ.
 
Bỗng nhiên, phía sau có tiếng nổ như sấm sét vang lên, Tiếu Nhạc sửng sốt, một đạo kiếm khí sắc bén phát ra trên người hắn, phóng lên cao, hóa thành trường kiếm không rõ chém vào quyền ảnh đang bay tới.
 
Thình thịch...
 
Kiếm khí của Tiếu Nhạc tán loạn, thân thể khẽ run lên, nhanh chóng lao về hẻm nhỏ, phương phương tiểu điếm đã ở cách đó không xa.
 
Tiếu Mông tức giận đáp xuống đất, nhìn Tiếu Nhạc điên cuồng chạy thục mạng, gầm lên:
 
- Nghịch tử! Chạy đâu!
 
Thân hình lay động, giống như súc địa thành thốn, trong nháy mắt đã ngăn cản đường đi của bóng người kia, thân hình Tiếu Mông lao nhanh tới gần Tiếu Nhạc.
 
Áp lực đáng sợ ập tới, cũng xua tan gió tuyết quanh mình.
 
Tiếu Nhạc xoay người, một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chói mắt mà loá mắt, quả đấm nắm bắt kiếm chỉ, một kiếm hóa bốn kiếm, hình thành một đạo kiếm trận, đó là Tiếu Nhạc bị đẩy đi, cũng ngăn cản Tiếu Mông đang lao tới.
 
Tiếu Mông lúc này không có nương tay chút nào, một chưởng vỗ ra, bàn tay trong suốt như ngọc, hình như có ánh sáng lưu chuyển, trực tiếp bóp vỡ kiếm khí.
 
Tiếu Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, nương theo trùng kích lực, vọt tới cửa tiệm, chui vào phương phương tiểu điếm.
 
Tiếu Mông tức giận từ lâu, chân khí trên tay bắt đầu khởi động, cũng đánh thẳng vào tiểu đimế...
 
Nhưng mà, con chó mực nằm rạp trên mặt đất nhìn hắn, ầm một tiếng, móng vuốt chó vung lên, chân khí trong tay Tiếu Mông lập tức vỡ nát, hắn có cảm giác đau đớn, cũng lùi lại mấy bước.
 
Tiếu Mông cảm giác lạnh toàn thân giống như vừa rơi vào hầm băng, thanh tỉnh lại, mới phát hiện Tiếu Nhạc chui vào chính là tiểu điếm do Bộ Phương mở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui