Một Đời Vui Vẻ - Huyết Nguyệt Lạc Vi

Editor: Gà - LQĐ

Hạ Ly cũng không phải lập tức ăn Tiêu Phượng Nam đến sít sao: Anh là một người đàn ông, phong độ nhẹ nhàng, giữ lễ với phụ nữ, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều chứa hàm nghĩa chính xác trong đó, dịu dàng vừa đủ. Cô nghĩ, có lẽ anh đối với tất cả phụ nữ đều như thế?

Chỉ tiếc hai người gặp nhau khi một người đã trải qua vô vàn cánh buồm, vết thương tình cảm chồng chất; một kẻ bí hiểm dịu dàng về mọi mặt, không biết mục đích cuối cùng là gì.

Hạ Ly thường tự luyến nghĩ, mình thật sự có điều kiện trở thành nữ chính trong một chuyện tình máu chó bi thương chăng: Gia đình cô bất hạnh, kiêm có mẹ kế; yêu người không nên yêu, lại không thể tự kềm chế; tính tình thô bạo, tham hư vinh... Một cô bé lọ lem cộng thêm mẹ kế lòng dạ ác độc như vậy, có ai sẽ thích chứ? Chứ đừng nói gì đến ‘tình yêu đích thực’! Cũng may cô còn có tiền —— cô cũng chỉ có tiền, như thế, mua được một phần tình yêu của đàn ông mình muốn, có vẻ sẽ dễ hơn.

Vậy mà, Tiêu Phượng Nam đã cầu hôn cô rồi.

Không thể nói cô không vui, nhưng trong lúc hạnh phúc, Hạ Ly có bất an. Nhà họ Hứa đã sớm vạch rõ không thể nào tiếp nhận Tiêu Phượng Nam, những lời đó của Kỳ Giang Xuyên càng làm cho trong lòng cô không nén được. Cô không sợ anh hại cô, chỉ sợ anh mượn tay cô lật đổ nhà họ Hạ. Một khi bọn họ thật sự kết hôn, tất nhiên Tiêu Phượng Nam sẽ gia nhập vào ban lãnh đạo của Hạ thị, nếu thế, thứ nhất, không ai có lý do gì ngăn cản anh tham dự vào Hạ thị —— năng lực của anh quả thật Hạ Ly cũng đã thấy được... Cho dù Hạ Ly tự xưng mình ngu ngốc về mặt kinh doanh, cũng nhìn ra được anh không phải vật trong ao.

"Nghĩ gì thế?" Tiêu Phượng Nam đẩy nhẹ cô nói: "Anh đi dọn chén đũa, trễ vậy rồi, không nên làm phiền chị cả rời giường. Em đi pha trà được không?"

Hạ Ly cười anh: "Nào có ai như vậy, vừa nãy còn ấm áp, bây giờ đã bảo người ta làm việc nhà rồi." Nói xong, đã đứng dậy đi pha trà.

Tiêu Phượng Nam nhìn Hạ Ly không chút hoang mang lau trà cụ lấy lá trà, khóe môi không khỏi nhếch lên: Nếu có thể cứ sống thế này, cũng xem như cuộc sống không còn gì tiếc nuối nữa.


Sau khi Hạ lão gia tử xuất viện vẫn ở một tòa nhà khác, nói là ông bà cụ thích thanh tịnh, muốn trải qua thế giới hai người, ai cũng không được quấy rầy. Người nhà họ Hạ đều nghĩ do lão gia tử cao tuổi nên tính tình thay đổi, không còn bình dị gần gũi nữa, vừa hay lười phải gặp mặt ông. Chỉ có đại tiểu thư nhà họ Hạ vẫn yêu thương lão gia thỉnh thoảng ghé thăm ông, lăn qua lăn lại vài đợt. Lúc này Hạ Ly đã ngoan ngoãn, trước tiên sẽ thăm dò lời nói của ông Hạ, sau đó báo cho lão gia tử biết.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Ly về nhà tuyên bố tin tức cô muốn đính hôn. Ông Hạ không có ý kiến, chỉ nói tiệc đính hôn phải thật long trọng. Ngược lại Vân Trinh Uyển, hình tượng đoan trang tao nhã hoàn toàn không còn nữa, nhe răng trợn mắt nói: "Hiện nay em cô đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô vẫn cứ kêu chờ đợi! Thế mà bây giờ còn lấy tin tức hôn ước của bản thân tới kích thích con bé!"

Bất kể độc ác thế nào, bà ta cũng là một người mẹ, đối với con gái của mình thì vẫn luôn yêu thương.

Từ lúc vào cửa Hạ Ly đã định không nhìn bà ta, bây giờ nghe bà ta trách móc như vậy, không khỏi tức giận: "Con gái do chính bà sinh ra mà bà không biết dạy, bây giờ đã xảy ra chuyện, tìm tôi làm gì? Tôi bảo chờ bà cứ chờ thế à? Không muốn chờ đợi thì bà cứ việc làm điều bà muốn đi! Không phải bà giao thiệp rộng sao, bây giờ đã xảy ra chuyện thế này sao không tự mình tìm người giải quyết? Mọi thứ do chính bà làm chủ là được rồi!"

Vân Trinh Uyển tức giận xanh cả mặt, rống to với cô: "Thiếu nợ nhà họ Hạ các người là tôi, Yên nhi vô tội, sao cô cứ khi dễ con bé thế? Yên nhi thật vất vả mới có được người đàn ông mình thích, đính hôn, còn không phải vì chuyện xấu của cô bại lộ nên con bé mới xảy ra chuyện sao? Từ nhỏ Yên nhi đã tôn kính cô như chị ruột của mình, cái gì cũng nghĩ đến cô trước, cái gì cũng dựa vào cô! Ngược lại bị xem là không tốt! Con bé đơn thuần như vậy, sao đấu được với các người!"

Hạ Ly nheo mắt, vốn phải đi, hiện giờ cũng không đi, ném túi vào người Vân Trinh Uyển: "Đồ đàn bà đáng chết, bà nói lời này có ý gì? Tôi khi dễ cô ta? Nghe bà nói vậy hay là tôi cướp đàn ông của cô ta? Phi! Con gái bà với bà đều cùng một giuộc với nhau, đính hôn với Lâm Tranh, vậy mà còn ra ngoài hẹn hò với người khác, nghĩ tôi không biết à? Con gái bà tự mình thiết kế vụ bắt cóc, trên đường đồng bọn trở mặt cưỡng hiếp cô ta, chuyện này liên quan gì tới tôi? Nếu con gái bà chịu ngoan ngoãn, sao sẽ có nhiều chuyện phiền phức như vậy! Cô ta dựa vào tôi, đó là đáng đời cô ta! Ai kêu cô ta có một người mẹ thích bám víu vào cành cây cao, ai kêu cô ta do bà sinh ra! Không phải bà giở trò ma quỷ, làm sao Lâm Tranh có thể theo đuổi cô ta!"

"Hạ Ly!" Ông Hạ trách: "Nói xin lỗi đi!"

"Xin con mẹ nó lỗi!" Hạ Ly hung hăng liếc mắt: "Vân Trinh Uyển tôi nói cho bà biết, muốn chơi tôi, vô cùng hoan nghênh! Trước phải nói rõ ràng bà có địa vị gì ở nhà họ Hạ! Bà muốn giỡn mặt với tôi, tôi có thời gian cho bà đấy, chứ đừng luôn nghĩ do bản thân mệnh khổ để làm người ta thương hại. Đó là do bà tự tìm! Con gái bà, sớm muộn gì cũng sẽ bị chôn vùi trong tay bà! You make me sick! Con mẹ nó bà khiến tôi thấy thật ghê tởm!"

Vân Trinh Uyển nhào vào lòng ông Hạ, bắt đầu nức nở. Hạ Ly hừ lạnh một tiếng, đi không quay đầu lại.


Hạ Ly càng nghĩ càng tức, vốn cô không phải là người rộng lượng. Bữa tiệc đính hôn quái gở đó của Hứa Lâm Tranh và Vân Yên, đã là cực hạn của cô rồi, cứ thế vài lần nữa cô sẽ điên mất!

Bỏ qua cảnh tượng bị ngược tâm bi thảm nhất trần đời trong đầu, Hạ Ly hít một hơi thật sâu: Mặc xác bà ta! Vân Trinh Uyển và Vân Yên rốt cuộc là cái loại gì, chung sống lâu như vậy, cô hiểu rõ nhất! Thỉnh thoảng đùa chơi mà thôi, hoàn toàn không ra hồn!

Lão nhân gia mới hiểu tâm ý cô nhất, Hạ lão gia tử an ủi: "Tiểu Ly thích người nào, gả cho ai, không phải ông nội đã sớm nói sao? Nhưng tiểu Ly à, đừng đấu với dì của con nữa, phải nói ý định của con không hề kém, nhưng mà, con không đấu lại cô ta."

"Tại sao?" Hạ Ly không phục bĩu môi: "Bởi vì ông ăn cơm nhiều năm hơn con à?"

Hạ lão gia tử mỉm cười: "Những năm nay con đấu với cô ta, có lấy được chỗ tốt nào không? Lúc cô ta mới vào cửa còn thu liễm, nhưng mấy năm gần đây là tình hình thế nào chính con rõ ràng nhất. Nói thế nào thì cô ta cũng là mẹ kế của con, có thể bình an vô sự là tốt nhất. Không sợ, con còn có ông bà nội chống lưng, cô ta không dám làm gì đâu!"

"Vậy nói xem nào, sao ông bà không đuổi bà ta đi!" Hạ Ly bĩu môi: "Năm ấy con muốn đuổi bà ta đi, ông bà còn ngăn con lại! Giờ nói dễ nghe như vậy!"

"Đứa nhỏ này! Chẳng lẽ chúng ta phải chia rẽ hôn nhân của cha con?" Râu bạc của Hạ lão gia tử run lên: "Chỉ lo nói cô ta, thằng bé họ Tiêu kia lúc nào thì chính thức dẫn về nhà, cho ông bà nội nhìn một chút?"

"Chờ đi ạ, chờ anh ấy vì công ty của các người mệt chết, thì có lẽ sẽ có cơ hội tới thăm!" Hạ Ly nửa oán trách nói, đôi mắt xoay chuyển: "Công ty không phải là không cho phép người ngoài can thiệp sao? Chẳng lẽ... Các ông quyết định muốn trao quyền lực cho cấp dưới rồi hả?"

"Đoán không sai." Hạ lão gia tử gật đầu: "Cháu rể của mình không cần, còn phải dùng ai nữa?"


Hạ Ly vuốt trán: "Không sợ anh ấy..."

Hạ lão gia tử liếc mắt, giống hệt hình tượng nữ vương Hạ Ly: "Sợ cái gì! Đàn ông bản thân chọn mà một chút lòng tin cũng không có, đứa nhỏ này! Rốt cuộc con có muốn gả hay không? Cho dù Tiêu Phượng Nam có ý nghĩ gì, cho cậu ta dày vò đi, cùng lắm thì Hạ thị xong đời, nhà họ Hạ phá sản. Cậu ta còn có thể gây sức ép thế quái nào được? Tiểu Ly à tiểu Ly, hai năm qua đã trở nên sợ hãi rụt rè, không đáng yêu rồi!"

"Ha! Con suy nghĩ cho cả đời các vị cực khổ vì Hạ thị, sao lại thành sợ hãi rụt rè, dù sao nhà họ Hạ thất bại cạn sạch con vẫn có cách sống tiếp!" Hạ Ly khoác lác nói.

"Tốt tốt!" Hạ lão gia tử thích thú vỗ vai cháu gái: "Đây mới là con cháu nhà họ Hạ chứ!"

