Tại tỉnh Z xa xôi, Cố Minh Tịch và mẹ đang bận việc trang trí sửa sang lại căn nhà mới. Hai người chạy tới nơi bán vật liệu xây dựng và đồ dùng nội thất. Lý Hàm muốn hoàn toàn cơ bản việc tân trang cho căn nhà trước khi Cố Minh Tịch khai giảng.
Những khi Cố Minh Tịch ra ngoài đường, vì điều kiện cơ thể không cho phép nên rất ít khi cậu cầm theo điện thoại di động. Hầu hết chiếc điện thoại của cậu bị chủ nhân đưa vào trạng thái tắt máy, nằm trong ngăn kéo tủ của căn nhà đang thuê.
Thỉnh thoảng cậu sẽ nghĩ tới Bàng Sảnh, không biết hiện giờ cô đang làm gì, có phải cũng đang chuẩn bị cho ngày khai giảng như cậu hay không. Cố Minh Tịch sinh ra và lớn lên ở thành phố E đã mười chín năm nay. Giờ đây tự nhiên cậu bị chuyển tới một thành phố phía bắc xa lạ, nghĩ đến bốn năm sắp tới mà có thể còn nhiều thời gian hơn nữa phải sống ở đây, cảm giác mơ hồ không khỏi trào dâng trong lòng Cố Minh Tịch.
Anh là đứa trẻ sống ở miền Nam nên đã quen với khí hậu và cách ăn uống của miền Nam, kể cả là cách nói năng cũng có phần dịu dàng bẩm sinh. Cố Minh Tịch không dám hỏi Lý Hàm là sau khi tốt nghiệp liệu con có thể quay về miền Nam tìm việc hay không, cậu sợ mẹ lại lấy chuyện của Bàng Sảnh ra trách mình.
Lúc bước lên chuyến tàu hỏa đó, Lý Hàm đã nói với cậu: “Minh Tịch, mẹ đã nói là Sảnh Sảnh không thích con từ lâu rồi mà.”
Sau hai tháng sống tại tỉnh Z, cuộc sống thực sự nhàm chán và buồn tẻ đúng như tưởng tượng của Cố Minh Tịch, nhất là thời gian trước sống ở nhà bà ngoại, cậu cảm thấy hai mẹ con mình đúng nghĩa là kẻ ăn nhờ ở đậu.
Lý Hàm xa gia đình đã hai mươi năm. Trong những dịp về thăm quê trước đây với số lần không nhiều lắm, gia đình chị đều ở trong những khách sạn sang trọng, khi đó người thân bạn bè đều biết chị sống rất tốt ở thành phố E, mặc dù con trai tàn tật nhưng đa phần chị vẫn rất được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây chị đã ly hôn, dẫn theo đứa con tàn tật trở về quê nhà, dĩ nhiên có thể tưởng tượng ra những ánh mắt khinh thường của mọi người.
Ông bà ngoại của Cố Minh Tịch đã bảy mươi tuổi, sức khỏe không được tốt cho lắm. Hai cụ rất lo cho con gái mình nên tất nhiên rất chào đón Lý Hàm trở về quê nhà. Nhưng đối với gia đình người cậu tên Lý Mục đang sống cùng và chịu trách nhiệm chăm sóc hai cụ, có lẽ họ không có cùng suy nghĩ như vậy.
Lý Mục là em trai của Lý Hàm, anh ta không có nhiều bằng cấp nên chỉ làm bảo vệ ở một tòa nhà cao tầng. Vợ anh ta là Hoàng Linh Lị không có công việc, con trai Lý Thế Vũ mười sáu tuổi, sang năm sẽ bước vào lớp mười. Căn nhà của hai cụ Lý rất nhỏ, chỉ có hai phòng nên từ nhỏ đến lớn Lý Thế Vũ chỉ được ngủ ở phòng khách, ngăn cách bằng một tấm rèm mỏng.
Nhiều năm trước đã có lần Lý Mục xin tiền Lý Hàm, anh ta cho rằng chị mình sống ở nơi khác nên trách nhiệm chăm sóc bố mẹ già đều dồn cả lên vai mình, vì vậy Lý Hàm nên chu cấp cho anh ta mấy đồng. anh ta có ý bán nhà của bố mẹ rồi nhờ Lý Hàm trợ cấp thêm để mua lấy một căn nhà ba phòng, để Lý Thế Vũ có phòng riêng của mình.
Lý Hàm liền bàn bạc với Cố Quốc Tường nhưng bị chồng mình từ chối. Lý do chồng chị đưa ra là hàng năm đã phải biếu hai cụ một trăm triệu (1) là đủ rồi. Với lại sau này tài sản của hai cụ đều thuộc về Lý Mục, vì vậy việc anh ta muốn đổi nhà không thuộc trách nhiệm của Lý Hàm.
(1) Từ giờ các số tiền được đề cập trong truyện tớ sẽ chuyển thẳng sang giá trị tiền Việt (lấy tỷ giá 1 nhân dân tệ = 3.000 VND)
Vì chuyện này mà có một thời gian Lý Mục tỏ thái độ không hay ho gì với Lý Hàm.
Sau khi ly hôn Lý Hàm dẫn con trai về nhà mẹ đẻ và rất muốn nhanh chóng mua nhà. Biết được chị gái có tiền, Lý Mục lại bắt đầu nuôi ý định riêng của mình.
Lý Hàm hiện đang có khoảng một tỷ chín trăm năm mươi triệu, đây là tiền Cố Quốc Tường bồi thường cho vợ sau khi ly hôn. Lúc đó giá nhà ở thành phố E rất rẻ, chỉ khoảng hơn mười lăm triệu một mét vuông, giá nhà ở tỉnh Z còn thấp hơn, bình quân chỉ khoảng chín triệu. Lý Mục than nghèo kể khổ trước mặt chị gái. Khi cùng Cố Minh Tịch ở tạm trong nhà mẹ đẻ Lý Hàm cũng đã tận mắt chứng kiến hoàn cảnh túng quẫn của gia đình em trai. Nghĩ đến Cố Minh Tịch từ nhỏ đến lớn đều được mặc quần áo hàng hiệu trong khi cháu trai Lý Thế Vũ chỉ được mặc hàng chợ, giày thể thao rách rồi vẫn không dám mua đôi mới, cảm giác trong lòng Lý Hàm cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Chị lọc ra một vài bộ quần áo mùa hè còn mới đến tám mươi phần trăm của Cố Minh Tịch đưa cho Lý Thế Vũ, còn bảo vài ngày nữa sẽ đi mua cho cậu ta vài bộ đồ cùng giày dép mới. Cuối cùng chị chấp nhận lời nhờ vả của Lý Mục, đồng ý sẽ cho Lý Mục vay 240 triệu tiền mặt khi nào đổi nhà.
Thực ra chị cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nói sao đi nữa thì chị cũng sẽ phải già yếu, bây giờ chị giúp Lý Mục một tay thì sau này gia đình Lý Mục cũng sẽ giúp đỡ Cố Minh Tịch con trai bà.
***
Sau khi trở về căn nhà thuê cùng mẹ từ cửa hàng bán vật liệu xây dựng, Cố Minh Tịch chợt nghĩ đến chiếc điện thoại di động đã lâu không được khởi động, liền lấy nó ra khỏi ngăn kéo.
Cố Minh Tịch ngồi trên giường, dùng ngón chân bật điện thoại lên. Chỉ một lát sau, thông báo các tin nhắn chưa đọc ào ào kéo tới. Cố Minh Tịch ngậm một cây bút bi trong miệng, khom lưng dùng đầu bút ấn bàn phím nhỏ xíu trên chiếc điện thoại để mở lần lượt từng tin nhắn một. cậu nhận ra tất cả tin nhắn đều tới từ một số điện thoại lạ.
“Cố Minh Tịch, sao anh lại tắt máy? Em là Bàng Sảnh, đây là số điện thoại ở Thượng Hải của em, anh lưu lại đi.”
“Anh bật máy thì gọi cho em nhé, hay nhắn tin cũng được.”
“Cố Minh Tịch, chẳng lẽ anh không biết nhắn tin?”
“Sao anh vẫn chưa bật máy hả? Anh chạy đi đâu rồi!”
…
“Muộn rồi em phải ngủ đây. Hôm nay là đêm đầu tiên em ở trường, phòng ký túc của em có bốn người, phòng rất sạch nhưng không có nhà vệ sinh. Bạn cùng phòng em đều là những người rất dễ gần, có hai người ở Thượng Hải, một người Phúc Châu. Vừa rồi bọn em còn nói chuyện với nhau trước khi đi ngủ, có một cô gái Thượng Hải rất hài hước, em quý bạn ấy lắm!”
“Lúc bố mẹ rời khỏi trường em đã khóc nhưng không để họ nhìn thấy. Cố Minh Tịch, bây giờ em đang ở Thượng Hải một mình. Em vừa mới nghĩ nếu có anh ở đây thì tốt biết mấy!”
“Được rồi không nói nữa, em phải tắt đèn đây, Cố Minh Tịch, em rất nhớ anh, ngủ ngon nhé!”
Đây là tin nhắn từ hôm qua, tổng cộng Bàng Sảnh đã gửi cho cậu hơn hai mươi tín nhắn. Cố Minh Tịch nhìn điện thoại bằng ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên rồi cuối cùng cậu ngậm bút bi gõ một tin nhắn trả lời.
“Bàng Bàng, anh xin lỗi. Thời gian này anh hơi bận nên vừa mới đọc được tin nhắn của em!”
Đây là lần đầu tiên cậu gửi tin nhắn, bàn phím của điện thoại quá nhỏ. Đã có lần Cố Minh Tịch thử bấm bằng ngón chân nhưng không được, sau đó cậu mới học cách dùng miệng bấm số điện thoại, bây giờ cậu lại học được cách nhắn tin như vậy.
Thoắt cái chuông điện thoại đã reo vang, Bàng Sảnh gọi cho cậu, cô rất vui, liến thoắng nói với Cố Minh Tịch về những chuyện ở trường học. Cố Minh Tịch không kiềm chế được bèn nhắc nhở: “Em đang gọi điện đường dài đấy!”
“Không sao! Bố em đã nạp rất nhiều tiền cho em! Cố Minh Tịch, lát nữa em sẽ gửi số điện thoại phòng ký túc xá cho anh, anh khai giảng xong cũng phải gửi số điện thoại phòng ký túc cho em nhé. Em sẽ mua thẻ điện thoại cố định để gọi cho anh, rẻ hơn nhiều!”
Bàng Sảnh vừa dứt lời thì có tiếng một cô gái vang lên bên cạnh: “Cua ơi, đi ăn cơm thôi!”
“Ừ, tớ đến ngay đây!” Bàng Sảnh quay lại nói với người kia.
Cố Minh Tịch mỉm cười: “Sao mới nhập học một ngày mà người ta đã gọi em là Cua rồi?”
“Em cũng không biết, em đâu có nói gì với họ.” Bàng Sảnh gãi đầu rồi bất ngờ nói: “Cố Minh Tịch anh mau gửi địa chỉ cho em đi, nếu không quà sẽ quá hạn mất.”
“Quá hạn? Là đồ ăn sao?”
“Không phải, nhưng dù sao anh cũng mau cho em địa chỉ đi.”
Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi báo cho cô địa chỉ nhà ông bà ngoại, anh bảo: “Em viết tên người nhận là mẹ anh nhé, chắc anh phải nhờ mẹ đến bưu điện lấy hộ.”
Bàng Sảnh vui vẻ đáp: “Ok.”
Mấy ngày sau nhận được thông báo của bưu điện, Lý Mục liền xun xoe hỏi Lý Hàm có cần anh ta đi lấy giùm không. Lý Hàm đang bận mặc cả với công ty trang trí nội thất nên đồng ý.
Khi chị trở về căn nhà thuê thì bị Cố Minh Tịch hỏi: “Mẹ ơi, lần trước con nói với mẹ là con có một bưu phẩm gửi đến nhà ông bà ngoại nhờ mẹ để ý giùm, con nghĩ là hàng tới rồi đó, mẹ có thể đến bưu điện lấy hộ con được không?”
Lý Hàm nói: “À đến rồi, cậu con đi lấy hộ rồi.”
Cố Minh Tịch phấn khởi nói: “Tức là bây giờ nó đã ở nhà bà ngoại rồi ạ?”
Lý Hàm không để ý lắm, thuận miệng đáp: “Ừ, hai hôm nữa mẹ con mình sang đó ăn cơm thì tiện lấy luôn cũng được.”
Hai hôm sau trong lúc hai mẹ con Lý Hàm về nhà mẹ đẻ ăn cơm, chị liền hỏi Lý Mục về bưu phẩm đó.
Lý Mục nhớ lại rồi nói: “Em cầm về rồi để trên mặt bàn.” anh ta đứng dậy tìm khắp trên dưới mà không thấy đâu. Cố Minh Tịch hồi hộp theo dõi mọi hành động của ông cậu, Lý Mục hỏi Hoàng Linh Lị rồi cuối cùng hỏi tới Lý Thế Vũ đang xem tivi: “Thằng kia, mày có nhìn thấy bưu phẩm hôm đó bố mang về để trên bàn không?”
Lý Thế Vũ đứng dậy, nói: “Có, người nhận là bác mà.”
Lý Mục hỏi: “Đâu rồi?”
Lý Thế Vũ đáp: “Con mở rồi.”
Sắc mặt Cố Minh Tịch lập tức sa sầm lại.
Lý Mục hơi xấu hổ, hỏi tiếp: “Mở rồi à, thế đồ bên trong đâu?”
Lý Thế Vũ liền kéo chiếc áo phông đang mặc trên người. Đó là chiếc áo hiệu Nike màu trắng, trước ngực in một hình vẽ trừu tượng có màu vàng nhạt và xám đan xen. Cậu ta cười khúc khích, nói: “Con đang mặc đây. Bác mua cho cháu ạ, đẹp lắm nhưng hơi rộng.”
Cố Minh Tịch lạnh giọng hỏi: “Trong hộp còn đồ gì khác không?”
Lý Thế Vũ nhìn cậu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như có một tờ giấy.”
Cố Minh Tịch nhìn cậu ta chằm chằm: “Tờ giấy đâu?”
“Vứt đi cùng với cái hộp rồi.” Lý Thế Vũ thờ ơ đáp.
Cố Minh Tịch liền dợm bước về phía trước. Lý Hàm vội ôm lấy thắt lưng con trai, chàng trai trẻ nghiến răng thật chặt. Lát sau cậu bình tĩnh lại, cúi gằm mặt không nói gì nữa.
Lý Hàm ghé vào tai cậu, thủ thỉ: “Mẹ sẽ mua cho con một cái giống hệt, đừng cuống lên thế!”
Cố Minh Tịch quay đi, nghe thấy cuộc trò chuyện của Lý Mục và Lý Thế Vũ.
Ông ta đang khen con mình: “Đúng là hàng hiệu có khác, con trai mình mặc vào đẹp thật, trông hợp hơn anh họ Cố Minh Tịch của con.”
Lý Thế Vũ đắc chí nói: “Mai đi chơi bóng rổ con sẽ mặc áo này!” Rồi cậu ta liếc mắt về phía Cố Minh Tịch, đảo qua hai tay áo trống không dưới vai cậu, bất ngờ cười hỏi: “À này anh Minh Tịch, Cua là ai vậy? Bạn gái của anh à?”
“Tờ giấy đó đâu?” Cố Minh Tịch đang im lặng nhưng nghe thấy câu hỏi đó, cậu không thể kiềm chế được nữa, bắt buộc phải lên tiếng.
“Em nói là em vứt đi rồi mà.” Lý Thế Vũ nhìn cậu rồi hất hàm cười.
Cố Minh Tịch nhìn theo cậu em họ bằng đôi mắt sáng quắc, Lý Thế Vũ cũng lườm lại, lòng vui như mở cờ.
Cậu ta rất ghét ông anh họ này, ghét cay ghét đắng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...