Editor: Trâu lười Trình Dao Dao ngồi bên trong luống ngô giống như cá nóc, hơn nửa ngày, Tạ Ba mới xuất hiện ở trước mặt cô, trong tay cầm một con gà rừng.
Màu sắc của gà rừng xám xịt, đuôi dài, là một con gà mái rừng.
Thân thể Tạ Ba dính không ít vụn cỏ, đầu đầy mồ hôi, mang theo con gà đưa tới trước mặt Trình Dao Dao, đôi mắt đen bóng nhìn cô.
Hai tay Trình Dao Dao khoanh ở trước ngực, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kéo căng, cao lãnh nói : « Đây là cái gì ? »
Tạ Ba lắp bắp nói: “Không bắt được con thỏ, chỉ có một con gà rừng.”
Trình Dao Dao là ai ? Trình gia đại tiểu thư.
Bao nhiêu thanh niên anh tuấn vung tiền như rác, châu báu, túi xách xa xỉ số lượng có hạn đưa tớ trước mắt, cũng không đổi được một tiếng cười của Trình Dao Dao.
Tạ Ba đưa cái gì tới ? Một con gà rừng vừa bẩn vừa xấu !
Hừ, chỉ là một con gà rừng, liền có thể an ủi việc hắn vừa nãy đối với mình không tôn trọng sao ?!
Môi hồng của Trình Dao Dao phủi một tiếng, tiếp tục lạnh lùng như băng : « Tôi ghét ăn gà rừng nhất.
»
Ánh mắt Tạ Tam ảm đạm, nói : « Bắt thỏ rừng phải gài bẫy, ngày mai tôi mang công cụ tới.
Gà rừng này, cô có thể mang về cho những người khác.
»
« Dựa vào cái gi ! Đây là của tôi ! » Trình Dao Dao lập tức nhảy dựng lên, giống như trông thấy người khác ăn gà rừng của cô.
Đặc biệt là Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc, chỉ suy nghĩ một chút thôi là tức muốn nổ tung.
« Có mang diêm không ? Tôi muốn nướng ăn luôn ! Một cọng lông gà cũng không lưu cho bọn họ ! »
Tạ Ba : « …Có.
»
Tạ Ba lên núi đi săn lâu dài, đá lửa muối ăn đều mang theo bên người.
Hắn đem gà rừng đi ra phía xa giết, dựa theo yêu cầu của Trình Dao Dao lấy máu, móc nội tạng, rửa sạch.
Mấy ngày mưa liên tiếp, bên dòng suối nhỏ có không ít nấm dại.
Trình Dao Dao hái được một nắm nấm dại, gọi Tạ Ba đi rửa — cô hiện tại không chịu tới gần dòng suối nhỏ.
Hái thêm được một ít gừng, ớt cùng bạc hà.
Trình Dao Dao đem nấm rửa sạch nhét vào trong bụng gà, gừng thái lát cho vào, ớt cùng bạc hà thêm muối ăn đảo lên, cùng nhau nhét vào trong bụng gà.
Dùng lá trúc bọc kín gà.
Trình Dao Dao yêu cầu kỳ kỳ quái quái, Tạ Ba cũng không phản bác, làm theo từng cái.
Chờ Trình Dao Dao để Tạ Ba đào một nắm bùn, bôi lên xung quanh con gà rừng, hắn mới phản ứng được : « Muốn làm gà ăn mày? »
« Ừm ! » Thời điểm Trình Dao Dao làm những việc này, con mắt lóe sáng, tinh thần phấn chấn nói : « Bùn đắp lên dày một chút, che kín lại.
»
Tạ Ba luôn có thể lĩnh ngộ ý tứ của Trình Dao Dao,dựa theo yêu cầu của cô từng cái làm tốt.
Một con gà rừng rất nhanh đắp thành một quả cầu bùn.
Tạ Tam dùng đao bổ củi đào một cái hố cạn trên mặt đất, trải thêm vài miếng lá diệp tử lớn, đem quả cầu bùn gà rừng vùi vào.
Ở bên đầu đốt một đống lửa.
Gà ăn mày chính tông phải đào hố sâu, nướng bên trên hai đến ba giờ mới có thể ăn.
Thời tiết hôm nay không còn sớm, Trình Dao Dao đặc biệt để Tạ Ba chôn cạn một chút, ước chừng nửa giờ có thể ăn rồi.
Còn lại không ít nấm, Trình Dao Dao tách nhánh cây nhỏ ra một chút, vuốt rơi lá cây, bắt đầu xuyên nấm.
Trình Dao Dao xuyên nấm thuần thục, nấm thông, nấm vi khuẩn khô ba cái một chuỗi, chỉnh chỉnh tề tề để lên trên đống lửa nướng.
Trình Dao Dao một bên nướng nấm, một bên cười nói : « Như thế nấm dại mới tươi, nguyên vị nướng ra đến, gia vị gì cũng không cần.
Đặc biệt là nấm thông này, lượng nước không nhiều, nướng ra có mùi thịt.
»
Tính tình Trình Dao Dao đến nhanh đi cũng nhanh, lúc này líu ríu nói chuyện với Tạ Ba, hoàn toàn không mang thù.
Tạ Ba là khối gỗ trầm mặc ít nói, Trình Dao Dao cũng không trông cậy vào hắn có thể trả lời cô, chỉ cần hướng về hắn liền thích nói, cũng có thể yên lòng nói.
Thanh âm trầm thấp lãnh lẽo đột nhiên vang lên : « Sao cô lại biết làm những thứ này ? »
Trình Dao Dao sửng sốt một chút, mới phát hiện là Tạ Ba đang hỏi.
Giữa hai người cách một đống lửa, khuôn mặt anh tuấn của Tạ Tam bị khói làm cho mơ hồ.
Trình Dao Dao hỏi lại : « Vì sao tôi không thể làm những thứ này ? »
« Cô là cô gái trong thành phố.
» Tiếng nói Tạ Ba hơi khàn.
Câu nói này ra miệng, hắn một lần nữa cảm thấy chênh lệch giống như trời đất giữa hắn và Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lật nấm trong tay, đôi mắt hoa đào bị khói hun có chút nheo lại, nốt ruồi dưới đuôi mắt mê hoặc lòng người.
Cô dương dương đắc ý nói : « Khi còn bé tôi cùng với cha sống ở bên ngoài, ở ven chân núi, bên kia có rất nhiều nấm rừng, thịt rừng, những vật này tôi đều sẽ làm.
Tôi không chỉ nướng nấm cùng gà ăn mày, nướng thỏ mới gọi là cực ngon.
Đặc biệt là mùa thu, thỏ rừng mập mỡ nhiều, làm lạnh ăn càng tuyệt ! »
Trình Dao Dao nói đến nuốt nước miếng, bộ dáng thèm ăn rơi vào trong mắt Tạ Tam, tâm tình ủ dột cũng sáng lên mấy phần.
Kỳ thật nào chỉ nướng nấm cùng nướng thỏ, kiếp trước ở siêu thị nhập khẩu đi một vòng, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ trời nam đất bắc đều tụ một nơi, cả các quán bán hàng chợ đêm, các hương vị đặc sắc mỗi nơi mặc cô chọn lựa.
Mà bây giờ…
Chí ít nấm nướng hương vị cũng không tệ lắm.
Trình Dao Dao lạc quan nghĩ, bốc lên một nắm muối vẩy lên trên nấm.
« Nhanh, mau tới nếm thử.
» Trình Dao Dao nâng xuyên nấm, cẩn thận từng li từng tí đưa đến bên miệng Tạ Ba.
Nấm nướng cong lại thành một cái bát nho nhỏ, vung chút muối lên, bị nửa nướng liền toát ra hơi nước.
Nước này cực kỳ ngon, nửa ngày cũng thể lãng phí.
Trình Dao Dao cẩn thận không cho nước vẩy đến, nói với Tạ Tam : « Nước này tươi ngon, cái thứ nhất tôi cho anh ăn, nhìn tôi đối tốt với anh không ? »
Tạ Ba nhìn nấm dại bên môi, cứng ngắc không nhúc nhích.
« Mau ăn a ! » Cổ tay tinh tế của Trình Dao Dao không chịu nổi lực, thúc giục nói: “Ăn cái nấm Khẩu bắc kai trước ! »
(Nấm Khẩu bắc là nấm nổi tiếng nhất ở vùng Trương gia khẩu TQ.)
Ngón tay Trình Dao Dao tinh tế, móng tay óng ánh, câu hồn phách người.
Tạ Ba mở miệng, nấm Khẩu bắc nóng hổi rơi vào miệng, nhai cũng không nhai, hầu kết nhấp nhô nuốt xuống, căn bản không nếm ra hương vị gì.
Môi anh đào nhỏ của Trình Dao Dao khẽ nhếch, giống như đứa trẻ chờ đợi khích lệ : « Có phải ăn ngon lắm không ? »
Tạ Ba bỏng tê tê đầu lưỡi, dần dần nổi lên một chút ngọt, nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Dao Dao lập tức tràn ra má lúm đồng tiền, nhặt lên nấm còn lại bắt đầu xuyên, hào hứng ngẩng cao đỡ lên trên lửa nướng.
Cô thích nấu nướng, nhưng kiếp trước sau khi ông ngoại,bà ngoại qua đời, đã không còn ai đáng giá để cô xuống bếp.
Sinh nhật hàng năm, ở trong biệt thự lớn như vậy, cô đều sẽ vì chính mình làm một bàn đồ ăn, một mình ngồi trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn nguội dần, mất đi hương vị, sau cùng kết cục ở thùng rác.
Đến sau này, cô làm đồ ăn là vì đả kích Trình Nặc Nặc, lôi kéo lòng người.
Khi nấu cho Tạ Ba ăn, cô mới có cảm giác vui vẻ và thỏa mãn.
Vì muốn để lại ấn tượng tốt với đại lão tương lai ?
Ý nghĩ này sinh ra một cái chớp mắt liền bị cô ném ra sau đầu, toàn tâm toàn ý xuyên nấm.
Nướng nấm khó tránh khỏi xích lại gần đống lửa, da Trình Dao Dao non mịn, tay ở gần đống lửa bị đốt đỏ lên.
Tạ Ba nhìn thấy, nhíu mày nhận lấy xuyên nấm : « Để tôi.
Cô trông lửa cháy.
»
Trình Dao Dao đến bên cạnh hắn, nghiêm túc trông lửa cháy, thỉnh thoảng chỉ điểm hắn : « Nấm Khẩu bắc không cần lật.
Nấm thông nướng nhiều trên lửa một chút, nấm vi khuẩn khô cũng phải nướng chín, không thì sẽ thấy tiểu nhân đang khiêu vũ.
»
Thanh âm líu ríu của Trình Dao Dao gần ngay trong gang tấc, ở trong rừng cây um tùm, mùi nấm vi khuẩn khô cùng lửa than, Tạ Ba vẫn phân biệt ra mùi hương hoa đào nhàn nhạt.
Than lửa đốt làm gương mặt khô nóng, cổ họng khô khàn tiếng.
Cũng may nấm chín nhanh, 7,8 xuyên nấm Trình Dao Dao ăn một nửa, còn lại đều vào bụng Tạ Ba.
Tạ Ba lúc này mới có thể giải thoát, chạy đến bên dòng suối uống nước, lại hái ít quả dâu cho Trình Dao Dao.
Đống lửa đốt hết.
Trình Dao Dao ngồi ở một bên ăn quả dâu, chỉ huy Tạ Ba dập tắt đống lửa, đào gà ăn mày ở bên dưới ra.
Bùn đất bị nướng trở nên cứng rắn, Tạ Ba dùng đao bổ củi mạnh mẽ đập mấy lần mới đào gà ăn mày ra được.
Quả cầu bùn cứng rắn đen thui bốc khói lên.
Trình Dao Dao tiến tới nhìn, bị Tạ Ba cản lại sau lưng, dùng sống đao đập bên trên quả cầu bùn.
Quả cầu bùn vỡ ra hai nửa, toát ra khí trắng nóng hổi, bay thẳng về hướng người.
Chờ khí nóng dần dần tán đi, chỉ thấy bùn đất bọc con gà bên trong nứt ra, chỉ còn một con gà trắng nõn nà.
Bỏ vào trong lá cây lớn, lá cây xanh biếc làm thịt gà càng thêm trắng nõn, bốc lên mùi thơm nóng hổi.
Trình Dao Dao cẩn thận mở ra, nấm dại trong bụng gà toát ra một mùi thơm cay ngon, nước nấm chảy ra bên ngoài.
« Thơm quá ! » Trình Dao Dao đã làm gà ăn mày mấy lần, vẫn dùng gà trong sơn trang thả rông, cũng không thể ngon bằng mùi thơm của thiên nhiên.
Tạ Ba không nói chuyện, nhưng ánh mắt cũng sáng lên.
Chờ thịt gà không còn bốc khói, Trình Dao Dao lấy tay xé thịt gà, bỏng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, ngậm lấy đầu ngón tay nước mắt rưng rưng : « Thật nóng… »
Tạ Ba đưa tay xé một cái đùi gà xuống, hắn dày thịt béo, cũng không thấy phỏng tay, cầm lá cây bao lấy đùi gà đưa cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm da gà béo phì nhíu mày : « Tôi không muốn ăn da.
»
« … » Tạ Ba lột da gà xuống, gà mái rừng ở khoảng cuối xuân đầu hè đang đẻ ấp trứng, đùi gà cô cùng thơm ngon, một tay Tạ Ba lột da xuống, lộ ra thịt đùi gà thơm ngon tươi non bên trong.
Tạ Ba cho mỡ gà vào miệng, mùi mỡ thơm ngon, trong nháy mắt trượt vào cổ họng, khiến ngũ tạng lập tức ầm ĩ vang trời.
Đùi gà đưa cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lúc này mới nhận lấy, mân mê miệng thổi thổi đùi gà.
Tạ Ba ăn xong một khối thịt gà, cô vẫn ở đó thổi.
Ánh mắt Tạ Ba nhìn đôi môi đỏ hồng kia, ho nhẹ một tiếng mới mở miệng : « Không nóng nữa rồi.
»
Trình Dao Dao nói : « Vẫn nóng.
Bà ngoại nói tôi là lưỡi mèo, sợ nhất ăn nóng.
»
Sự kiên nhẫn của Tạ Ba 20 năm qua luyện thành một lần lại một lần khiêu chiến.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay cầm đùi gà, hai ba lần xé thành mấy miếng thịt tươi non, đặt ở trong lá cây, một lần nữa đưa cho Trình Dao Dao.
Thịt đùi gà trơn bóng như bôi dầu chồng chất trên phiến lá, rất nhanh tản ra khí nóng.
Trình Dao Dao cầm một miếng lên quan sát kỹ, giống như con mèo cao quý vừa yếu ớt vừa kén ăn, duỗi móng ra thử tìm kiếm một chút đồ ăn, sau đó cho vào bên trong miệng.
Rốt cục quai hàm bắt đầu nhai nuốt : « Ngon quá, thịt này non ngon.
Đáng tiếc không có rượu, gà ăn mày kết hợp với rượu thanh mai là tuyệt nhất.
»
Tạ Ba không cần rượu, đã cảm thấy gà ăn mày này là mỹ vị nhân gian.
Gừng giải trừ vị tanh, ớt núi tăng thêm vị tươi, thêm một chút muối, mùi vị của gia vị đều thấm vào mỡ gà, mỡ gà lại thấm vào thịt gà bên trong, thịt gà béo phì trơn mềm, không giống gà rừng bình thường khô và cằn, bắt đầu nhai nuốt sinh ra mùi vị thơm ngát.
Đùi gà mập mạp, ngực gà thơm mà không cằn, nấm trong bụng gà thấm hút mỡ gà, tươi ngon làm người có thể đem đầu lười nuốt xuống.
Trình Dao Dao ăn một cái đùi gà, cô không ăn phần ức gà, nâng má mỉm cười nhìn Tạ Ba ăn.
Tạ Ba ăn cái gì tốc độ cũng rất nhanh, tướng ăn lại không khó coi, đôi môi xinh đẹp dính dầu mỡ, giữa lông mày có một tia vui vẻ lộ ra đối với đồ ăn khen ngợi.
Tạ Ba ăn xong một cái cánh gà cuối cùng, mới đột nhiên chú ý tới ánh mắt Trình Dao Dao, da mặt dần dần đỏ.
Tướng ăn của hắn thô lỗ, sợ là bị cô ghét bỏ.
Trình Dao Dao lại cười tủm tỉm nói : « Tôi làm gà ăn mày có phải ăn thật ngon không ? Anh đều ăn hết sạch, đây là khen ngợi lớn nhất đối với trù nghệ của tôi a.
»
« Hoàn toàn chính xác… Ăn ngon.
» Tạ Ba thấp giọng nghiêm túc nói.
Trình Dao Dao mừng rỡ.
Tạ Ba luôn chững chạc đàng hoàng như vậy, thật sự đùa quá vui mà.
Hai người đều ăn đến tay dính đầy mỡ, cùng đi một chỗ rửa tay.
Trình Dao Dao mới bị rắn cắn qua, nhìn nước chảy róc rách trong suối, nói gì cũng không chịu xuống dưới.
Tạ Ba nói: “Rắn thích trốn ở mép nước, trong bụi cỏ, cô vừa rồi không nên đá cây bèo.”
Hắn chỉ vào một chỗ trụi lủi bên dòng suối chỉ có đá cuội ở bờ suối, nói: “Cô tới chỗ này, không có rắn.”
“Anh cam đoan?” Trình Dao Dao cẩn thận từng li từng tí tới.
Tạ Ba ngồi xuống bên cạnh cô: “Tôi cam đoan.”
Trình Dao Dao lúc này mới yên tâm, vươn tay vào trong suối rửa sạch tay.
Dầu mỡ trên tay cho vào trong nước lạnh ngưng tụ lại càng nhanh, dầu mỡ căn bản không rửa trôi xuống được.
Trình Dao Dao đang nhíu mày, Tạ Ba liền đưa cho cô một nắm lá xà phòng.
Loại lá cây này ở khắp nơi nông thôn có thể thấy được, xoa bóp một lúc sẽ nổi bọt, có thể rửa sạch dầu mỡ, tác dụng giống xà phòng không sai biệt lắm.
Trình Dao Dao dùng lá cây xoa xoa tay, dầu mỡ quả nhiên rửa sạch, lại rửa mặt.
Sau khi lên bờ, Trình Dao Dao lại hái được một nắm nhỏ lá bạc hà vân vê, trên tay chỉ còn mùi hương bạc hà mát lạnh.
Tạ Ba cũng rửa tay, dùng lá diệp tử lấy nước dội tắt than lửa.
Mùa hạ khô ráo, trong rừng trong ruộng tối kỵ nhất là lửa.
Đang bận rộn, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi: “Chị Dao Dao, chị Dao Dao —”
“Có người đến, là em kế tiện nghi của tôi! Tôi đi cản bọn họ lại!” Trình Dao Dao nói, lau miệng chạy ra ngoài.
Tạ Ba lập tức tăng thêm tốc độ, mấy lần dội tắt than lửa, đem cành khô lá héo che lên vết tích nhóm lửa, xương gà ném vào trong suối theo dòng nước chảy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...