Chương 60: Khó khăn nối tiếp khó khăn
Vân Thi Thi “A” một tiếng, ngạc nhiên ngẩng mặt, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Anh mỉm cười, nhanh chóng nắm lấy cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngón tay thon dài của anh xoa xoa bờ môi trắng hồng của cô, không ngừng vuốt ve nó.
Cho đến khi cô kêu một tiếng, anh lại cười nhìn cô, khoé môi hiện lên nụ cười tuyệt mĩ.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, làm nổi bật lên cơ thể thon gầy của anh, anh mở hai cúc áo đầu của sơ mi, hiện lên đường xương quai xanh tuyệt mĩ.
Cả người anh cao ngất, ngay cả trong một chiếc xe hơi rộng thế này, cô cũng cảm thấy nó thật nhỏ hẹp so với anh.
Anh mang theo một khí chất của bậc đế vương, vì thế không khí trong xe trở nên áp lực vô cùng.
Vân Thi Thi lén quan sát anh, bỗng cảm thấy cơ thể hô hấp có chút khó khăn.
Đây chính là… người đàn ông đã thuê cô 6 năm về trước?
Lúc trước, do bị bịt mắt nên cô chẳng có chút ấn tượng gì về anh, nhưng hiện giờ, trong mắt cô, so với tưởng tượng của cô thì anh trẻ hơn rất nhiều, điển trai cao ráo, khí thế bức người!
Nhưng trong ánh mắt anh, mang theo một nụ cười sâu thẳm, điều đó khiến cô cảm thấy rất bất an.
Mộ Nhã Triết cảm thấy rất thích thú khi nhìn gương mặt cô biểu thị đủ loại cảm xúc khác nhau: lo lắng, bất an, sợ hãi, kinh ngạc, bất ngờ…
Cô đang cảm thấy thẹn thùng, nhưng cô lại thấy sợ nhiều hơn, trong đó có pha chút ngây ngô, khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy cô thật đáng yêu.
Cũng không phải mấy loại ‘giả nai’ mà anh từng gặp, cái đáng yêu của cô khiến cho cánh đàn ông phải yêu thương chiều chuộng, không nỡ làm cô đau dù chỉ một chút.
Nhưng đôi khi lại khiến người ta phải chà đạp, xâm phạm, thậm chí là chiếm lĩnh cô. Để có thể thưởng thức vẻ mặt uỷ khuất mà tuyệt mĩ của cô.
Nhận ra ánh mắt anh thâm trầm hơn, Vân Thi Thi cũng căng thẳng hơn, cô hạ tầm mắt mình xuống.
Hàng lông mi cong dày của cô run lên nhè nhẹ, ánh mắt của cô bối rối lẩn tránh, bàn tay nhỏ cũng trở nên lúng túng hơn, trông cô thật đáng thương, nhưng dáng vẻ này của cô hiện giờ thật đúng là câu nhân.
Nhìn cô, anh lại nhớ đến đêm hôm qua, vừa nhớ đến hình ảnh cô ở dưới thân anh e lệ mê mang, phía dưới của anh lại nóng lên.
Thân thể anh, không thể kìm chế được khát vọng muốn chiếm đoạt cô… thậm chí anh còn nghĩ, ở ngay trong chiếc xe này, cứ thế đem cô hung hăng làm thêm một lần nữa!
Nghĩ xong, anh đem cô áp xuống ghế, đỡ lấy sau gáy cô.
Anh nặng nề hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ xâm chiếm lấy khoang miệng cô, triền miên không dứt!
Đối với nụ hôn chiếm đoạt của anh, cô cảm thất thực sợ hãi.
Vân Thi Thi lo lắng, bàn tay nhó bé của cô chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra, ngược lại hành động này của cô càng khiến dã tâm của anh lớn hơn.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng nóng, cho đến khi cô không thể hô hấp nữa, anh mới chịu buông tha.
Nhưng Mộ Nhã Triết sẽ không dễ dàng buông tha cô như thế, anh quyến luyến cắn cắn đôi môi mềm mại có chút sưng đỏ của cô, như muốn trấn an cô vậy.
Vân Thi Thi bị anh hôn đến mơ màng, cô có chút kinh ngạc, sau khi hồi phục tinh thần thì mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Phản ứng này của cô, quả nhiên là ngây thơ, thậm chí cô còn bối rối đến nỗi không biết phải đáp lại hành động đó của anh như thế nào.
Anh tin một phần ngây ngô chân chất này của cô. Vì anh đã gặp rất nhiều trường hợp luôn đóng kịch trước mặt anh, nhưng dù họ có đóng kịch giỏi đến mấy cũng không thể có được hương vị thật giống như cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...