Trần Trí Kiệt đứng phía sau từ bao giờ tò mò nhìn Mạch Hiểu Nặc. Thấy chỉ là cậu bạn cùng lớp Mạch Hiểu Nặc mới thở phào.Trần Trí Kiệt tò mò nhìn bộ dạng lấm lét của cô:
-Cậu đang làm gì thế?
-Tớ đang làm bài khảo sát sự phát triển của loài kiến cho môn sinh học.
Lý do không thuyết phục nhất được nói ra từ miệng lớp trưởng đại nhân bỗng nhiên trở nên rất rất thuyết phục. Trần Trí Kiệt gật gù mãi đến khi Mạch Hiểu Nặc đã đi tới cuối đường anh ta mới phát hiện một điểm không hợp lý, Trần Trí Kiệt đuổi theo cô
-Lớp trưởng, cậu nhầm rồi, bài tập sinh học lần này là về động vật có vú mà.
Sau hôm đó, hằng ngày Mạch Hiểu Nặc vẫn đến trường, về đi làm thêm, đêm trước khi ngủ lại nhớ tới anh. Cô trích một ít tiền từ tiền tiết kiệm của mình để mua vé tàu cho chuyến đi biển .
Mạch Hiểu Nặc biết mình vô lý, nhưng cô tự dung túng cho bản thân lần này, chỉ lần này thôi. Nếu biết không thể đến với Lưu Thiên Tước, thì một lần cô cũng muốn nhìn vẻ mặt hạnh phúc trọn vẹn của anh bên người anh yêu dấu. Chỉ như vậy , tình đơn phương của Mạch Hiểu Nặc chỉ làm được như thế, nhưng cô tình nguyện làm tất cả những điều ngu ngốc đó vì anh, vì Mạch Hiểu Nặc không biết được cả cuộc đời mình, liệu có thêm một lần nào nữa rung động vì ai mãnh liệt như đối với Lưu Thiên Tước không.
Ngày sinh nhật Hứa Giai Nghi, từ sáng Mạch Hiểu Nặc đã đến ga tàu , cô chọn một vị trí kín đáo nhưng có tầm nhìn rộng, qua lời Thẩm Á Dung , Mạch Hiểu Nặc biết Hứa Giai Nghi và anh hẹn nhau lúc chín giờ sáng.
Một lúc lâu, Hứa Giai Nghi vội vã vào ga , cô ta ngồi vào hàng ghế chờ, vẻ mặt nôn nóng. Không lâu sau Mạch Hiểu Nặc thấy một người đàn ông trung niên tới bên Hứa Giai Nghi, hai người nói với nhau đôi ba câu, Hứa Giai Nghi ngập ngừng rồi đứng lên đi theo ông ta.
Mạch Hiểu Nặc nghĩ tới nét cười của Lưu Thiên Tước, cô không chần chừ lao tới, đuổi kịp Hứa Giai Nghi
-Giai Nghi, có chuyện gì thế?
-Hiểu Nặc, không sao, đây là ba tớ, xin lỗi Thiên Tước giúp tớ.
-Sao?
Không chờ cô kịp hỏi thêm Hứa Giai Nghi đã đi mất.
Mạch Hiểu Nặc ngơ ngẩn một chỗ, sau vài giây cô bình tĩnh lại
“Lưu Thiên Tước”
Mạch Hiểu Nặc đảo mắt bốn phía tìm kiếm , cô lo lắng chạy khắp nhà ga tìm anh, một lúc lâu cô cũng tìm bóng dáng quen thuộc. Anh ngồi nơi gần cửa ra vào, không ngừng liếc nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem rồi lại cất vào.Mạch Hiểu Nặc ngập ngừng không sao bước tới bên anh.
Cô ngồi xuống hàng ghế cách đó không xa, hai tiếng đồng hồ Mạch Hiểu Nặc thu hết dáng vẻ anh. Cô khẽ nhói trong lòng, cứ như người trễ hẹn là cô vậy. Mạch Hiểu Nặc nắm chặt túi xách, cô tới trước anh
-Giai Nghi có việc phải đi với cha cậu ấy, nhờ em nói xin lỗi anh.
Lưu Thiên Tước ngẩn lên nhìn cô gái trước mặt. Anh khẽ thở ra, mỉm cười nhìn cô, nhưng Mạch Hiểu Nặc để ý thấy trong mắt anh không có nét cười
-Thật may quá, cô ấy không có việc gì là tốt rồi. Cám ơn em nhé.
Cô không biết nói gì , chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh anh. Mãi sau Mạch Hiểu Nặc mới nhẹ giọng.
-Giai Nghi có đến, nhưng không biết vì việc gì cha cô ấy đến. Nên…
-Xem mắt.
-Sao?
-Giai Nghi, cô ấy phải đi xem mắt.
Lưu Thiên Tước bình thản như đang nói chuyện người khác. Mạch Hiểu Nặc nhìn anh , cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết phải nói gì. Giữa hai người lại im lặng.
-Anh đi đây, em cũng về đi.
Anh đứng dậy, Mạch Hiểu Nặc định nói gì đó lại thôi. Lưu Thiên Tước nhìn rõ sự khó xử trong mắt cô, anh lại mỉm cười một tay khoát balo một tay khẽ vỗ nhẹ đầu Mạch Hiểu Nặc rồi quay đi.
Mạch Hiểu Nặc đưa tay lên đầu, bây giờ phải làm thế nào? Đi cùng anh? Cô không có tư cách. Để mặc anh, cô không đành lòng. Đang dằn co trong lòng, tiếng loa thông báo các hành khách mau chóng di chuyển lên tàu làm cô giật mình, Mạch Hiểu Nặc bật dậy, cô chạy như bay vào cửa soát vé. Vậy thì cô sẽ dùng tư cách của người yêu đơn phương âm thầm dõi theo anh.
Từ thị trấn nơi Mạch Hiểu Nặc ở , đi tàu mất một tiếng rưỡi thì đến biển. Cô lặng lẽ đi phía sau, cố dành một khoảng cách nhất định để Lưu Thiên Tước không nhận ra sự hiện diện của mình.
Dáng người cao lớn của anh lặng lẽ dạo bước trên đường, lặng lẽ ngồi trên cát ánh mắt xa xăm nhìn về những đợt sóng đang thét gào. Mạch Hiểu Nặc lặng lẽ quan sát anh. Tình yêu của cô đang buồn bã, Mạch Hiểu Nặc ngồi xổm, ngón tay cô nghịch những hạt cát nhỏ. Bất giác Mạch Hiểu Nặc nhìn dòng chữ mình vừa viết, nước mắt cô lặng lẽ trượt dài.
Phía xa, mặt trời đang lặn dần, ánh hoàng hôn vàng óng hắt bóng hình cô độc của cả anh và cô trải dài dưới cát. Lưu Thiên Tước cuối cùng cũng xách balo lên ra về, Mạch Hiểu Nặc cũng đi , nơi cô ngồi , dòng chữ ngay ngắn
“Lưu Thiên Tước, quay lại, nhìn về phía em đi”
Từ ga tàu về nếu đi xe bus mất khoảng mười lăm phút, nhưng Lưu Thiên Tước lại không đi xe, anh cứ thế đi bộ cả quãng đường, chậm rãi để từng cơn gió lùa vào mái tóc dày. Mạch Hiểu Nặc theo sau, cô bước thật khẽ chỉ sợ anh phát hiện.
Càng đi Mạch Hiểu Nặc càng thấy kỳ lạ, quãng đường này là con đường về nhà cô kia mà. Chẳng lẽ anh ở gần đó mà cô tìm kiếm cả tháng hơn cũng không gặp.
Cho đến khi Lưu Thiên Tước dừng lại thì chỉ còn cách nhà cô khoảng hai mét. Tim Mạch Hiểu Nặc dồn dập trong lồng ngực, cô nép sát vào vách một ngôi nhà ven đường. Mạch Hiểu Nặc len lén nhìn ra thì Lưu Thiên Tước đang đi tới phía cô.
Anh càng ngày càng gần, chân Mạch Hiểu Nặc không nhúc nhích nổi, đến khi Lưu Thiên Tước chậm bước đi ngang qua cô, giọng anh ấm áp vang lên trong không khí
-Cám ơn em.
Mạch Hiểu Nặc cứng người. Anh biết, anh biết cô đi theo cả ngày, biết cô lặng lẽ quan sát anh, vậy liệu anh có biết lý do cô làm vậy? Anh biết Mạch Hiểu Nặc cô thích anh sao? Một ngàn ý nghĩ chạy qua đầu Mạch Hiểu Nặc. Cô ngồi xổm xuống , hai tay ôm ngực, mặt nóng ran.
“Lưu Thiên Tước, anh đang bóc vỏ trái tim em sao? Anh đã thấy được gì rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...