"Lưu Tinh, dậy thôi, hôm nay ngay cả Hạ Vũ lười nhất cũng dậy sớm hơn anh!"Sáng sớm, vẫn là tiếng Hạ Tuyết như cũ, quá ồn, so với tiếng chim sẻ còn ồn!
"Hả? Hạ Vũ cũng dậy rồi à?" Lưu Tinh mạnh bật người dậy nhìn qua Hạ Tuyết ở mép giường, ngày thường đều là Hạ Vũ dậy sau cùng, bữa nay mặt trời chắc mọc hướng tây à?
"Không phải em đang gạt anh đó chớ?"Lưu Tinh hồ nghi nhìn Hạ Tuyết nói.
"Chẳng lẽ em làm bảo mẫu, lại không nhận được tín nhiệm như vậy sao?"Hạ Tuyết hai tay chống eo nhìn Lưu Tinh hỏi.
"Bảo mẫu? Đại tiểu thư, cô khách khí quá rồi, cô cũng đã thành bà cô của tôi rồi!" Lưu Tinh nhìn đối phương không vui nói.
"Không cần khách khí vậy đâu, em còn chưa già như anh nói. Bất quá anh nên nhanh một chút, cẩn thận bị Hạ Vũ cười!"Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nói, sau đó đi ra ngoài cửa.
"Đứng lại ~~!"Lưu Tinh vừa mặc y phục vừa hô to.
"Làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn em giúp ngươi mặc y phục mới được?"Hạ Tuyết chắp tay sau lưng nhìn Lưu Tinh nói.
"Thả đồ vật trong tay em xuống!" Lưu Tinh nói .
"Trong tay? Trong tay em không có gì đâu." Hạ Tuyết ra vẻ vô tội nhìn Lưu Tinh nói.
"Có cần anh soát người không?" Lưu Tinh nói.
"Anh . . . anh soát đi!" Hạ Tuyết vặn vẹo thân thể vài lần, sau đó đứng tại chỗ rất không tự nhiên.
"Nhảy hai lần."
"Làm cái gì?"
"Bảo em nhày thì em cứ nhảy!"
"À" Hạ Tuyết nghe thấy, khó xử gật đầu, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nâng một chân, chân còn chưa rời đất, sau đó lại đặt xuống.
"Chân rời đất!" Lưu Tinh không khách khí nói.
Mắt Hạ Tuyết chuyển động qua lại, như hồ ly đang nghĩ cái gì.
"A -- người sao Hỏa --!" đột nhiên Hạ Tuyết dùng tay chỉ ra ngoài cửa sổ lớn tiếng hô, bộ dạng rất kinh ngạc.
"Nói thật cho em biết, anh là người sao Hỏa đây, mau nhảy!" Lưu Tinh không vui nói, trò bịp vặt không đẳng cấp này, lúc ba tuổi hắn đã không thèm chơi.
"Em . . . 'cái kia' tới rồi, hôm nay nhảy không được, đổi ngày khác được không?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh thiếu tự nhiên hỏi.
"Cho dù hôm nay hồng thủy tới, em cũng phải nhảy cho anh." Lưu Tinh liếc đối phương nói.
"Nhưng là người ta thật rất đau!" Hạ Tuyết làm ra vẻ rất thảm thương.
Lưu Tinh đành chịu, hắn biết, nếu như hắn không đưa ra chút chứng cứ, nữ nhân này có thể lề mề cả ngày. Lưu Tinh cầm lấy điện thoại trên tủ cạnh giường, sau đó gọi một số điện thoại khác.
"Reng!!!"
"A--!"
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên làm Hạ Tuyết giật nảy mình, vừa di động chân, di động của Lưu Tinh từ trong quần nàng liền rớt xuống.
"Đẻ trứng rồi à?" Lưu Tinh nhìn đối phương không vui nói, sau đó cúp máy.
"Ủa ? Chỗ này sao lại có một cái di động? Lưu Tinh, là của anh à? Nếu như. . ."
"Giả vờ. . .!"
"Nếu như là của anh. . . !"
"Tiếp tục giả vờ, ngược lại anh cũng rất muốn xem em giả vờ được tới lúc nào!" Lưu Tinh nhàn nhã ngồi bên mép giường nhìn Hạ Tuyết biểu diễn.
"Người ta không giả nữa, trả anh, được chưa?" Hạ Tuyết thấy bộ dạng Lưu Tinh sau đó nhặt di động trên đất lên đưa lại hắn.
"May mắn là để chuông, nếu như để rung, có lẽ em vui rồi!" Lưu Tinh không vui nói, "Em lấy di động anh làm gì?"
"Em muốn xem thử!"Hạ Tuyết ngoan ngoãn nói.
"Nhìn cái gì?"
"Nhìn di động. . . !"
"Được, em bản lĩnh!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, cái gì là da mặt dày? Thế này mới là da mặt dày!
"Em chỉ là muốn xem thử có tin nhắn gì khả nghi không mà thôi, mấy ngày này anh đều không về nhà, một mình em ở nhà không vui!" Hạ Tuyết ủy khuất nhìn Lưu Tinh nói.
"Vậy ban ngày em có một mình làm sao qua ngày?" Lưu Tinh nói.
"Thì bởi vì ban ngày chỉ có mình em, nên buổi tối mới đặc biệt hi vọng anh về cùng với em!" Hạ Tuyết nói.
"Em gái em không phải là về với em à?" Lưu Tinh nói.
"Nàng? Thà rằng nàng không về còn hơn!" Hạ Tuyết bĩu môi nói.
"Xác thực mấy ngày nay có chút bận bịu, tối nay nhất định sẽ về sớm!" Lưu Tinh nhìn Hạ Tuyết bên cạnh nói, ài, có lúc cảm giác Hạ Tuyết thật rất thảm thương, tiểu yêu tinh thảm thương~~!
"Thật?"Nghe thấy Lưu Tinh nói, mắt Hạ Tuyết sáng lên, lại lần nữa thay đổi thần thái.
"Ừ! Bất quá em cũng phải làm quen một chút, mùng một tháng bảy công ty chúng ta tổ chức đi Hải Nam, anh và Hạ Vũ đều phải đi, đã đi là đi một tuần, vậy em phải làm sao?" Lưu Tinh bước xuống giường nhìn đối phương nói.
"Vậy em cũng đi!" sau khi nghe thấy, Hạ Tuyết nói.
"Em lại không phải viên chức công ty, đi đâu?" Lưu Tinh nói.
"Không là nhân viên công ty anh thì không được đi Hải Nam sao? Đến lúc đó anh báo cho em thời gian và địa điểm máy bay, chuyến xe là bao nhiêu, em sớm đặt vé. Mấy ngưởi ở chỗ nào, em ở sát bên, thế này không phải được rồi?" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh cười nói.
"Em còn thật là không sợ phiền à!" Lưu Tinh đáp.
"Em đều rãnh đến muốn bệnh rồi, có gì phiền đâu? Tốt rồi, cứ quyết định vậy đi, mau đi tắm rửa, sau đó ăn cơm!" Hạ Tuyết cười nói, sau đó vừa đi vừa nhảy ra khỏi phòng Lưu Tinh.
"Ài ~~!"Nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, cảm thán một hơi, thật không có cách gì với đại tiểu thư này.
"Hạ Vũ, con sâu lười nhà cô, nghe nói hôm nay cô dậy còn sớm hơn tôi, ở đâu rồi? Nhanh hiện hình!"Lưu Tinh ra tới cửa phòng lớn tiếng hô.
"La cái gì la cái gì?" giọng Hạ Vũ truyền tới, nhìn bộ dạng có lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây thật, Lưu Tinh ra tới phòng khách, thấy Hạ Vũ đang nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, mặt hướng trần nhà, trên mặt che một tờ giấy, hai tay ở hai bên không ngừng phe phẩy.
"Yêu nghiệt, ngươi làm cái gì đó?"Lưu Tinh tới sau lưng Hạ Vũ, đưa tay hung hăng gõ đầu đối phương.
"Ui cha, Lưu Tinh, anh muốn chết à!" Hạ Vũ hung hăng mắng Lưu Tinh, bất quá khả năng là sợ tờ giấy trên mặt rớt xuống, cho nên cũng không động đậy, "Anh không nhìn ra à, đang đắp mặt nạ đây!"
"Buổi tối không làm sáng sớm làm, cô thật là không giống người ta!"Lưu Tinh cười cười nói.
"Ai nói sáng sớm không thể đắp mặt nạ "Hạ Vũ không phục nói.
"Nhưng tôi không có thời gian đấu võ mồm với cô!" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ nói, sau đó trước mặt đối phương, mặt đối mặt cuối đầu nhìn đối phương.
"Làm cái gì? Muốn giở trò lưu manh?"Hạ Vũ thấy Lưu Tinh sau không vui nói.
"Lưu manh cũng không lưu manh người như cô!"Lưu Tinh nói, sau đó đưa tay giúp đối phương làm phẳng tờ giấy.
"Chỉ là cảm giác lúc cô đắp mặt nạ dễ nhìn hơn mặt thật!"
"Lưu Tinh, miệng chó không nhả ra ngà voi, anh không thể nói câu tiếng người sao?"
"Không biện pháp, người tại giang hồ, thân bất do kỷ!" Lưu Tinh cảm thán nói, bộ dạng như từng trải qua hết bể khổ cuộc đời, xoay người vào phòng vệ sinh.
"Đừng để bị chết chìm!"Hạ Vũ lớn tiếng hét.
"Yên tâm đi, tôi không là lần đầu vào nhà cô!"Lưu Tinh lớn tiếng đáp lại, muốn chiếm lợi về mặt ngôn ngữ với Lưu Tinh à, cửa cũng không có!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...