Chúng tôi đi tới một nhà hàng nhỏ nhưng yên tĩnh và sạch sẽ, anh bác sĩ của Hân là một người đàn ông chững chạc, tài giỏi, dù còn trẻ nhưng đã được làm trưởng khoa ở một bệnh viện lớn, cái tính bỗ bã ăn to nói lớn của Hân dù đi đâu cũng chẳng ém đi tẹo nào cả, vừa thấy chúng tôi bước vào cửa đã gọi to :
-Nghi, Nguyên, lại đây.
Rồi không để cho tôi kịp chào hỏi đã dồn dập :
-Sao ? Hôm nay mày đàn ngon không ? Có ai khen không ?
Tôi lắc đầu :
-Em không biết, sao em tự biết được hay hay không ?
-Thì mày phải xem khi đàn xong người ta vỗ tay có nhiều không chứ ?
Tôi chưa kịp trả lời Hân đã hỏi tiếp :
-Thế hình đâu, đưa tao xem.
Vừa nghe tôi nói không có hình trong máy liền quay sang hỏi Nguyên :
-Em có chụp được hình của nó không ?
Nguyên gãi đầu :
-Bảo vệ có cho vào đâu, chỉ những ai có giấy mời mới vào được, em ở ngoài hàng rào xa quá nên có chụp cũng chẳng thấy gì.
Nhưng em nghe hay lắm chị ạ, lúc đàn xong ai cũng vỗ tay, lúc ra về còn thấy mấy bác bạn của bố chồng Nghi khen nữa, họ nói tiếng đàn của Nghi nghe rất có hồn.
Hân rướn người một chút hỏi thêm cho chắc :
-Thật không ?
-Thật mà chị, em còn nghe mấy bác đó mời Nghi biểu diễn ở đâu nữa mà.
Ở đâu Nghi nhỉ ?
Nguyên vừa gắp thức ăn bỏ vào chén tôi vừa hỏi.
Lúc nãy khi bố giới thiệu tôi với bạn mình, mấy bác đó có khen tôi thật, còn nói mai mốt có dịp gì nhất định tôi phải nhận lời tới biểu diễn, lúc đó ánh mắt bố chồng nhìn tôi hình như tỏ rõ vẻ tự hào, bố còn ghé tai tôi nói nhỏ : « Sinh nhật con bố sẽ mua tặng con một cây đàn, con nghĩ xem mình để ở đâu hợp lý nhỉ ? »
Nghĩ lại lời của bố chồng tự nhiên tôi bất giác mỉm cười một cái.
Hân vỗ vai rồi rót cho tôi ly rượu, nói:
-Phải thế chứ, chị yêu mày biết mấy.
Ăn xong anh bác sĩ đưa Hân về, còn tôi về cùng với Nguyên.
Tôi đã không biết rằng đó là lần cuối cùng trái tim tôi còn được an yên ở bên người đàn ông mình yêu.
Lúc trời còn chưa sáng rõ tôi nghe tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân lạnh lùng vọng lại từng tiếng một, tôi mơ hồ cố mở mắt ra, đầu nặng trịch như bị cả một tảng đá đè lên, trước mắt tôi là Thành, tôi cố lắc đầu hé mắt ra thêm chút nữa, đúng là anh, nhưng không gian xung quanh thì không phải trong căn phòng của chúng tôi.
Tôi đưa tay lên định nhờ anh kéo tôi dậy nhưng anh chỉ thản nhiên đứng nhìn, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ bình thản, lạnh lùng.
Khi chưa kịp định hình mọi chuyện thì tôi hoảng hốt khi thấy người đàn ông bên cạnh, là Nguyên, hai chúng tôi đang nằm trên giường, tôi chết trân, không thể mở miệng ra nói một lời nào, chồng tôi chỉ đứng nhìn tôi thêm mấy giây rồi lặng lẽ quay bước đi, từ đầu đến cuối không hé răng nửa lời.
Dây thần kinh của tôi lúc này như mới bị một vệt dao cứa vào, đau đớn, bất lực và tê dại, nhưng mắt lại ráo hoảnh, tim cũng ráo hoảnh và khô khốc.
Tôi nhớ đêm qua sau khi rời khỏi nhà hàng thì Nguyên đưa tôi về, tôi chỉ nhớ được thế, như một cuốn phim đang chạy thì bị đứt dây, tôi không nhớ gì nữa cho tới sáng nay đang nằm trên giường với một người đàn ông khác ngay trước mắt chồng mình.
Tôi ngồi trên ghế đá cạnh dòng sông suốt một ngày dài, tâm trạng hỗn độn phức tạp đan xen, cuối cùng tôi tự nhủ lòng, dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng sẽ kết thúc, bằng cách này hay cách khác thì nó cũng sẽ kết thúc, thôi thì buông tay sớm một ngày thì đoạn đường sau này sẽ dài hơn một ngày, tôi và anh chỉ là hai đường thẳng, chỉ vì giao nhau ở một điểm của cuộc đời mà đôi lúc đã tưởng là định mệnh.
Tôi đứng trước cổng lặng lẽ hít một hơi dài để cân bằng lại tâm trạng trước khi đối diện với anh lần cuối, khi đi ngang mấy cây hoa cẩm tú cầu không dằn lòng được mà ngẩn ra một chút, hình ảnh Thành giữa ngổn ngang cuốc xẻng, xơ dừa, xô chậu rồi vừa lóng ngóng làm vừa liếc nhìn hướng dẫn trong điện thoại, từng chút từng chút một len lõi vào sâu trái tim tôi, kết thúc rồi, tôi còn chưa kịp nhìn những bông hoa nhiều màu sắc nở rộ, có lẽ đời người có nhiều cái để nuối tiếc, mà nuối tiếc nhất của tôi lúc này là không đợi được tới ngày anh vượt qua mọi khó khăn, không được nhìn thấy ngày anh được sống an yên.
Dù biết vườn cẩm tú cầu đó không dành cho tôi, nhưng tôi vẫn ước mình được nhìn thấy nó một lần rực rỡ.
Chúng tôi chưa đăng ký kết hôn nên về cơ bản sẽ chẳng có gì phải giải quyết, đơn giản, nhẹ nhàng, chẳng mảy may một chút vướng bận, chẳng phải ra tòa, cũng chẳng cần hòa giải, tôi bật cười chua chát, những thủ tục cơ bản nhất của một cặp vợ chồng chúng tôi đều không có.
Khi tôi bước vào nhà thì bố mẹ chồng đang đợi ở phòng khách với vẻ mặt tức giận, tôi biết mọi chuyện sẽ xảy ra như thế chỉ là không ngờ nó nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Không đợi tôi kịp mở miệng chào, bố chồng tôi đã vung tay hất toàn bộ cốc chén trên bàn rơi xuống rồi đập bàn quát:
-Mất dạy, bao lâu nay tôi cứ tưởng cô là đứa con gái có lòng tự trọng, hiểu chuyện, không ngờ cô có thể làm ra những chuyện lăng loàn như thế này à?
Ông nói rồi cầm xấp ảnh ném mạnh vào mặt tôi, từng cạnh của tấm ảnh cứa vào mặt tôi đau rát nhưng tôi chỉ mím môi đứng im.
Tôi liếc nhìn mẹ chồng, nét mặt bà căng thẳng nhưng ánh mắt không phải lạnh lùng, hình như tôi thấy mẹ vừa tức giận, vừa thất vọng lại vừa hi vọng một lời giải thích nào đó từ tôi còn tôi thì nhất thời toàn thân cứng ngắc nên chỉ mở to mắt đứng im.
-Thằng Thành là đứa giỏi giang, đáng lẽ nó sẽ cưới người con gái mà nó yêu, người con gái môn đăng hộ đối với nó, chúng nó sẽ sống một cuộc đời yên lành thì cô từ đâu chui ra lừa gạt nó, bắt nó cưới cô rồi lại còn cắm sừng lên đầu nó nữa, cô phá hoại cuộc đời của nó, cô làm bẩn thanh danh nhà tôi.
Bố chồng tôi nạt một hồi rồi còn vung tay ném luôn bình hoa ở gần đó, tôi bắt đầu hoảng vội lùi ra xa một chút rồi bình tĩnh nói với bố:
-Con xin lỗi bố mẹ, con biết mình có xin lỗi trăm ngàn lần cũng không hết tội.
-Xin lỗi? Xin lỗi làm gì? Tôi nói cho cô biết, đến tư cách để nói hai từ “xin lỗi” cô cũng không được phép.
Mẹ chồng tôi nãy giờ chỉ đứng im bây giờ cũng quay sang hỏi:
-Ban đầu là cô lừa con tôi lên giường để ép cưới?
Tôi lặng lẽ gật đầu, vì dù không phải tôi cố tình lừa anh nhưng chuyện tôi đã tự trèo lên giường anh là thật.
Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt hình như đã chạm vào tận cùng thất vọng:
-Vậy là ngay từ đầu tôi đã đúng? Cô đã vào nhà tôi vì tiền chứ không phải vì yêu thương thằng Thành?
Rõ ràng là từ đầu tới cuối tôi là người sai nên giờ có nói gì thì cũng chẳng ai tha thứ cho tôi cả.
Nếu tôi nói vì tiền thì tôi đang tự mình nói dối để mang nhục nhã lại cho mình, nhưng nếu tôi nói vì yêu thì chẳng có ai vừa yêu chồng lại vừa trèo lên giường với người khác như vậy cả, cuối cùng tôi lựa chọn nói nửa thật nửa không thật:
-Ban đầu con lấy anh Thành vì yêu mẹ ạ, vì yêu, vì ngưỡng mộ và vì mang ơn nữa.
-Sau đó?
Giờ phút này tôi cũng không hiểu sao mẹ chồng vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tôi nói tiếp:
-Sau đó con nhận ra mình đã sai lầm, tình yêu vốn dĩ không bao giờ tồn tại trên con đường của hai người không đi về một phía, chỉ cần cùng đi về một hướng thì xa mấy rồi cũng sẽ tìm thấy nhau, nhưng con đường của con khác, con đường của anh ấy khác, chỉ là thoáng qua nhau rồi thôi nên con sẽ không mãi miết đi tìm nữa.
-Cô đừng có bao biện, cô và thằng đó đã có mối quan hệ mờ ám từ trước rồi nhưng vì tôi nghĩ con tôi cũng có tình cảm với cô nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô, tôi tưởng cô sẽ vì thế mà cảm kích tôi, vì thế mà an phận ở bên cạnh con tôi nhưng không ngờ cô chỉ muốn thêm mà không muốn bớt, cô đong đưa giữa hai thằng đàn ông mà không thấy xấu hổ à?
Vì mối quan hệ giữa mẹ chồng và tôi đã tốt đẹp hơn ngày trước, tốt hơn rất nhiều, nên khi nghe mẹ nói thế lòng tôi đau như xát muối, không phải đau vì bị mắng mà là đau vì nghĩ mình đã làm cho mẹ thất vọng, tôi không muốn mẹ thất vọng nên đã cố gắng giải thích bằng tất cả tôn nghiêm còn sót lại:
-Không ạ, con không bao biện, dù sau hôm nay mẹ xem con là người xa lạ thì con cũng muốn nói với mẹ rằng đứa con đã mất của con là giọt máu của chồng con, ngoại trừ hôm nay ra thì con chưa từng làm gì có lỗi với anh Thành nữa cả.
Mẹ chồng tôi không nói gì nữa cả, chỉ mệt mỏi quay bước về phòng, bước chân bà xiêu vẹo không vững nên bố chồng tôi phải dìu từng bước một.
Giờ thì tôi biết rồi, rời khỏi đây ngoài anh ra thì tôi còn đau lòng vì một điều nữa, đó là sự thất vọng của mẹ chồng, có lẽ mẹ cũng đã từng hi vọng ở tôi thế nên giây phút này sự thất vọng mới chồng chất nơi đáy mắt mẹ như vậy.
Từng giọt nước mắt đắng chát bắt đầu rơi xuống, tôi đã nghĩ mình sẽ chỉ để lại những hình ảnh tốt đẹp nhất, sẽ ngẩng cao đầu mà rời khỏi đây, đến cuối cùng thứ mà tôi gieo lại trong lòng mẹ là một niềm tim vụn vỡ.
Tôi lên phòng và nhanh chóng xếp mấy bộ quần áo bỏ vào ba lô, tôi không muốn ở lại quá lâu nơi đây, sợ những thứ thân thuộc này sẽ đánh gục tôi mất.
Lúc này tôi mới thấy hình như không chỉ trong lòng tôi nặng nề mà toàn thân cũng nặng như đeo một tảng đá lớn, có lẽ vì những món trang sức mà hôm qua mẹ chồng đã đeo lên người, tôi lặng lẽ cởi từng món ra, lặng lẽ đặt lại trên bàn, khi mân mê tới chiếc nhẫn cưới tôi đã không dằn lòng được mà nhói một cái, chiếc nhẫn có đính hạt kim cương to lấp lánh này ngay từ đầu vốn chẳng hợp với tôi, tôi cởi luôn nó ra để lại, như gửi lại một đoạn ký ức nơi đây, từ sau này không nhớ đến nữa.
Xong xuôi tôi nhìn lại cái ba lô và bật cười một cái, đồ đạc tôi mang theo chẳng có nhiều nên đến cuối cùng thì cái balo to tướng chỉ chỏng chơ mấy bộ quần áo, thứ duy nhất không phải của mình mà tôi mang theo là chiếc nhẫn nhỏ xíu có mặt hình chiếc lá màu xanh, sợ để nó ở lại thì nó cũng sẽ lạc lõng giữa đống trang sức đắt tiền kia vì thế tôi đã mang nó theo.
Khi xuống hết cầu thang thì tôi giật mình khi thấy Thành đang đứng ở cửa, vẫn cái dáng vẻ bất cần ,lạnh lùng, xa cách đó nhưng ánh mắt ánh lên vài tia máu phức tạp, hình như tức giận, hình như thất vọng và có một chút đau đớn đan xen.
Tôi xốc lại cái ba lô rồi đến trước mặt anh, bình tĩnh như bao lần tôi tưởng tượng cảnh mình sẽ nói gì khi rời xa anh:
-Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu đã là sai lầm của cả anh và em, thế nên em nghĩ đã đến lúc nó phải kết thúc.
Thành không nói gì, ánh mắt phức tạp không rời khỏi tôi.
-Thật may vì chúng ta chưa đăng ký kết hôn nên nếu muốn thì chúng ta cũng sẽ chưa từng là vợ chồng, càng không phải gắn thêm từ “cũ” phía trước nếu lỡ may sau này có gặp lại.
Anh xoay người lại cầm lấy vai tôi, hai cánh tay gân guốc bóp chặt, tôi nghe nhói một cái nhưng nỗi đau nơi đó chẳng thấm gì so với nỗi đau nơi xương tủy của tôi, thế nhưng đến cuối cùng tôi vẫn lựa chọn cắn chặt răng để giữ nguyên cơ mặt.
-Sao không giải thích?
-Còn cần giải thích sao? Mọi thứ trước mắt anh rõ ràng như thế, chân thực như thế, còn giải thích được sao?
Hai cánh tay anh buông thõng xuống, tôi dứt khoát xách ba lô bước đi thật nhanh như chạy trốn, tôi không dám chần chừ, tôi sợ lỡ mình sẽ yếu đuối bật khóc trước mặt anh.
Hóa ra cảm giác rời xa người mình yêu thương để mong những điều tốt đẹp tới với người đó đau lòng hơn tôi tưởng.
Khi rời khỏi nhà anh rồi tôi như một kẻ mất phương hướng, trời tối dần, đường phố tấp nập nhưng tôi lại chẳng biết đi đâu về đâu, lúc này mới thấy hoàn cảnh của mình giống hệt lời bài hát tôi vẫn thường nghêu ngao:
“Phố phường rộng lớn,
Lòng người bao la
Chốn nào giành cho những bước chân cô độc?”.
Tháng mười hai năm ấy trời lạnh.
Tháng mười hai năm ấy trời bỗng đỗ cơn mưa.
Tôi không có người thân ở trong này, những nơi thân thuộc nhất tôi cũng không thể về, tôi không muốn ai nhìn thấy vẻ thảm hại của mình lúc này, cũng không có đủ dũng cảm để mở miệng giải thích nên cuối cùng tôi đã thuê một nhà nghỉ để ngủ tạm.
Hôm sau trời chưa kịp sáng thì chị Hân vừa đập cửa vừa gọi:
-Nghi, Nghi ơi!
Tôi tưởng mình nghe nhầm nhưng cũng bước ra mở cửa, trước phòng là chị Hân của tôi thật, chị Hân bằng xương bằng thịt chứ không phải tôi đang mơ, chị Hân thấy tôi mặt mày xanh mét rũ rượi như tàu lá chuối sau bão thì hoảng hốt:
-Sao thế? Có chuyện gì? Sao đêm hôm không về nhà tao mà lại vô đây?
Tôi không kiên trì được nữa, không cứng rắn được nữa, cũng không giả vờ được nữa, giây phút này thật sự muốn được nhào vào một ai đó để dựa vào, tôi mếu máo:
-Chị ơi, chúng em kết thúc rồi, em rời khỏi nhà đó rồi.
Chị Hân vội vàng ôm tôi vào lòng, đưa hai cánh tay gầy gầy nhỏ nhỏ vỗ về cho tôi:
-Thôi, coi như vừa hết duyên vừa hết nợ, ra khỏi đó mà còn sức lết về đây để khóc là tốt rồi chứ ở đó thêm thời gian nữa rồi nửa giọt cũng không còn mà rặn ra đâu.
Nơi tôi đã sống hai năm qua, nơi tôi trải qua vui, buồn, đau, yêu, hận, đắng cay…lúc bước đi tôi đã bình thản đến thế, quyết tâm đến thế, vậy mà giờ từng thứ một cứ ập đến, tôi để nó trôi theo từng dòng nước mắt, mặc kệ, tôi phải khóc cho nhẹ lòng.
Chị Hân cứ im lặng cho tôi khóc một hồi lâu rồi mới hỏi:
-Khóc xong chưa? Xong rồi thì nói cho chị biết chuyện gì xảy ra mà lại nên nông nỗi này?
Lúc này tôi cũng mới bình tĩnh hơn một chút vội ngẩng đầu lên hỏi chị:
-Nhưng sao chị biết em ở đây?
-Thằng Nguyên nói, nó gọi cho tao nói lúc tối mày đã đi khỏi nhà kia, nó đi theo mày suốt từ lúc đó cho đến lúc mày vào đây, nó nghĩ mày cần yên tĩnh nên không báo cho ai cả, chỉ lặng lẽ thuê phòng bên cạnh mày đây.
-Thế Nguyên đâu chị?
-Không biết, nó gọi tao đến đây rồi đi mất, tao thấy nó cũng thẩn thờ như cái xác không hồn.
Tôi liếc sang căn phòng bên cạnh, cũng may Nguyên đã rời đi, nếu không tôi không biết hai chúng tôi sẽ đối diện với nhau như thế nào đây?
-Giờ mày định thế nào? Để tao chở mày về nhà cô Lâm nhé.
-Thôi chị ạ, lát chị chở em ra bến xe luôn đi, em về quê một thời gian, chuyện của em chị đừng nói gì với cô chú nhé, sau này em sẽ tự kể.
-Sao phải về quê?
-Em về một thời gian, bao giờ ổn định em vào.
-Ừ, về ngoài đó không phải nhìn thấy những thứ quen thuộc nên sẽ nhanh quên thôi, quên hết rồi lại vào đây nữa nhé, chứ xa mày ai cũng nhớ cả, sau này mình sẽ quay lại cuộc sống như ngày xưa, giờ tao làm gần nhà rồi không cần đợi cuối tuần mới gặp nhau như trước nữa.
Tôi cười buồn:
-Còn quay lại như ngày xưa được không chị?
-Được chứ.
Cuộc sống ai chẳng phải trải qua những miền ký ức, quên đi là lòng người mà nhớ đến cũng là lòng người, chẳng ai có thể bắt ai phải nghĩ về điều gì đó cả, thế nên mình muốn được thì sẽ được.
Tôi không biết lời chị nói có đúng không, không biết liệu chỉ cần mình muốn quên đi là sẽ quên được hay không, tôi chỉ hi vọng sau hôm nay anh sẽ vượt qua mọi khó khăn, sẽ được sống cuộc đời đáng sống bên người anh yêu.
Xe lăn bánh, bên ngoài trời vẫn mưa xối xả, mưa dội vào lòng tôi như thác lũ, dội vào tim tôi làm trái tim vỡ tanh bành thành trăm mảnh.
Tôi ngồi tựa cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài đất trời bao la, chẳng biết rồi bánh xe vô định sẽ đưa tôi về nơi đâu.
Lúc này nếu hỏi tôi có lời gì muốn nói với anh không, tôi thật sự chỉ muốn nói:
“Người đàn ông tôi yêu, chúc anh một đời huy hoàng rực rỡ.
Chúc Tân Thành sớm vượt qua khó khăn, sớm vươn mình ra biển lớn như anh từng hoài bão.”
Lời tác giả: Đọc xong đoạn này chắc chắn ai cũng sẽ hỏi rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cũng chỉ cần nghĩ vì sao anh Thành lại có mặt ở đó thì cũng đủ biết đó là một âm mưu phải không ạ? Vấn đề là vì sao lại có Nguyên ở đó? Đoạn sau sẽ diễn ra ở bối cảnh ở quê sau Nghi về, đồng thời trả lời tất cả vấn đề đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...