Tôi hơi bất ngờ khi người ngoài cửa phòng là Hải Đăng. Lúc này đang giờ nghỉ trưa, anh về nhà thế này… chỉ để gặp tôi hay có việc gì? Tôi lúng túng đáp:
– Anh… cứ vào đi. Tôi vừa uống thuốc xong.
Hải Đăng đẩy cửa tiến vào, thân ảnh cao lớn bước nhanh đến nơi tôi nằm, không ngại ngần mà ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt thâm trầm dường như ánh lên nỗi quan tâm lo lắng, anh cúi xuống, rủ mắt nhìn tôi nhẹ giọng:
– Cô uống thuốc thấy thế nào?
– Thuốc… hơi khó uống một chút nhưng… từ sáng đến giờ cũng chưa thấy vấn đề gì. Tôi sẽ cố gắng uống hết năm thang này xem sao.
– Ừm… nếu khó uống thì để tôi hỏi lại ông Minh xem có vị thay thế không?
– Thôi… tôi cố được, không cần đổi.
– Vậy để chuyển qua thuốc cô đặc thành viên.
– Thuốc viên sẽ không tốt được như thuốc nước. Tôi bịt mũi uống ực một hơi là xong. Không sao.
Hải Đăng nghĩ cách một hồi, cuối cùng thấy tôi quả quyết có thể cố gắng, anh cũng thở nhẹ một hơi chấp nhận. Tự nhiên cảm giác ngọt ngào từ đâu dâng khắp cơ thể, tôi ngước mắt nhìn anh, mấp máy:
– Cảm ơn anh. Tiền thuốc thì… tôi sẽ gửi anh nhé!
– Cô chịu hợp tác là tôi vui rồi. Không cần nhắc đến.
Tôi muốn hỏi anh về đêm qua nhưng chợt nhớ lời anh nói với Thảo mà tôi lại cảm thấy thật ngớ ngẩn. Tôi ảo tưởng quá rồi, làm sao có thể chứ, nói ra chỉ khiến anh cho là tôi điên tình tưởng tượng mà thôi, hơn nữa còn khiến anh phát hiện ra… tôi lúc nào cũng nghĩ về anh… Không nên một chút nào!
– Cô nghỉ ngơi đi. Tôi trở lại tổng công ty bây giờ.
– Anh… đã ăn uống gì chưa?
– Chốc nữa tôi ăn.
– Tôi đã dặn nhà bếp tối nay nhưng buổi trưa thì… tôi không nghĩ anh về.
– Không sao… cô nghỉ đi!
Hải Đăng đứng dậy, xoay người tiến về cửa. Cảm giác lưu luyến khiến tôi bất giác muốn gọi anh một tiếng, lời chưa đến miệng đã kịp thời ngăn lại, cuối cùng chỉ dõi mắt nhìn cánh cửa dần khép lại. Anh cứ quan tâm đến tôi thế này, dù chỉ xuất phát từ sự áy náy của anh nhưng tôi lại không thể nào gạt hình bóng anh ra khỏi đầu óc. Nhắm mắt lại tôi thở dài một hơi… Anh chẳng thẳng thắn thể hiện cho tôi biết, anh đã có một đối tượng thay thế tôi ngày nào hay sao? Chắc hẳn anh cũng giấu giếm cô ta như cách anh đối xử với tôi ngày xưa nên không ai trong biệt phủ này coi cô ta là bạn gái anh…
– Tôi quên mất…
Tôi giật mình hơi gượng dậy nhìn, anh đã mở lại cửa nhìn vào nói tiếp:
– Thảo là y tá tôi thuê chăm bà nội, cô gặp cô ấy tối qua rồi đấy, có vấn đề gì cô liên lạc với cô ấy nhé!
– À… vâng… cảm ơn anh.
– Tôi sẽ nhắn cho cô số điện thoại của cô ấy.
– Vâng…
Cảm giác ghen tuông vô lý ở đâu làm sống mũi tôi cay xè, tôi gật gật chỉ mong anh để tôi yên lúc này. Thảo chính là người mà tôi phán đoán, cũng là người… gần gũi anh hơn bất cứ ai. Tôi có quyền gì để mà ghen với cô ta? Không… tôi điên rồ mới có suy nghĩ đó! Cố gắng gạt bỏ những cảm xúc ngớ ngẩn, tôi chờ qua một tiếng nằm nghỉ rồi ngồi dậy làm việc. Việc tôi nhận dịch là một tài liệu về thiết bị y tế, tôi cần nộp sản phẩm trong ngày để kiểm tra chất lượng, nếu đạt kết quả tốt mới chính thức được nhận. Bài dịch này không hề dễ dàng, tôi buộc lòng phải tra cứu nhiều tài liệu hỗ trợ, bù đầu một hồi tôi cũng dần trấn tĩnh trở lại.
Tôi không phải là người ưa thích vận động, nhưng rồi lúc này phải nằm tôi mới nhận ra, vận động là chính con đường hạnh phúc và đúng đắn của con người. Sáu giờ chiều Hải Đăng trở về, tôi có chút ngạc nhiên khi anh về sớm hơn hẳn mọi khi. Còn đang tản bộ ở vườn, bất ngờ tôi gặp anh lù lù tiến đến. Sợ anh không vui khi tôi đi lại nhiều, tôi cười cười hỏi han:
– Sếp tổng… anh về rồi ạ?
– Ừm…
– Tôi… đi lại được phải không?
Anh tiến lại gần tôi, bất ngờ… nâng ngang cơ thể tôi lên làm tôi ngỡ ngàng, vội nóng ran mặt mũi nói:
– Thả tôi xuống… ai thấy bây giờ!
– Cô quên ông Minh nói gì à?
– Nhưng… nằm nhiều không tốt! Khoa học đã chứng minh rồi mà…
– Bệnh của cô khác!
Tôi chẳng biết phải cãi thế nào, cũng không biết ông Minh kia tài giỏi đến đâu nhưng ông ấy khuyên thế nào thì cũng phải nghe thôi. Hơn nữa… ông ấy bảo tôi có thể vận động nhẹ nhàng, cũng có nghĩa… vấn đề nằm một chỗ không quá nghiêm trọng như Hải Đăng nhất nhất ép tôi. Anh mặc kệ những cặp mắt tròn xoe của những người làm, bước qua cả khuôn mặt tức đến đỏ tím lên của Thảo mà bế tôi trở về phòng ngủ. Hải Đăng… anh cứ thế này… trái tim tôi thực sự mắc bệnh rồi!
– Cô nằm yên đi, tôi về thay đồ rồi sẽ mang cơm vào đây!
Tôi méo xệch miệng nhìn theo Hải Đăng, đến khi anh quay lại, trên người là bộ quần áo mặc nhà mềm mại áo trắng quần đen, trên tay là hai khay cơm nóng hổi, tôi đành áy náy nói:
– Được rồi… nếu có thể anh gọi lại cho ông Minh, hỏi ông ấy rõ ràng xem có phải nằm một chỗ là tốt hay không? Tôi nghi là anh hiểu sai ý ông ấy rồi đấy!
Trước ánh mắt thống thiết của tôi, cuối cùng anh chịu thua mà gọi lại ông Minh. Sau vài câu trao đổi, thái độ của anh có vẻ nhẹ nhàng hơn, anh đỡ lưng tôi ngồi dậy, trầm giọng giải thích:
– Ông ấy bảo không phải nằm một chỗ, mà là nên nghỉ ngơi hoàn toàn để cơ thể phục hồi, vẫn cần vận động nhưng phải nhẹ nhàng, tuyệt đối tránh vận động mạnh.
Tôi bĩu nhẹ môi đắc ý, hai gò má chợt nóng ran nói:
– Phải thế chứ? Từ bây giờ anh đừng có… bế tôi đi như ban nãy nữa đấy! Tôi có chân tôi tự đi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...