Long Dực cực kì không phục.
Có dám nhìn thẳng vào lương tâm của các ngươi rồi nói mình không muốn ôm Yến Tử Hoàn đi ngủ không?
Nhân loại quả là loài sinh vật dối trá!
Nhưng may mà MC rất nhanh trí, vội kể một câu chuyện cười dời đi lực chú ý của mọi người, bầu không khí gượng gạo ở hiện trường biến mất, fan meeting tiếp tục tiến hành trong vui vẻ, rất nhanh đã đến phần đại diện fans lên tặng hoa và quà. Bởi vì Yến Tử Hoàn trước giờ chưa từng nhận món quà quý giá nào nên mọi người đều tặng những đồ vật thủ công dễ thương, còn có một em gái giỏi nấu ăn tự tay làm đồ ăn vặt chứa đựng tình yêu, lúc nhận đồ ăn mắt của Yến tiểu béo hơi lóe sáng, bất động thanh sắc nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi vì đồ ăn đựng trong hộp trong suốt nhìn qua rất ngon miệng.
Ngay lúc Yến tiểu béo mơ mộng về đồ ăn trong hộp, Long Dực đột nhiên cầm một bó hoa hồng đỏ thắm đi lên sân khấu, ánh mắt lấp lánh sáng ngời.
Vì tham gia buổi fan meeting của Yến Tử Hoàn, hôm nay Long Dực đã cố ý ăn diện, không có áo choàng kì quái, trên áo cũng không có sáu cái lỗ, quần áo hiển nhiên là được Hydra tỉ mỉ lựa chọn để tôn lên sự phong độ của hắn, mái tóc dài màu bạc thì buộc lỏng ở sau đầu.
Màu tóc của Long Dực theo thẩm mỹ quan của con người thực ra rất dị, nhưng cũng may giá trị nhan sắc của hắn đủ cao, hoàn toàn khống chế được, vì vậy nhìn tổng thế không những không kì quái, ngược lại còn thêm phần ma lực thần bí, bó hoa hồng đỏ diễm lệ khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ấm áp hơn.
Yến Tử Hoàn ngẩn người, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện kẻ thiểu năng này trông thế mà đẹp trai!
Nhất định là do ánh đèn sân khấu tôn lên, ánh đèn đánh giá sai rồi! Vì cái loại thiểu năng này không cần thiết phải đẹp trai như thế, chiếu lục quang (*) từ dưới lên với cậu! Yến Tử Hoàn tức giận oán thầm.
(*) Bắc Âu có một thần thoại lâu đời: Đời người chỉ cần nhìn thấy lục quang, ước nguyện sẽ được thực hiện, chỉ cần gặp được lục quang là có thể nhìn rõ tâm tư của mình và của người yêu, hơn nữa còn có thể tìm thấy hạnh phúc cuối cùng của mình. Theo cách hiểu của tớ thì ý tác giả ở đây là như vậy, chưa chắc chắn, sẽ tìm hiểu kĩ hơn.
Đám fan dưới sân khấu cũng ồ lên, bởi vì bọn họ phát hiện người này chính là người nói muốn ôm Yến Tử Hoàn đi ngủ, vừa nãy hắn ngồi ở hàng ghế đầu nên chỉ có thể nhìn thấy phần gáy, không ngờ khuôn mặt lại đẹp trai như vậy, ma mị mà huyền bí đến độ này! Trong nháy mắt, tâm hồn hủ của các em gái bắt đầu rần rần, mọi người vô cùng ăn ý quên hết sạch chuyện Long Dực có thể là một tên biến thái, lập tức bắt đầu xếp công thụ!
Vì để hắn mau đi xuống, Yến Tử Hoàn giật luôn bó hoa trong tay Long Dực: “Cảm ơn”. Vì vậy còn không mau cút?
Sau đó hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rơi vào sự im lặng xấu hổ.
Bởi vì các đại diện fan trước đó đi lên tặng quà xong đều ôm Yến Tử Hoàn một cái…
“Có thể ôm một cái không?”. Đợi ba giây, Yến Tử Hoàn vẫn không phản ứng gì, Long Dực đành phải tủi thân đưa ra yêu cầu.
Yến Tử Hoàn hung hăng trừng mắt nhìn Long Dực, nhả ra hai chữ từ kẽ răng: “Có thể”.
Long Dực lập tức bá khí mười phần ôm Yến Tử Hoàn vào lòng…
Đây thật sự là thời khắc mang tính lịch sử, fanboy cuối cùng cũng ôm được đại minh tinh mình hằng ngưỡng mộ, sức lức như muốn ghì Yến Tử Hoàn vào trong thân thể mình, sóng lòng kịch liệt tuôn trào!
Vì vậy khi Yến Tử Hoàn muốn kết thúc cái ôm này Long Dực vẫn ôm siết cậu không buông tay.
“Anh biết điều một chút cho tôi!”. Vì không muốn có vẻ kì quái Yến Tử Hoàn đành phải xấu hổ ôm lại lần nữa, thì thầm bên tai Long Dực.
“Không! Khó khăn lắm ta mới ôm được!”. Ma vương bệ hạ tủi thân vô cùng, “Về nhà cậu lại không cho ta ôm nữa”. Không những không ôm được, còn bị đánh nữa!
Vì vậy ngoài mặt trông có vẻ là một cái ôm ấm áp…
Thực ra bên trong không phải như vậy…
“Long Dực!”. Yến Tử Hoàn tức giận gắt lên, hung hăng cấu một phát lên sườn Long Dực!
“Shh…”. Long Dực bị cấu đau giật mình, bị ép phải buông Yến Tử Hoàn ra.
Mặt Yến Tử Hoàn lộ vẻ hung ác trong phút chốc “Anh cứ về nhà đợi xem” rồi lập tức đổi thành nụ cười anh tuấn, cúi đầu nhìn hoa Long Dực tặng, giọng điệu nhã nhặn nói: “Tôi rất thích, cảm ơn anh”.
“Đừng khách sáo…”. Long Dực đau đến nỗi rưng rưng nước mắt, thoạt nhìn giống như fanboy vì được tiếp xúc với thần tượng mình yêu thích ở khoảng cách gần nên mừng phát khóc! Hơn nữa dáng vẻ vành mắt ửng đỏ lại càng tuấn mỹ hơn trước đó!
Các em gái dưới sân khấu rối rít tỏ ra đoạn tình cảm vô vọng này thật khiến người ta đau lòng, vì người thương mà tình nguyện nhỏ bé như hạt bụi thực sự ngược quá, chúng tôi về rồi sẽ viết văn! Phát kẹo!
A a a a a sườn đau quá! Sớm biết chỉ có thể ôm mấy giây như vậy nói gì cũng phải sờ mông mới phải! Long Dực nước mắt chan chứa trở về vị trí của mình, thần sắc u buồn mà bi thương, fangirl bên cạnh đồng cảm đưa cho hắn một chiếc khăn giấy.
Fan meeting thuận lợi kết thúc.
Vừa về đến nhà, Yến Tử Hoàn liền nhanh chóng xô Long Dực bám đuôi theo đến vào cánh cửa, sống chết túm cổ áo Long Dực giận dữ hét: “Sau này cấm không được xuất hiện trước mặt tôi ở nơi công cộng! Nghe chưa!”.
“Ta cứ xuất hiện! Nô lệ hèn mọn nhà người vậy mà dám cả gan quản thúc chủ nhân tôn quý của ngươi!”. Ánh mắt Long Dực sâu xa, viết đầy sự kiên định trước nay chưa từng có! “Mấy ngày nữa cậu đi quay phim ta còn trà trộn vào đoàn làm phim nữa cơ! Ha ha ha ha! Nô lệ ngu xuẩn, trong bóng ma ở khắp mọi nơi của Ma vương bệ hạ, hãy run rẩy bất lực đi!”.
Nếu Long Dực mang ý chí và quyết tâm như vậy đi chinh phục thế giới thì có thể sớm thành công rồi…
“Anh dám đến tôi sẽ ăn sạch ma lực của anh!”. Yến Tử Hoàn mắt lộ hung quang, siết chặt nắm đấm dứ dứ, để tạo ra hiệu quả khiếp sợ hơn, khuôn mặt vốn dĩ đã rất gần Long Dực lại dí sát thêm 1cm nữa.
Long Dực chớp mắt mấy cái, nhìn môi Yến Tử Hoàn gần trong gang tấc mấy giây, sau đó não vừa động, liền đưa đầu về phía trước, chạm nhẹ một cái lên môi Yến Tử Hoàn.
“A a a a a!”. Yến Tử Hoàn như bị bỏng hét to, “Anh lại dám hôn tôi!”.
“Trong phim hay diễn như vậy!”. Long Dực căn cứ vào lý lẽ, bảo vệ quyền lợi của mình, trong mắt lóe lên tia sáng của trí tuệ, “Hai người áp sát như vậy nhất định là phải hôn nhau!”.
“Mẹ nó tôi muốn đánh chết anh!”. Yến Tử Hoàn một tay túm cổ áo Long Dực một tay giơ nắm đấm, đang định hạ xuống, Long Dực đột nhiên lại hôn cái nữa, sau đó nhân lúc Yến Tử Hoàn chết máy bỏ chạy nhanh như thỏ!
Yến Tử Hoàn tức giận nhảy dựng lên, đuổi theo sau Long Dực đến cùng: “Anh là đồ thần kinh! Anh cút về đây cho tôi!”.
Nhưng Long Dực đã tông cửa xông ra, như một chú chim nhỏ vui sướng chạy mất dạng.
Yến Tử Hoàn ở sau cửa phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế: “Long Dực ——!”.
Một giây sau, Long Dực vốn đã chạy xa như kì tích lập tức xuất hiện trước mặt Yến Tử Hoàn.
Long Dực:…
Yến Tử Hoàn:…
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”. Long Dực kinh ngạc trợn to hai mắt, vỗ gáy một cái, “Ta biết rồi, ma lực của ta đã khôi phục đến mức có thể cầm cự một lần triệu hoán! Ha ha, nô lệ, sau này mỗi khi cậu gọi tên ta, và trong lòng muốn ta đến, ta sẽ…”.
Nhưng Yến tiểu béo bừng bừng lửa giận hoàn toàn không nghe hắn nói, mà phi qua quật ngã hắn, cưỡi lên người Long Dực hung hăng ngược đãi một trận!
“Á hự! Nô lệ! Đừng đánh chỗ đó! Ư ư ư ư cảm giác sướng sướng này là sao đây? Á hự!”.
“…”. Hydra ở lầu hai đọc sách lặng lẽ nhét hai cái nút tai tránh tiếng ồn vào lỗ tai.
Quả thực không còn âm thanh gì nữa.
Bên kia, Tưởng tiên sinh cũng nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, hắn đứng dậy quan sát qua cửa sổ một lúc, thấy Long Dực chỉ là đơn phương chịu Yến Tử Hoàn đánh, liền yên tâm đóng cửa sổ, bật điều hòa bò lên giường.
Trên người Phương Kỳ đắp một chiếc chăn lông nằm lì trên giường, cặp chân nhỏ tinh tế nhàn nhã nâng lên hạ xuống trên không trung.
“Ây, lại chết nữa”. Phương Kỳ cắn một chiếc bánh quy que, buồn bực dùng đầu ngón tay gõ gõ màn hình iPad trước mắt, “Cửa này khó quá”.
“Tôi giúp cậu qua”. Tưởng Phi đẩy cậu nằm xuống, tự nhiên như thường kéo một nửa chiếc chăn đắp lên người mình, thành thạo điều khiển nhân vật tí hon trong trò chơi, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Từ sau khi Yến Tử Hoàn có được năng lực ăn thế nào cũng không béo, nhiệm vụ lén vận chuyển đồ ăn của Phương Kỳ liền tuyên bố kết thúc, hai người như cá gặp nước, giới thiệu món ngon cho nhau, mỗi ngày ăn uống phủ phê! Hơn nữa từ nay trở đi không có chuyện gì giấu diếm Tưởng tiên sinh nữa cũng khiến bé hamster dễ chịu hơn, quan hệ của hai người gần gũi thêm một chút, Tưởng Phi hễ có thời gian liền đưa Phương Kỳ ra ngoài ăn ăn ăn chơi chơi chơi, vì vậy bé hamster vô cùng yêu quý Tưởng tiên sinh anh tuấn!
Nhân vật tí hon trong trò chơi thuận lợi qua của, Phương Kỳ kích động vỗ tay: “Anh thật là lợi hại!”.
“Ừ”. Tưởng Phi đưa iPad lại cho câu, “Cậu chơi cửa sau đi”.
Bé hamster ăn bánh quy rôm rốp: “Được”.
“Thứ này ngon không?”. Tưởng Phi ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ nửa que bánh quy Phương Kỳ cắn trong miệng.
“Ngon lắm!”. Phương Kỳ vươn tay lấy một túi đồ ăn vặt qua, “Anh thử xem…”.
“Được”. Tưởng Phi nhướng mày, nhanh tay rút ra que bánh trong miệng Phương Kỳ ăn hết, gật gật đầu nói: “Đúng là rất ngon”.
Tưởng tiên sinh sao lại ăn đồ mình ăn qua rồi chứ…Phương Kỳ đỏ mặt: “Thế tôi lấy cho anh thêm chiếc nữa nhé”.
Tưởng Phi xua xua tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không có thói quen ăn đồ ăn vặt”.
Phương Kỳ ngốc moe gật gật đầu, rút chiếc bánh mới ra cắn một miếng, đang muốn tiếp tục cắn miếng thứ hai, Tưởng Phi lại nhanh chóng rút chiếc bánh trong miệng Phương Kỳ ra, rôm rốp rôm rốp ăn sạch.
“Tự nhiên hơi đói”. Tưởng Phi bình tĩnh giải thích.
“…Thế anh muốn nữa không?”. Phương Kỳ đưa túi đồ ăn vặt qua.
“Không muốn, hết đói rồi”. Tưởng Phi thích thú nhìn bé cưng này, không kìm được muốn đùa dai một chút.
“À”. Phương Kỳ mê mang lại rút ra chiếc nữa, cắn một miếng.
Tưởng Phi bình tĩnh cướp đi que bánh lần thứ ba, vẻ mặt thành thật giải thích: “Đồ cậu ăn qua đều rất ngon”.
“A? Tại sao?”. Đầu bé hamster bắt đầu bốc khói.
“Cậu nói xem”. Tưởng Phi giơ tay xoa xoa tóc Phương Kỳ, ánh mắt dịu dàng.
“Tôi…”. Phương Kỳ ngước mắt nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơ màng xoa xoa khuôn mặt đỏ hồng của mình, nhỏ giọng nói: “Tôi hơi khó chịu, tôi về ngủ đây”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...