Trái chờ phải chờ, qua ít nhất 20 phút, vẫn chưa thấy tổng giám đốc nào đi vào, ngay cả thư ký cũng không thấy bóng dáng đâu.
Làm cho hai người cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ sinh khi, khi không bị đem bỏ trong này không ai hỏi đến, kỳ lạ chính là đây là đại công ty sẽ không xuất hiện loại tình huống này huống chi là do công ty chủ động mời họ đến cũng không phải bọn họ trèo cao mà đến đây.
“Ta nói này Tiểu Bạch, rốt cuộc có chuyện gì a? Người kia có tới hay không tới cũng phải nói chứ?” Độ Khánh Thù hỏi Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền nhún nhún vai: “Ta sao biết? Ta cũng cùng ngươi như nhau, có lẽ có chuyện gì nên đến trễ, chờ một chút xem sao.” An ủi Độ Khánh Thù, Biện Bạch Hiền biết hắn để chuyện hợp tác lần này, nếu thành công đối với danh tiếng công ty bọn họ sẽ được biết đến rộng rãi hơn.
Cũng không biết làm sao, hai người đều cúi đầu nghiên cứu tư liệu trong tay.
Cho đến khi cửa mở ra, ba người bước vào trước là quản lý cấp cao, rồi mới tới tổng giám đốc cùng thư ký, mà người phía sau còn né một người, rõ ràng là đang trốn nga! Chỉ thấy dáng người cao lớn hơn Minh Mị, lại hoàn toàn đứng phía sau, trốn cái gì chứ.
Biện Bạch Hiền cau mày nhăn nhó, thân hình này nhìn cảm thấy quen mắt, ngay cả Độ Khánh Thù cũng có chút nhìn, người này hình như là…
“Phác Xán Liệt.”
“Có.”
Tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh trả lời lập tức vang lên.
Minh Mị bắt đắc dĩ nghĩ, cũng không phải lỗi của ta, chỉ có thể trách ngươi rất ngoan, ông chủ.
Hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt, Phác Xán Liệt chỉ có thể đứng trước mặt cười đến vô cùng sáng lạn với Biện Bạch Hiền.
“Ta là người phụ trách Phác thị —- Phác Xán Liệt.”
Tự giới thiệu một chút, tuy rằng đã có chút muộn.
Biện Bạch Hiền sắc mặt chuyển đen, thoạt nhìn như sắp có mư bão.
“Thật không ngờ, ngươi chính là tổng giám đốc Phác thị.” Độ Khánh Thù kinh ngạc nói.
Biện Bạch Hiền “Ba” một tiếng cầm tư liệu trong tay đặt mạnh lên bàn, vẻ mặt tức giận: “Dự án này ta không làm, Độ Khánh Thù chúng ta đi.”
Nói đến Độ Khánh Thù chính là hoàn toàn không biết vì sao y phát hỏa như vậy, Độ Khánh Thù đương nhiên không có khả năng buông tha cơ hội tốt, “Ngươi sao vậy, Tiểu Bạch, không giống tác phong của ngươi.” Hắn chưa tùng thấy qua Biện Bạch Hiền thất thường như vậy, vẫn là nói….... hắn nhìn về phía Phác Xán Liệt, bởi vì nam nhân này gây chuyện.
Ba người cùng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hoàn toàn làm thành một mán nháo hồ đồ cả lên.
Thấy Biện Bạch Hiền còn sinh khí, Phác Xán Liệt trong lòng khóc thét, thất sách, thất sách a! Không nghĩ có thể lấy lòng được, còn khiến quan hệ rối rắm càng thêm phức tạp.
Chỉ thấy Minh Mị đẩy đẩy gọng kính nhìn bản ghi chép như không gì, cười khẽ nói: “Biện tiên sinh tột cùng là vì cái gì mà không làm bản dự án này? Có phải ngươi đối với bản vẽ của mình không có lòng tin? Hay ngươi muốn nói Phác tổng của chúng ta đem công tư lẫn lộn?”
Kế khích tướng vẫn có tác dụng nhất định, ít nhất Biện Bạch Hiền không hề kiên trì muốn đi nữa.
Độ Khánh Thù nhẹ nhàng thở ra, dùng ánh mắt bội phục nhìn Minh Mị.
Phác Xán Liệt tự nhiên lại cao hứng, bây giờ sự tình trước hết là nói đến dự án cần phát triển.
Biện Bạch Hiền nói lên bản thiết kế của mình thao thao bất tuyệt, từng chi tiết nhỏ đều dị thường tỉ mỉ, các quản lý cao cấp cũng không ngừng gật đầu tỏ vẻ đầu ý.
Phác Xán Liệt nhìn đèn chiếu sáng trước mọi người nghe Biện Bạch Hiền giải thích bản thiết kế. Tràn ngập nhiệt tình, y như vậy Phác Xán Liệt chưa từng thấy qua, ánh mắt chuyên chú, thần thái giải thích như có cánh, đều lộ ra sự tự tin.
Cảm giác quần áo bị kéo tụt một chút, Phác Xán Liệt quay đầu lại nhìn kẻ đã kéo —– Minh Mị, Minh đại thư ký thân thủ đưa cho hắn tờ khăn giấy, nhỏ giọng nói: “Nước miếng……” Tuy chỉ có hai chữ, chính là hắn nghe được có chút run rẩy, cười…
Cũn may bởi vì xem đoạn phim tư liệu nên ánh sáng trong phòng đều tắt, hơn nữa tất cả mọi người đang nghe Biện Bạch Hiền giải thích, đều không chú ý đến bên này bằng không Phác Xán Liệt chính là mất mặt.
Hắn dùng giấy chùi miệng, quả nhiên là nước miếng.
Phác Xán Liệt hủy diệt chứng cứ ném khăn giấy đi. Đương nhiên hết thảy đều phải trốn pháp nhãn Minh đại thư ký, trong lòng một trận mừng thầm.
Khi hội nghị chấm dứt đã không còn sớm. Ba quản lý nối đuôi nhau ra ngoài, Biện Bạch Hiền thu thập tư liệu.
Phác Xán Liệt nói: “Thời gian không còn sớm, nếu hôm này đến đây rồi không bằng ta là ông chủ mời mọi người dùng bữa.”
Biện Bạch Hiền không không cùng kẻ này chung đụng, tự nhiên không muốn đi: “Ta còn có việc, không thể đi. Độ Khánh Thù ngươi đi đi!”
Độ Khánh Thù muốn nói trắng ra là không phải mời ta đi, ngươi không đi ta còn đi làm gì a? Cũng liền lắc đầu: “Ta cũng có nói với mẹ về ăn cơm. Thật xin lỗi Phác tổng, lần sau đi!”
Thấy ở đây không có người ngoài, Phác Xán Liệt cọ đến bên người Nguyên Thúc Dương, nói: “Hiền, không cần sinh khi mà?”
Biện Bạch Hiền trừng mắt: “Không dám a! Chúng ta bất quá là dân thường nho nhỏ sao có thể cùng tổng giám đốc tập đoàn như anh mà đánh đồng? Anh không sinh khí với chúng ta thì tốt rồi, chúng ta còn muốn kiếm tiền mưu sinh.”
Phác Xán Liệt lập tức biền thành quả mướp đắng. Chỉ biết Tiểu Hiền nhà hắn khẳng định sinh khí, bây giờ lửa càng lúc càng lớn.
Độ Khánh Thù cùng Minh Mị muốn cười lại không dám cười. Nếu Biện Bạch Hiền thật sự thông suốt sẽ không nói những lời có gai có tên trong đó đâu, người bình thường nghe xong sợ đã sớm nhảy dựng lên.
“Nếu không phải bản thiết kế của em hảo anh sao có thể chọn, anh cũng không phải là người công tư bất phân mà.” Lấy lòng, còn kém con chó nhỏ lắc đuôi.
Biện Bạch Hiền chất vấn rõ ràng: “Vậy sao anh không nói cho em biết anh phụ trách Phác thị?”
Phác Xán Liệt hô to oan uổng: “Em chưa từng hỏi qua, nói sau công việc chúng ta không có cơ hội chạm mặt nhau mà, không đúng sao?”
Đúng là vậy, hai người là hai điểm khác nhau, sao có thể đụng mặt trong công việc, dù sao nghành nghề khác biệt.
Nghe hắn giải thích xong, Biện Bạch Hiền tâm tình mới có chuyển biến tốt lại, đột nhiên lại nhớ đến ngày Phác Xán Liệt làm chuyện hoang đường kia, sắc mặt trắng nhợt.
Chính mình không phải đã quyết định không liên quan đến người kia rồi sao? Sao còn vì chuyện của hắn mà tâm tình biến hóa.
Làm mặt lạnh, y thu nhập tư liệu xong. Đối Độ Khánh Thù nói: “Ta đi trước, các vị tái kiến.”
Nói xong cũng không quay lại liền bước đến thang máy.
Phác Xán Liệt sắc mặt càng khổ, Minh Mị đối với hành động của Biện Bạch Hiền lấy làm hiểu rõ, mỉm cười.
Rồi mới đem mục tiêu chuyến đến người đứng ngây dại bị Biện Bạch Hiền bỏ rơi, Độ Khánh Thù.
”Độ tiên sinh, ta thấy ngươi cũng hy vọng Biện tiên sinh có thể hạnh phúc, có thể giúp chúng ta làm một chuyện không.”
“Chuyện gì?” Phác Xán Liệt không ngờ tới cũng hỏi vào.
Minh Mị chính là nở nụ cười thần bí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...