Con cháu nhà họ Hạ ra khỏi nhà cũ chạy thẳng tới nhà họ Hứa.

"Hoang đường, không thể nào!" Hứa lão gia tử vẫn nhìn vào thị trường chứng khoán: "Tiểu Ly, chuyện gì cũng tùy con, hôn nhân đại sự thì không được!"

Hứa Đan Thanh cần làm việc nên không ở đây, chuyện của con gái đều giao toàn bộ cho Hứa lão gia tử xử lý.

"Sao gọi là không thể nào, có thể! Ông nội con đã đồng ý, ba con còn muốn bày tiệc tưng bừng đấy!" Hạ Ly quắt miệng nói.

"Chưa từng nghe qua bày tiệc tưng bừng gì hết, ông ngoại chỉ biết là bày tiệc chia buồn thôi!" Hứa lão gia tử giận dỗi tắt điếu thuốc lá, bỏ lên bàn: "Trước tiên không nói về đôi cha mẹ ám muội kia! Chỉ chuyện gia thế cậu ta đã không xứng để kết thân với chúng ta! Ông ngoại đã nói với con, loại này vào thời Ngũ Đại [1] đều là gia đình tú tài nghèo nên không thể gả được! Gả cho người làm chính trị, dù gặp cảnh khốn cùng, cũng mạnh hơn so với gả cho cậu ta! Không phải ông chê bai nhà họ Tiêu bọn họ, tiểu Ly con suy nghĩ xem, ngày nào bọn họ không chua văn giả dấm [2] chứ, con chịu được nhưng ông không chịu nổi đâu!"

[1] thời Ngũ Đại: (có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960)


[2] chua văn giả dấm: ý nói luôn nói chuyện theo kiểu văn chương nhẹ nhàng và thâm ý.

Hạ Ly há mồm muốn phản bác, bị Hứa lão gia tử chặn lại ——

"Bây giờ con thích cậu ta, ông ngoại khó mà nói con! Con thử suy nghĩ đi, cậu ta lấy cái gì nuôi con? Không sai, nhà bọn họ có rất nhiều thứ đáng giá, nhưng một khi gặp cảnh khốn cùng, toàn gia văn nhân cổ hủ đó sẽ nỡ mang đống đồ đó bán đi chắc? Thu nhập đều là tiền chết, một bộ quần áo của con thì cậu ta phải cực khổ cày mất nửa tháng! Hay nói... Ông không muốn có một đứa chắt ngoại mọt sách ngu ngốc!" Hứa lão gia tử liến thoắng nói cứ như đúng rồi!

Hạ Ly ôm đầu thở dài: Một trận chiến lớn thật ác liệt!

"Không hiểu nổi, đàn ông tốt của mấy nhà xung quanh đều tuyệt chủng hết rồi à! Tiểu Ly của chúng ta có điều kiện như vậy, thật sự rất khó tìm nhà chồng phù hợp. Thấy nhà nào cũng có chút không xứng." Hứa lão gia tử lầm bầm, làm em gái bưng trà che miệng cười.

"Ông ngoại, ông cứ chọn như vậy thì đời này không ai thèm lấy con nữa đâu!" Hạ Ly bất đắc dĩ nói: "Ông nói đi, ông muốn kiểu cháu rể thế nào?"

"Ặc..."

Hai người không nói gì cùng yên lặng!

"Tiểu Ly à, con thích cậu ta sao?" Hứa lão gia tử thỏa hiệp: "Chỉ cần con thật lòng thích, khụ... Cho dù nhà họ Tiêu này nghèo túng... Cũng xem như có thể! Nhưng mà, tiệc đính hôn phải thật long trọng! Nếu tiệc đính hôn không làm ông hài lòng thì đừng nghĩ đến chuyện kết hôn nữa!"

Hạ Ly bĩu môi: Người quý tộc sa cơ thất thế... Mất mạng cũng không bỏ được sỉ diện, quả nhiên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui