Một Màu Xuân FULL


Gió trên trời thanh mát, hương thược dược khắp vườn.
Trên đỉnh mành đỏ có hoa văn uyên ương nghịch nước, liễu mềm hoa thơm.

Vu Hoàn Chi thò tay ra khỏi chăn, vuốt v3 nụ cười trên khóe miệng Nam Sương.
Sau một đêm mây mưa, Nam Sương gối lên cánh tay y mà ngủ, trong cái ôm ấm áp, nàng ngủ rất say.
Vu Hoàn Chi cúi người khẽ hôn lên má phải của nàng, thấy lông mi nàng rung lên thì cong khóe môi.
– Sương? – Vu Hoàn Chi kinh ngạc.
Lát sau, hoa đào Nam mới mở mắt ra, cười hì hì:
– Bị chàng phát hiện rồi.
Vu Hoàn Chi bỗng thấy buồn cười:
– Tỉnh rồi mà sao không nói?
Nam Sương ngây ra nửa khắc, vùi đầu vào cổ y.
– Trong lòng chàng ấm áp nên tôi muốn nằm thêm một lúc.
Thân thể nàng mềm mại, Vu Hoàn Chi cười ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói:
– Không cần tham chốc lát, về sau đêm nào cũng để nàng nằm trong lòng.
Nam Sương cũng cười, tay lướt qua lưng y, ôm lấy vai y và bảo:
– Công tử Hoàn thật tốt.

– Hơi thở ấm áp của nàng phải lên cổ vai Vu Hoàn Chi.
Người ma đầu Vu cứng đờ, gọi:
– Sương…
– Vâng, sao vậy?
– Đừng, đừng nói ở chỗ đó.

– Mãi Vu Hoàn Chi mới bảo.
Nam Sương sửng sốt, lại lấy tay gãi cổ y rồi nói:
– Đêm qua tôi cũng cảm thấy ngứa ở đây.

– Nói rồi nàng cúi người hôn nhẹ lên chỗ đó như thăm dò.
Vu Hoàn Chi hoàn toàn cứng đờ.
– Ngứa thật à? – Hoa đào Nam bỗng có hứng thú, thấy Vu Hoàn Chi không đáp, nàng lấy khuỷu tay chống người dậy, hôn dần từ cổ đến tai y.

Hô hấp của Vu Hoàn Chi càng nặng nề hơn.

Bất thình lình, y kéo hoa đào không đứng đắn trong lòng ra, khẽ nhíu mày cười bất lực:
– Sương, đừng quấy nữa.
Nào ngờ biểu cảm của Nam Sương chợt cứng lại, một lát sau, nàng dịch người vào trong, cụp mắt hỏi:
– Công tử Hoàn, sao chàng lại…
Vu Hoàn Chi nhếch miệng cười, xoay người đè nàng xuống, dán vào chóp mũi nàng thấp giọng nói:
– Sao không hỏi rốt cuộc là do ai?
Lúc y nói chuyện, hơi nóng phả trên gò má và khóe môi nàng, Nam Sương chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, cứ trợn to mắt nhìn y mãi.
Ma đầu họ Vu lộ ra biểu cảm hài lòng, cúi mặt hôn lên má nàng rồi xoa mặt nàng mà nói:
– Dậy thôi, trễ nữa thì sẽ bị thiếu chủ và cô nương Mãn Y cười đấy.
Nam Sương nghe vậy vội hỏi:
– Bây giờ là giờ nào rồi?
Vừa rồi Vu Hoàn Chi chỉ cảm thấy trời tối, không chú ý giờ giấc, bị nàng hỏi như vậy mới thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, Vu Hoàn Chi đưa tay đỡ trán, mãi mới nuốt nước bọt nói:
– Sắp… giờ Thân rồi.

– Dứt lời, y thò tay ra ngoài cửa sổ, khoác cát phục đêm qua lên người rồi xoay lại bảo – Nàng cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ cầm xiêm áo của nàng tới.
Nam Sương dùng chăn quấn mình thật chặt, vén mành lên lộ nửa người nhìn ra ngoài giường, chỉ thấy quần áo ngổn ngang đầy đất, còn có cả cái yếm đỏ thắm của nàng.
Tay Hoa Đào Nhỏ nóng lên, thừa dịp Vu Hoàn Chi vẫn đang lấy xiêm áo cho nàng, vội vươn tay ra với lấy cái yếm.

Ai ngờ còn chưa nhặt được cái yếm, gian ngoài đã truyền đến tiếng Vu Hoàn Chi:
– Khéo ngã đấy.
Nam Sương cả kinh, người mất cân bằng, thật sự quấn chăn lăn xuống giường, ngã rất khó coi.
May mà trên sàn có thảm nhung nên nàng không đau, chỉ là vướng vào xiêm áo, mãi không đứng dậy được.
Vu Hoàn Chi xót xa, bước lên phía trước đưa nàng dậy, nói:
– Không phải bảo nàng nghỉ ngơi à?
Nam Sương ngẩng đầu lặng lẽ liếc y một cái, lại lẳng lặng cúi đầu, tay quơ quơ trong đống quần áo rồi không động đậy nữa.
Vu Hoàn Chi nhìn theo, chỉ thấy đầu ngón tay nàng móc lấy cái yếm, tay từ từ rụt vào chăn thì không khỏi cười nói:
– Ngay cả người nàng tôi cũng trông thấy rồi, còn sợ tôi thấy thứ này?
Nam Sương thấy cũng phải, ngẩng đầu thấy áo lót của y hớ hênh thì thò tay khép xiêm áo của y lại, bảo:
– Tôi cảm thấy mình vẫn chưa quen.

Vu Hoàn Chi buộc đai lưng rồi lấy tay nhặt yếm của nàng lên:
– Thế tôi mặc giúp Sương.
Gắn bó triền miên, lại là nhu tình.

Lúc Vu Hoàn Chi đứng dậy đi lấy áo dài, Nam Sương bỗng nhiên thò người ra từ phía sau ôm lấy y:
– Công tử Hoàn…
– Ừ? – Vu Hoàn Chi thuận thế khoác chiếc váy dài màu lam nhạt lên người nàng.
– Đêm qua tôi mơ một giấc mơ.

– Nam Sương nói – Trong mơ tôi giã áo bên bờ sông của một trấn nhỏ chốn Giang Nam.

Chuyện trong mộng… hình như là rất nhiều năm về sau, có cha tôi và thầy chèo thuyền ô bồng đến thăm chúng ta, có Yên Hoa và anh đến nhà ta làm khách.

Bên ngoài phủ của chúng ta trồng mười dặm hoa đào, chúng ta… còn có tiểu công tử Vu nữa.
– Đẹp thật.

– Một lát sau, Vu Hoàn Chi nói – Bờ sông Giang Nam, mười dặm hoa đào.

Nếu Sương thích, đợi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ dẫn nàng đi tìm một nơi như vậy.

Đến lúc đó… – Y cười, mặc áo dài màu mực lên người, vừa cột đai lưng vừa nói – Đến lúc đó chẳng có tiểu công tử Vu mà còn có một đám Hoa Đào Nhỏ nhà họ Vu.
Suốt một tháng nay, Tiêu Mãn Y hễ tỉnh dậy, không đầy nửa nén hương là có thể trông thấy bóng dáng Mục Diễn Phong.
Thiếu chủ Mục thường dậy luyện võ từ lúc trời chưa sáng, chỉ khi biết Tiêu Mãn Y đã tỉnh, hắn sẽ trở về cùng ăn sáng.
Mấy ngày ở chung khá hài hòa, làm Mục Diễn Phong không khỏi vô cùng kinh ngạc.

Trước hắn cho Tiêu Mãn Y là một người khó hầu hạ, tính tình dễ vui dễ sầu lo, không bình tĩnh bằng em gái hoa đào Nam của hắn.

Nhưng mấy ngày nay, hắn lại phát hiện Tiêu Mãn Y là một người cực kì biết đủ là vui, cả ngày luyện múa hay tìm Hoa Đào Nhỏ tán gẫu, mệt mỏi thì hóng gió trong vườn đợi Mục Diễn Phong trở về.
Ban ngày, Mục Diễn Phong thông bận việc trong trang.


Mỗi khi hắn khoác hoàng hôn trở về từ ngoài vườn, Tiêu Mãn Y sẽ luôn đứng dậy khỏi cái ghế trúc trong vườn, vẫy tay hưng phấn nói:
– Diễn Phong, chàng đã về rồi!
Tròng buồng có mùi cơm, lòng Mục Diễn Phong cũng ấm áp vui vẻ.

Có lúc hắn thấy mình là một kẻ chậm chạp, không khéo léo và biết cách bày tỏ suy nghĩ trong lòng như Vu Hoàn Chi.
Khi hắn thấy nàng ấy, sự ấm áp và kích động vọt lên trong lòng mà mặt ngoài cũng chỉ là nụ cười như bình thường:
– Ừ, đã về rồi.
Hôm Nam Sương và Vu Hoàn Chi thành thân, Tiêu Mãn Y cũng vô cùng vui mừng.

Đến khuya, nàng ấy đã ngà ngà say.

Lúc Mục Diễn Phong dìu nàng về, ngửi thấy trong mùi rượu trên người nàng còn vương hương hoa, làm mạch máu người ta sôi sục.
Mục Diễn Phong nhìn chằm chằm ráng hồng trên má nàng, gọi:
– Mãn Y.
Tiêu Mãn Y đang mơ màng, đáp hắn một tiếng, còn kéo tay hắn.
Đêm đẹp đẽ tĩnh mịch, chẳng biết tại sao Mục Diễn Phong lại thở dài, một mình ngồi bên giường nàng nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ nói:
– Mãn Y, cậu Vu và em ấy đã thành thân, chuyện chung thân của chúng ta cũng sắp rồi.
Lúc đó Tiêu Mãn Y vẫn chưa hoàn toàn say, nghe hắn nói vậy thì mừng thầm trong lòng, lại không biết phải trả lời thế nào, may mà nàng ấy nhắm mắt giả say rượu.
– Mãn Y, có phải tôi rất vô vị không? – Mục Diễn Phong chợt hỏi – Bây giờ nàng tỉnh rồi, cũng bình an ở bên cạnh tôi mà có nhiều lời tôi chẳng biết nên nói với nàng thế nào.
– Nàng đã phát hiện rồi đúng không? Dạo này tôi không còn ở lại trước trang ăn cơm với chị và anh rể nữa.

Mãn Y, mấy ngày gần đây, mỗi khi mặt trời lặn, tôi sẽ sốt ruột, nghĩ đến nàng vẫn còn ở vườn Phong Hòa chờ tôi là tôi vội vã chạy về ngay.

Thật ra… thật ra ngày ngày tôi về, thấy nàng đứng dậy trong vườn hoa gọi tôi, tôi đều hết sức… vui vẻ.

Nàng không đâu, số hoa này có nở rộ hơn nữa cũng không bằng một phần nghìn của nàng… Tôi thật sự hy vọng, ngày sau nàng sẽ chờ tôi, bầu bạn với tôi mỗi ngày, nhưng tôi… – Nói rồi, Mục Diễn Phong lại thở dài một tiếng, xoay người hôn nhẹ lên trán Tiêu Mãn Y – Nhưng tôi luôn không biết nói với nàng thế nào.

Lúc nàng ngủ, tôi nói chuyện với nàng mỗi ngày, nói suốt ba tháng.

Nàng tỉnh rồi tôi lại không biết nói thế nào.
Sau khi Mục Diễn Phong rời đi, Tiêu Mãn Y mới chậm rãi mở mắt ra, không biết từ lúc nào mà trên mắt có lớp hơi nước.

Mùi rượu túy lúy, sau cơn say, đầu nhâm nhẩm nhưng Tiêu Mãn Y vẫn gắng gượng ngồi dậy.
Ánh mắt nàng ấy rơi vào chỗ Mục Diễn Phong vừa ngồi, lấy tay xoa nhẹ:
– Nói chuyện với mình, nói suốt ba tháng… Những lời trong mơ đó…
Tiêu Mãn Y vẫn cho rằng thích Mục Diễn Phong là một chuyện dẫu có muôn vàn trắc trở cũng không từ bỏ mà ngập tràn niềm vui.


Song trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng xót xa phát hiện, thực ra đau lòng sau khi có được không thua gì nỗi chua xót trước khi có được.
Mục Diễn Phong thì ngủ ngon một đêm.
Hắn cho rằng với như tháo vát thường ngày của Vu Hoàn Chi, dù ban đêm có buông thả d*c vọng đến đâu cũng sẽ vẫn dậy sớm, không để mình tóm được nhược điểm.

Thế là từ sáng sớm thiếu chủ Mục đã quanh quẩn ở hiên Huy Vũ, dặn a hoàn Li Bình làm canh thập toàn đại bổ, chỉ đợi Vu Hoàn Chi dậy sẽ cười nhạo y một phen.
Ai ngờ mặt trời đã lên cao rồi mà phòng chính vẫn chẳng có chút động tĩnh nào, Mục Diễn Phong đói đến mức bụng sôi cả lên, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Không giống Vu Hoàn Chi, thường ngày còn thích đọc thi từ thoại bản để tiêu khiển, Mục Diễn Phong không luyện kiếm thì xem phổ võ công, chút nền tảng tài văn yếu kém học được là do lúc nhỏ chơi tửu lệnh với Mục Chiêu.
Mục Diễn Phong đang sắp phát sầu thì thấy Tiêu Mãn Y mặc váy dài màu tráng, xách giỏ tre nhỏ, cũng tới hiên Huy Vũ.
Thấy Mục Diễn Phong, Tiêu Mãn Y vui mừng chào hỏi một tiếng rồi vội vàng chạy vào trong đình, đặt giỏ tre lên bàn.
Lúc này sự chú ý của thiếu chủ Mục đổ dồn cả lên khuôn mặt tựa phù dung của Tiêu Mãn Y, ngạc nhiên hỏi:
– Sao nàng lại đến đây?
Tiêu Mãn Y bày đồ trong giỏ lên bàn, cười nói:
– Tôi biết ngay chàng đang ở đây.

Không biết bao giờ ma đầu Vu và hoa đào mới dậy, chàng chịu đói sẽ không tốt đâu.
Mục Diễn Phong cụp mắt nhìn lên bàn, bên cạnh một đ ĩa bánh dứa còn bày mấy cuốn sách.
Tiêu Mãn Y đẩy sách đến trước mặt hắn, lại bảo:
– Tôi đến kho sách tìm mấy quyển võ công.

Thường ngày chàng không thích đọc thi từ, xem cái này vừa hay.
Mục Diễn Phong đã đói, nhét một cái bánh dứa vào trong miệng rồi cầm lấy mấy quyển võ công mà lật, không khỏi nhíu mày:
–  Toàn là sách tôi chưa từng thấy… – Nói rồi hắn để sách xuống, ngạc nhiên hỏi – Phổ võ công trong kho sách vốn đã ít, hầu như tôi đã xem qua rồi, nàng tìm thấy mấy quyển này từ đâu thế?
Tiêu Mãn Y cũng ngồi xuống bên cạnh bàn đá, chống cằm nói:
– Tôi từng hỏi Ly Mộng, trong xó kho có mấy rương sách cũ chưa kịp thu xếp, hôm nay tôi đi lục, tìm được mấy bản võ công này.

Số còn lại đều là thoại bản.
Mục Diễn Phong ngẩn ra.

Tất nhiên hắn cũng biết mấy rương sách cũ trong kho, chồng chất trong góc nhiều năm, đầy bụi bặm.

Hắn vốn nghĩ chẳng hữu dụng mấy bèn dặn người làm không cần dọn.
– Mãn Y… – Mục Diễn Phong khẽ nhíu mày – Nàng…
Lúc này, cửa phòng chính của hiên Huy Vũ mở ra, Vu Hoàn Chi vận một bộ áo dài màu mực, đứng trong ánh dương chào hỏi:
– Thiếu chủ, chờ lâu chưa?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui