Vào lúc này, nhà trẻ đã tan, hôm nay cô vốn định đón Hữu Hữu đi ăn bánh bao cua gạch mà Hữu Hữu thích ăn nhất. Vì thế cô đã dặn Hữu Hữu đợi cô trước cổng nhà trẻ. Nhưng Vân Thi Thi không muốn đến đón Hữu Hữu trong tình trạng chật vật thế này, nên cô vội gọi taxi về nhà, thay một bộ đồ sạch sẽ, rồi sửa soạn lại bản thân một chút.
Vì phải chuẩn bị, nên khi cô đến nhà trẻ thì tất cả chỉ còn lại một khoảng vắng lặng, chỉ cò một đứa bé đeo cặp cô đơn ngồi ngay trước cửa đợi chờ.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy đứa trẻ cúi đầu, trên tay cầm cái gì đó, có vẻ đang rất buồn chán. Vân Thi Thi áp chế nỗi buồn trong lòng, vỗ vỗ hai má, mỉm cười, đi về phía con trai mình.
“Hữu Hữu”
Hữu Hữu ngẩng đầu, thấy cô, trên mặt liền nở nụ cười sáng lạn, đứng phắt dậy, vui mừng chạy về phía cô, cánh tay mở to xa, ở trước mặt cô nhảy nhảy lên nói: “Mẹ, ôm, mẹ ơi, ôm Hữu Hữu đi.”
Vân Thi Thi cuối thấp người, Hữu Hữu lập tức nhào vào trong lòng cô, như một đứa bé thèm khát tình thương của mẹ vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu cọ cọ vào người cô, nó chu chu cái miệng nhỏ, có chút oan ức nói: “Sao mẹ đến trễ vậy? Hữu Hữu đã đợi rất lâu…”
“Mẹ xin lỗi, Hữu Hữu à, công ty mẹ có chút việc, nên mẹ đến trễ.”
“Dạ, Hữu Hữu tha lỗi cho mẹ!” Đứa bé ngẩng đầu lên, mở đôi mắt nhỏ tuyệt đẹp nhìn mẹ nó, đôi mắt như có ánh sáng, khiến lòng cô vui hẳn lên. Hữu Hữu mỉm cười, sau đó còn chu chu miệng, tay còn vỗ vỗ bụng, có chút giận dỗi nói: “Mẹ, Hữu Hữu đói rồi, mẹ hôm nay dẫn Hữu Hữu đi ăn bánh bao phải không? Vậy mẹ con mình mau đi thôi!”
Vân Thi Thi nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi, cảm thấy có chút khó xử.
Số tiền cô còn lại, đã thay Vân Na trả sạch nợ rồi.
Hôm nay cô còn bị đuổi việc, quản lí trước khi cô đi đã nói sẽ thanh toán tiền lương tháng này cho cô, cộng thêm cả tiền thưởng mà cô nhận được. Nhưng ngày mai cô mới có thể nhận tiền được, còn giờ thì, cô nhìn trong túi mình, thầm thở dài.
Bánh bao cua gạch, đó là món mà Hữu Hữu thích nhất, nhưng nó quá đắt, cũng chỉ vào những ngày đặc biệt, hoặc là ngày cô nhận được lương mới dẫn Hữu Hữu đi ăn được.
Vân Thi Thi trong lòng có chút chua xót, cô nhìn Hữu Hữu, nhẹ nhàng xoa hai cái má hồng hồng của nó, cô nói: “Hữu Hữu, hôm nay hai mẹ con mình ăn cơm ở nhà thôi, được không?”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hữu Hữu liền cứng đờ, đôi mắt liền trở nên buồn rầu, cái miệng nhỏ còn cong xuống một chút, giọng nói nhỏ nhỏ trách: “Mẹ đã hứa với con rồi, làm sao được…”
Hữu Hữu tay nắm chặt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã đỏ bừng, răng cắn chặt môi, lông mi đen dày ầng ậng nước, có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Vân Thi Thi thấy con mình khóc nghẹn ngào, cô vội vàng ngồi xuống, lấy tay luống cuống lau đi nước mắt trên mặt con, khổ sở nói: “Hữu Hữu đừng khóc, mẹ đã hứa với con thì về sau chắc chắn mẹ sẽ làm được mà!”
Hữu Hữu nhẹ nhàng lau nước mắt, sau đó có chút dỗi, không đáp lại.
Do dự lúc lâu, Vân Thi Thi cắn chặt răng, cô định sẽ nói chuyện mình bị đuổi việc cho Hữu Hữu nghe, cô mong trong lòng nó không có ấn tượng xấu về cô.
“Mẹ xin lỗi, Hữu Hữu, hôm nay… mẹ bị đuổi việc, nên mẹ…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...