Muội khống Mộc Thiên Trần sau một hồi nhìn tiểu muội muội tự mình cam đoan cùng với đệ đệ chốc chốc lại chen vào một câu, rốt cuộc tha cho vị Diệp thiểu thư kia, trước khi đi về còn không quên dặn dò nha hoàn tiểu Thúy phải bảo vệ tiểu công chúa thật cẩn thận, có vấn đề gì lập tức báo cho bổn thái tử.
Muội muội bảo bối của bổn thái tử là người mà đám người kia có thể bắt nạt sao? Không thể nào!
Cưng chiều bao bọc tới nỗi Mộc Thiên Phàm cũng có chút ghen tị, than thở: "Thái tử ca ca đối với tiểu muội muội thật là yêu thương vô hạn, có thể dành ra một chút cho đệ đệ ruột thịt này được không? Thật ra thì ta mới là người được nhặt về có đúng không? A! Tủi thân quá đi!"
"…" Vị ca ca tiện nghi này, nếu ngươi có dáng vẻ của "tủi thân" một chút thì ta đã tin rồi đấy!
"Đệ nghiêm túc một chút đi!" Mộc Thiên Trần thờ ơ kéo đệ đệ giả bộ tủi thân đi khỏi, còn bật cười nói thêm một câu: "Đến cả ta cũng nghi ngờ ta được nhặt về đây này, đệ tính là cái gì?"
"…"
"…"
Không còn lời nào để nói thêm.
_
Lục Trì Mạn đón tiếp vị ca ca thứ ba là lúc đang giải quyết bữa tối, tiểu Thúy mang một vẻ mặt sợ hãi từ ngoài chạy tới nói với hắn Tam Vương gia tới thăm nuôi, không hiểu có chuyện gì mà hai chân nàng ta cũng hơi run rẩy.
"…" Ca ca tiện nghi tới thăm nuôi lần này rất đáng sợ sao, hù đến nha hoàn của hắn sợ tới như thế.
Mà sao nhiều ca ca quá vậy trời, không biết còn có bao nhiêu người nữa, không thể tới thăm luôn một lượt luôn sao?
Lục Trì Mạn một tay cầm kìm một tay cầm cua, bận rộn nói với tiểu Thúy: "Mang thêm bát đũa mời y tới đây luôn đi!"
Đến khi nhìn thấy Tam Vương gia, hắn liền biết nha hoàn của hắn vì sao lại sợ như thế.
Nam tử mặc huyền y, tóc búi cao gọn gàng bằng ngọc quan, ngũ quan cân đối anh tuấn, đặt trên giang hồ chắc chắn là một mĩ nam đứng đầu, đáng tiếc mĩ nam này quanh thân dường như tỏa ra hàn băng, vô cùng lạnh lùng.
Mộc Thiên Kỳ xách theo một lồng trúc đựng thức ăn vào tới, nhìn thấy hắn khuôn mặt lạnh lùng xa cách hiền giãn ra, để lồng trúc tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ngự y nói ăn cháo gà hạt sen rất tốt, ta nhờ ngự trù đứng đầu ngự thiện phòng nấu, muội ăn thử xem!"
"A!" Ca ca tốt đây rồi! Lục Trì Mạn mừng rỡ ném con cua cứng đầu bóc hoài không được đi cười với ca ca đến đúng lúc một cái, cho đồ ăn đều là người tốt!
Đã nói tay nghề của người cổ đại rất giỏi mà, bát cháo này còn là ngự trù đứng đầu ngự thiện phòng nấu hương vị khỏi phải bàn luôn, đầu bếp hoàng cung đó!
Lục Trì Mạn vừa ăn cháo vừa âm thầm phát thẻ ca ca tốt.
Mộc Thiên Kỳ thấy tiểu muội muội cười với mình, còn ăn đến vui vẻ như thế, nội tâm sớm đã bay lên trời, hai má cũng có chút hồng luôn. Bộ dạng này mà để người khác nhìn thấy thì chín phẩy chín trên mười đều cảm thấy đang nằm mơ, Tam Vương gia lạnh lùng sớm đã thành thương hiệu đột nhiên có vẻ mặt như thế, là ai cũng đều sẽ sốc.
Ừm! Trừ nhân vật vừa xuyên qua chưa hiểu chuyện gì xảy ra kia, tạm thời không tính!
Mộc Thiên Kỳ cầm lấy con cua bị hắn vứt ra, nhíu mày nói: "Sao muội lại ăn cái này? Muội vừa khỏi bệnh ăn cái này không tốt cho cơ thể đâu, cũng không tốt cho tim!"
"A!" Ta quên mất ta bị bệnh tim luôn rồi đấy, uổng công nãy giờ cố bóc nó! Lục Trì Mạn lắc đầu nói: "Muội biết rồi! Tam ca ăn đi, cứ tự nhiên đừng ngại!"
"Muội cứ ăn đi, ta còn có việc!" Mộc Thiên Kỳ đứng đậy, tay còn cầm con cua lại hỏi: "Mai muội muốn ăn gì không? Ta cho người đưa tới!"
Hắn còn chưa kịp trả lời lại nghe ca ca tốt nói tiếp: "Bỏ đi! Ta nói phụ hoàng đưa ngự trù kia sang cho muội, muội muốn ăn gì nói luôn là được"
Nói xong liền cầm theo con cua một đường đi thẳng, đầu cũng không quay lại một lần!
"…" Ta cái gì cũng chưa kịp nói.
Nhưng mà có vẻ như ta có nói hay không cũng vẫn thế mà, thôi kệ, ăn vào miệng mình chứ miệng ai mà sợ.
Lục Trì Mạn bị hương thơm của cháo gà kéo đi, cái gì cũng đều không cần nghĩ, vui vẻ giải quyết cháo gà trước.
Ăn đồ ngon là không được suy nghĩ lung tung, phải chuyên tâm thưởng thức, phải tôn trọng thức ăn, tôn trọng người làm thức ăn, tôn trọng người đưa thức ăn nữa...
_
Đêm.
Tĩnh lặng. Vạn vật chìm vào bóng đêm bắt đầu ngủ yên, chỉ còn tiếng cú đêm chốc chốc lại vang lên một tiếng tạo một chút động tĩnh mờ nhạt.
Ánh trăng mờ mịt trên đỉnh đầu một lúc lại sáng một lúc lại tối, cùng mây trêu đùa đến mê mẩn.
__Tách.
Một bóng người vụt qua hồ nước đạp nhẹ lên lá sen làm hạt sương đêm đọng trên lá rơi xuống hồ nước, tách một tiếng tỏa ra sóng nước lăn tăn khuấy động mặt hồ yên ả.
Trong đêm đen tĩnh lặng, y phục trắng muốt phá lệ rõ ràng phác họa thân hình một nam tử, dáng người cân đối.
Bạch y nam tử đạp nhẹ cành hoa sen một bước bay vào trạch viện bên hồ, thuần thục như ở nhà mình nhảy qua cửa sổ một căn phòng.
Lục Trì Mạn ngồi trên giường, chăn đắp một nửa, y phục có chút lộn xộn, mặt còn ngái ngủ vò đầu hỏi kẻ ban đêm đột nhập phòng ngủ khuê nam...à khuê nữ nhà lành.
Hên là lúc nãy đi ngủ lười nên chưa ném đi hai quả đào trước ngực.
"Ngươi là ai vậy?"
Hoa Lạc Vũ tùy ý ngồi lên cái ghế cạnh giường ngủ nhìn hắn chằm chằm, cong cong khóe môi phun ra mấy chữ: "Hái hoa tặc!"
"Ừ!" Hái hoa tặc à? Đẹp trai như vậy sao lại đi hái hoa tặc nha! Không sợ mắc bệnh truyền nhiễm hay gì? Đáng tiếc, trai đẹp mà có bệnh!
"Ừ?" Hoa Lạc Vũ khó hiểu, "ừ" là ý gì? Phản ứng như thế là thế nào? Còn lắc đầu là sao?
Hai người một trên giường một trên ghế giương mắt nhìn nhau chằm chằm, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Im ắng...im ắng...
Cuối cùng Lục Trì Mạn nhìn hết nổi, chớp chớp mắt bực bội lên tiếng: "Ngươi không phải là hái hoa tặc à, bây giờ ngươi hái hay không hái đây? Ta buồn ngủ lắm rồi đấy! Ngươi không hái thì cửa lớn ở kia, cửa sổ ở đó, không tiễn!"
Đêm hôm khuya khoắt, ngủ không ngủ còn chạy khắp nơi cái gì không biết! Chạy khắp nơi thì thôi đi, chạy vào đây làm phiền lão tử đi ngủ là cái thể loại gì? Hôm nay là cái ngày hoàng đạo tốt đẹp nào mà người này nối tiếp người kia ghé thăm tấp nập thế không biết nữa!
Aaaaaa! Bực bội!
"Hì!" Hoa Lạc Vũ bật cười, hứng thú hỏi lại: "Nhưng bây giờ ta muốn hái rồi! Làm sao đây?"
Nam tử chống tay lên mép giường, bóng người cao lớn ép tới, khuôn mặt đẹp trai ngất trời ghé sát bên tai hắn, giọng nói dễ nghe đầy lưu manh truyền tới: "Tiểu nương tử nói xem!"
Một lọn tóc mai trượt khỏi đầu vai nam tử theo quán tính quệt qua cánh mũi Lục Trì Mạn, hắn bình tĩnh đưa tay đẩy người kia ra xa: "Đừng có gọi lung tung, ai là tiểu nương tử chứ! Ta buồn ngủ, không chơi với ngươi nữa!"
Nói xong liền nằm xuống, kéo chăn đến cổ, quay người vào trong, nhắm mắt đi ngủ.
Hơn nửa đêm không đi ngủ, có bệnh!
[Tiểu kí chủ...]
[Mi cũng đừng có phát rồ, chuyện lớn bằng trời thì cũng để ngày mai rồi nói!] Ăn lớn nhất, ngủ lớn nhì, không được làm phiền biết chưa?
[…] Hệ thống im lặng.
Hoa Lạc Vũ thấy hắn như thế cũng không tỏ vẻ gì, bóng người cao lớn đi tới bên cửa sổ, giọng nói dễ nghe trầm thấp của nam nhân đều đều vang lên: "Tiểu nương tử mất trí nhớ xong trở nên thật đáng yêu, trước kia ngươi nhìn thấy ta đều sẽ không phản ứng! Ngươi bây giờ so với trước kia khiến ta càng thêm yêu thích!"
"Ta tên là Hoa Lạc Vũ! Đừng quên nhé! Ta sẽ còn quay lại!"
"Tiểu nương tử! Chúc ngủ ngon!"
Tiểu nương tử nào đó: "…"
Ngủ ngon cái định mệnh nó chứ ngủ ngon!
Nếu ngươi không rồ dại mà xuất hiện lúc nửa đêm thì ta đang ngủ rất ngon đấy, còn có mặt mũi chúc ngủ ngon cơ!
Lục Trì Mạn quay người nhìn ra cửa sổ, nơi đó mới đây còn có người đứng bây giờ đã trống trơn, mặt trăng đúng lúc tránh khỏi đám mây, ánh trăng chiếu qua cửa sổ qua một lớp giấy dầu hắt lên mặt đất hình dáng khung cửa, từng tia sáng mờ ảo trùng điệp lên nhau trở nên mờ ảo rung động.
...
Vị mĩ nam hái hoa tặc đêm qua nói sẽ quay lại, sáng hôm sau người liền tới, thời điểm y tới còn chọn rất đúng lúc Lục Trì Mạn đang ăn bữa sáng, không có một chút nào ngại ngùng mà ăn ké bữa sáng của hắn.
"…" Tốt lắm! Một là giờ ngủ, hai là giờ ăn vị này đều vô tình hay cố ý có mặt đầy đủ, còn không ngại ngùng tranh cướp đồ ăn của hắn, loại liêm sỉ một miếng cũng không còn này là loại khó chơi nhất.
Liêm sỉ một miếng cũng không còn Hoa Lạc Vũ một chút cũng không có giác ngộ nhặt liêm sỉ về, vui vẻ hớn hở vừa ăn còn vừa chép miệng: "Không hổ là ngự trù đứng đầu Ngự Thiện phòng, đồ ăn làm ra đều ngon tuyệt đỉnh, tiểu nương tử có ngại khi có thêm một người tới ở không? Ta đã đem đồ tới rồi, từ hôm nay sẽ ở đây luôn nhé, ta dễ nuôi lắm, một ngày ba bữa ăn với ngươi là được!"
"Ta có ngại!" Lục Trì Mạn ôm lấy đĩa bánh vị thảo mộc do ngự trù đặc biệt làm tới bên người, không chút khách khí cự tuyệt, điêu dân muốn tới cướp thức ăn chỗ ở, ai lại có bệnh mà nguyện ý?
"Tiểu nương tử ngại cũng đúng thôi!" Hoa Lạc Vũ ném tới cho hắn một ánh mắt "ta hiểu mà!" quay đầu liền nhanh chóng cầm đồ đi vào phòng của hắn, bình tĩnh như ở nhà của mình mà nói: "Quyết định thế nhé, từ hôm nay ta ở đây!"
"???" Đó là phòng của hắn!
CỦA! HẮN!
"Không được!" Lục Trì Mạn cảm thấy mình cần phải bình tĩnh nói chuyện với người này một chút: "Vì sao ta phải nuôi ngươi chứ? Chúng ta không thân quen!"
[Tiểu kí chủ...]
Lục Trì Mạn đang nói chuyện với Hoa Lạc Vũ thì nghe âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu, hắn bực bội cắt ngang nó.
Chuyện gì nữa? Cho mi năm giây để trình bày!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...