Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

"Bây giờ em tính thế nào?" Sở Vân Hiên lén nhìn, nhẹ nhàng đi đến bên cô gái nào đó ở cạnh cửa, lén lút xuất hiện sau lưng cô.

Giọng nói lành lạnh làm cho Bạch Tiểu Hoa ngầm rùng mình một cái, quay đầu lại cứng đờ, cười gượng hai tiếng rồi nói, " Tôi xem tối hôm nay khí trời tốt, muốn đi tản bộ một chút".

Vừa dứt lời, một tia sét từ trên trời đánh xuống.

Lãnh Như Phong thản nhiên nói "Tiểu Hoa, sắp mưa"

Sở Vân Hiên lạnh lùng cười một tiếng, " Anh xem em muốn nhân cơ hội chạy trốn tiếp đúng chứ?" Dứt lời, chặn ngang rồi xốc cô lên, nhắc tới trước mặt mình, nheo lại mắt phượng hẹp dài, "Vừa ra khỏi cửa liền trêu ghẹo đàn ông, không tệ a Bạch Tiểu Hoa, thật có thể chịu đựng a"

Lãnh Như Phong nhướng mày, bóng dáng quỷ mị trong chớp mắt đến bên cạnh Sở Vân Hiên "Buông cô ấy xuống!"

Hai người đàn ông, một đen một đỏ, một người lãnh khốc, một người xinh đẹp.

Còn có hai người, một người nửa sống nửa chết nằm ngay đơ ở trên giường, còn một người kéo bom với quân đội chờ ở bên ngoài. Bạch Tiểu Hoa đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, nhìn không thấy lối thoát.

Cô đột nhiên nghĩ đến năm năm trước, bản thân lúc mới quen bọn họ, thời điểm trong chốc lát kia, cũng giống hệt tình huống hiện tại.


Nhưng cô sớm qua cái tuổi nông nổi trước kia rồi, thật xin lỗi, cô không phải là muốn một mực sống trong quá khứ, chỉ là cô không có biện pháp mà thôi.

Khóe miệng xẹt qua một tia vui vẻ, thản nhiên mở miệng nói, " Các anh muốn đánh nhau liền đánh, muốn giết cứ giết, tôi đi, các anh cứ tiếp tục, ngàn vạn lần đừng có ngừng"

Sở Vân Hiên cùng Lãnh Như Phong thấy cô đột nhiên thay đổi thái độ, tâm trạng căng thẳng, đưa tay liền bắt cô.

Bạch Tiểu Hoa mặc cho hai tay của mình, bị bọn họ mỗi người nắm một tay, không hề phiền não, lạnh lùng nói, "Buông tay! Tôi muốn làm cái gì là tự do của tôi, tôi nợ các anh tiền sao?" Cô không vùng vẫy, chẳng qua là sắc mặt càng thêm lạnh lùng cứng rắn.

"Tiểu Hoa, em làm sao vậy? Có phải hay không chúng ta như thế này em không thích?" Lãnh Như Phong luôn không lộ vẻ gì trên mặt, nhưng bây giời khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Mà Sở Vân Hiên cũng không dám mở miệng, bởi vì hắn hiện tại đọc không hiểu lòng của Bạch Tiểu Hoa. So với cô của năm năm trước, cô bây giờ vui buồn thất thường, không có trong sáng chân thật, nhưng nhiều gian xảo. Điều mà hắn đoán không ra, chính là lòng của cô, khi hắn cho là mình cách cô rất gần, cô lại sẽ đem khoảng cách lần nữa kéo xa, hắn và cô tuy rằng cùng tồn tại dưới một mái hiên, trái tim lại vượt xa phạm vi đó. Đúng là bản thân quá mức tự tin, hoặc cô . . . Quá mức tỉnh táo? Hắn cũng không biết rõ.

"Lãnh Như Phong, anh đến Thiên Long hội hay không là quyền tự do của anh, tôi không xen vào, cho nên anh cứ tự nhiên! Sở Vân Hiên, qua hệ giữa chúng ta chẳng qua là giao dịch mà thôi, tôi không là vật phẩm cá nhân của anh. Về phần Tiêu Lạc Hàn . . . " Bạch Tiểu Hoa nhìn người nằm trên giường, người đàn ông tuấn mỹ ngủ say sưa, thản nhiên nói "Ngày mai thức dậy, liền có thể đưa anh ta trở về"

Mà Tiêu Lạc Hàn một mực nhắm mắt lại sai khi nghe được câu này, bỗng nhiên mở mắt.

Sâu trong con ngươi là lo lắng, xẹt qua một tia sáng, hắn giờ phút này thoạt nhìn hết sức yếu ớt, trên mặt tuấn mỹ kia mang theo biểu tình ủy khuất, ai oán nhìn Bạch Tiểu Hoa "Dù sao đã cứu em một mạng, em liền ác tâm như vậy?" Người phụ nữ này lại có thể thừa dịp bản thân hôn mê, đánh loại chủ ý này, từng là Tiểu Hồng Mạo hiền lành sao liền biến thành Bạch Nhãn Lang tà ác chứ?


"Nghe trộm người khác nói chuyện, là hành động rất không lễ phép! Tiêu Lạc Hàn. anh luôn làm chuyện không có phẩm chất như vậy sao?" Bạch Tiểu Hoa khoác tay, hai tròng mắt sáng rỡ liếc xéo Tiêu Lạc Hàn một cái, biểu thị bất mãn của cô.

"Ở trước mặt người bệnh lớn tiếng ồn ào, là xử sự không có đạo đức, huống chi . . . Anh không phải là nghe trộm, mà là quang minh chính đại nghe". Tiêu Lạc Hàn vẻ mặt tươi cười chỉ thiếu co rút.

"Anh tỉnh cũng tốt, Hạ Lưu Ly anh ta đang ở bên ngoài, một lát nữa anh ta tới, bốn người các anh vừa vặn đủ một bàn mạt chược, bớt phiền đến tôi". Bạch Tiểu Hoa bỏ lại những lời này, liền kéo cửa phòng ra định trốn đi.

Giấc ngủ đối với cô tương đối quan trọng, để cho bốn người ngu ngốc này cắn nhau đi! Vẫn là không tim không phổ tốt hơn,ít nhất sống nhàn hạ một chút, người nào thích chơi đùa liền chơi đùa đi, chuyện không liên quan đến cô!

"Những người ở bên trong nghe cho ta, nhất là người mặc đồ đỏ, tóc dài mê hoặc lòng người, ngươi nếu không đem người phụ nữ của lão tử và con trai giao ra đây, lão tử liền san bằng Thiên Long hội của ngươi!" Âm thanh phách lối của Hạ Lưu Ly truyền đến, giống như là cầm loa mà nói.

Sở Vân Hiên cười khánh khách mãi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, chỉ thấy hắn cười híp hai mắt, nhu hòa thương lượng, " Hạ Lưu Ly, một ngày nào đó lão tử muốn Y Quốc biến mất trên bản đồ thế giới!"

Mà Tiểu Bảo cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng chạy tới, một mạch nhào đến trong lòng Bạch Tiểu Hoa, không vui mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Mẹ, người nào ở bên ngoài ầm ĩ, thật là phiền!"

Bạch Tiểu Hoa xoa nhẹ cái đầu nhỏ của hắn, an ủi hắn.

"Không có việc gì, mấy người ngu ngốc đang ở nhà con chơi đùa đó mà, đi, mẹ dỗ con ngủ!"


"Dạ, được!"

"Phu nhân, thiếu gia, nên dùng bữa sáng!"

Một ngày mới của Bạch Tiểu Hoa, ở giữa thanh âm ôn nhu của Sở Thiếu Hoa,kèm theo tia nắng đầu tiên của sáng sớm chiếu xuống.

Cô đem mình và Tiểu Bảo sau khi sửa sang xong, liền hướng nhà ăn ở lầu một đi đến. Đêm qua sau khi cô rời đi, cũng không có nghe thanh âm huyên náo nào nữa, có lẽ bốn người đàn ông kia đã đạt được thỏa thuận nào đó.

Một sáng sớm liền thấy dễ chịu, có thể nói là một loại hưởng thụ cực hạn, huống hồ còn có bốn người tuấn tú bất phàm, đẹp trai cực phẩm mỗi người mỗi vẻ. Sự gian ác mê hoặc lòng người của Sở Vân Hiên, tuấn tú của Tiêu Lạc Hàn, lạnh lùng hà khắc của Lãnh Như Phong, tà mị của Hạ Lưu Ly. Tuy rằng qua năm năm, nhưng vẫn làm cho Bạch Tiểu Hoa có chút cảm giác sợ, thở dài bất đắc dĩ, tai họa a tại hoa, thật sự là yêu nghiệt!

Bốn người cũng đồng dạng nhìn Bạch Tiểu Hoa.

So sánh với năm năm trước, không thể nghi ngờ là cô đẹp rất nhiều, giờ đây dáng người của cô thon thả yểu điệu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, đủ để cho tất cả đàn ông điên cuồng!

Năm nắm trước bọn họ đã vì cô mà điên cuồng rồi, huống chi là bây giờ.

Đã bao lâu không có cùng bọn họ ăn cơm như thế này? Chuyện đời thật không biết trước được, tất cả giống như đã qua mấy đời, chợt nhớ lại, lại phát hiện mọi thứ qua đi dường như đang ở trước mắt. Một màn hình ảnh hồi ức, không ngừng hiện về trong đầu . . .

Bình thản ngồi xuống, bình thản cầm lấy chiếc đũa, bình tỉnh ăn xong bữa sáng.


Không có người nói chuyện, bầu không khí rất im lặng.

Đôi mắt to tròn của tiểu Bảo đảo nhanh, nhìn bên này, lại ngắm ngắm bên kia. Oa, bốn chú xinh đẹp này sáng sủa lại chỉnh tề, sức quyến rũ của mẹ cũng quá lớn đi? Vốn là bản thân không có cha, thoáng cái liền mọc ra bốn người,thực sự là dùng nhiều năng lực a!

Ánh mắt bốn người đàn ông, thỉnh thoảng liếc trộm hướng về phía Bạch Tiểu Hoa, nhưng người đẹp dường như không có một chút cảm giác, vẫn như cũ rất bình tĩnh ăn bữa sáng, ném cũng không ném cho bọn họ một cái liếc mắt.

Luôn đứng một bên Sở Thiếu Hoa và Sở Bồi Lâm vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Sở Thiếu Hoa không tồi, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, rất nhanh đã bình tĩnh lại, cùng Sở Bồi Lâm không giống nhau, hắn nhìn thế nào cùng cảm thấy hình ảnh trước mắt này, giống như là nữ vương bệ hạ và bốn nam thiếp chờ được sủng hạnh.

Thì ra không chỉ Lão Đại nhà bọn họ ăn phải thuốc, còn có ba người đàn ông thân phận không tầm thường kia cũng giống vậy.

Phân phó cho Sở Thiếu Hoa và Sở Bồi Lâm mang tiểu Bảo đến trường học, Bạch Tiểu Hoa cảm thấy hôm nay khí trời tốt, liền bỏ lại bốn người đàn ông mong đợi nhìn cô, nhàn nhã huống vườn hoa phía sau đi đến.

Nhìn trong vườn đủ mọi loại cây cối, hoa nở cỏ xanh tươi vô cùng, tâm tình của Bạch Tiểu Hoa thoàng cái liền buông lỏng xuống.

Con gái đều thích hoa, ai cũng không ngoại lệ, Bạch Tiểu Hoa cũng vậy. Nhưng cô so với những cô gái khác yêu hoa càng thêm mãnh liệt hơn, lúc cô tròn một tuổi, ba ba tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, nhìn một đống lớn quà tặng, Bạch Tiểu Hoa lại khăng khăng đem hoa bày trên bàn giữ lấy, làm thế nào cũng không buông, vì vậy, tên của cô liền ra đời.

Cô nằm trên sân cỏ, nghe âm thanh trong không khí, cả người cũng buông lỏng xuống.

"Ba Ba!" Nhìn bầu trời sáng rỡ, cô dần dần nhắm hai mắt lại, trong mơ nhớ lại, giống như thác lũ tuôn trào vậy . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui