Một Cộng Một Bằng Ba

Bởi vì ngày mai cha mẹ chồng đến nhà nên An Tâm Khiết vô cùng khẩn trương.

Cô đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bởi vì cha mẹ chồng là người Tứ Xuyên, chi nên cô đã mời cao thủ đầu bếp Lê Nguyệt Nhã dậy cô làm món cay Tứ Xuyên, cả ngày đều rất bận rộn.

Thế nhưng đến gần tối thì cô nhận được điện thoại của Trang Minh Tuấn.

“Xin lỗi, Tâm Khiết, đêm nay anh phải ở công ty để thảo luận kịch bản, sau đó còn phải đi gặp nhà đầu tư, ngày mai còn phải cùng cha mẹ đi dự tiêc, e rằng là phải đổi ngày .”

Được rồi công việc là trên hết.

Tuy rằng trong ngực cô không thoải mái chút nào, cô rất mong chờ ngày mai sau khi gặp mặt cha mẹ hắn, có thể được cha mẹ hắn tán thành, trở thành một người vợ chân chính… Cô đáp lại bằng một giọng săn sóc: “Không sao, anh nhớ nghỉ ngơi, không nên vì công việc mà để thân thể mệt mỏi.”

Ai bảo cô gả cho một người đạo diễn quá yêu nghề làm gì? Cho dù như thế nào, cô vẫn phải sắm vai một người vợ hiền, như bây giờ, cô không thể tùy hứng, càng không thể giận dỗi.

Dù sao chỉ là gặp mặt cha mẹ hắn một lần, mà chỉ là lùi lại thời gian gặp, cũng không phải là không được gặp… So với công việc của hắn thì lần gặp mặt này không phải là trọng yếu.

Tuy rằng An Tâm Khiết không nwgfng thuyết phục chính mình, thế nhưng nội tâm cô lại bất an, cảm giác cô đơn khiến cô trằn trọc cả đêm.

sáng sớm, cô vì hắn mà chuẩn bị một bộ tây trang tươm tất, dự định tự mình mang đến công ty cho hắn.

Nếu muốn đi gặp khách hàng, hắn cũng thể mặc tiếp quần áo ngày hôm quá.

Thể nhưng điện thoại Trang Minh Tuấn lại không thể gọi được.

An Tâm Khiết không thể làm gì khác hơn là gọi điện đến công ty hắn, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? An Tâm Khiết lo lắng vội vàng tìm trong sổ ghi danh bạ, rốt cuộc tìm thấy số điện thoại của trợ lý của hắn.

“Uy? Lưu trợ lý sao? Tôi là An Tâm Khiết, đạo diễn Trang ___”

“Phu nhân? Xin chào, sớm như vậy phu nhân gọi tôi có chuyện gì vậy?” Thanh âm Lưu trợ lý như vừa tỉnh dậy, hình như còn chưa ròi giường.

“Anh ở nhà?” An Tâm Khiết hơi sửng sốt.

“Đúng vậy.” Khẩu khí Lưu trợ lý cũng không hiểu ra sao.

“Ngày hôm qua… Anh không tăng ca suốt đêm sao?” Trong nháy mắt lòng của cô trầm xuống, nhưng thanh âm vẫn giữ bình tĩnh.

“Suốt đêm tăng ca? Chuyện này … Là thế nào? Hôm qua tôi đúng giờ tan tầm mà… Đạo diễn Trang có gì phân phó sao?”

“Không có, là tôi nhầm, quấy rối giấc ngủ của ngươi, thật xin lỗi.” Tuy rằng rất muốn hỏi Trang Minh Tuấn ở đâu, nhưng trực giác khiến cô ngắt điện thoại.

Hay là hắn có việc tư không muốn người khác biết.

Nếu như Trang Minh Tuấn tận lực giấu diếm hành tung của mình với cô, vậy nhất định là có nguyên nhân không thể nói với cô.

Nhưng nguyên nhân này là gì? Cả đêm hắn đã ở nơi nào?

An Tâm Khiết rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh xông tới, cô ôm lấy thân thể mình, không muốn nghĩ và cũng không thể suy nghĩ.

Cô cứ như vậy, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, cho đến khi An Ngẫu Nhiên xông vào trong phòng gọi cô rời giường, cô mới miễn cưỡng hồi phục một chút tinh thần.

Bây giờ, cô hầu như bị vậy trong trạng thái bất an hoảng hốt, nhiều lần cầm lấy điện thoại rồi lại buông xuống.

Nếu như điện thoại của hắn vẫn tắt máy như vậy, cô sợ chính mình sẽ miên man suy nghĩ, thậm chí sẽ khiến cho con trai chú ý lo lắng.

Có phải đã có chuyện gì hay không? Buổi chiều, cô rốt cuộc không chịu được gọi điện cho hắn, nhưng vẫn như cũ điện thoại tắt máy, rút cuộc đã có chuyện gì?

An Tâm Khiết lần thứ hai gọi đến phòng làm việc của Trang Minh Tuấn thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tiểu Nhiên. “Me, dì Lê gọi điện tới.”

“Mẹ biết rồi.” Ngắt điện thoại di động, cô nhanh chóng đi ra ngoài phòng khách, nhận điện thoại trong tay cậu nhóc.

“Alo? Nguyệt Nhã? Hôn lễ tổ chức thế nào? Nếu ngươi không có chủ ý thì để Hạ Dương quyết định đi.”

“Tâm Khiết, ta đang cùng Hạ Dương đị chọn nhẫn nhưng ta gọi điện cho ngươi là vì chuyện khác… Ngươi không phải nói ngày hôm nay gặp mặt cha mẹ chồng sao? Vậy tại sao Trang Minh Tuấn lại cùng một cô gái khác ở tiệm trang sức chọn nhẫn?” Khẩu khí Lê Nguyệt Nhã tràn ngập nghi vấn.

“Cái gì?” điện thoại trong tay An Tâm Khiết suýt rơi xuống đất, sắc mặt cô tái nhợt nhfin vẻ mặt hiếu kì của con trai, cô cố gắng tự bảo mình phải bình tĩnh.

Cô đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng. “Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ta còn muốn hỏi ngươi!” Tiếng nói Lê Nguyệt Nhã mang theo vài phần phẫn nộ. “Hơn nữa người đó, chính là người trong mấy bài báo với hắn – La Ái Linh, các ngươi không phải xảy rta chuyện gì chứ? Hắn sao có thể đối xử với ngươi như vậy?”


“La Ái Linh?” An Tâm Khiết lùi lại một bước, thân thể khẽ run lên. “Nguyệt Nhã, chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ tìm hắn nói rõ. Cho nên… Ngươi hứa với ta giữ bí mật chuyện này? Không nên đi tìm hắn, lại càng không nên nói cho Dung Dung biết.”

“Cái này ta biết, nhưng mà ___”

“Không có nhưng mà. Ta van xin ngươi, sau này ta giải thích với ngươi.”

Sau khi ngắt máy, An Tâm Khiết không thể đứng yên trong phòng, cô đi đi lại lại.

Tiểu Nhiên một bên xem phim hoạt hình, một bên len lén nhìn mẹ, không dám nói chuyện với cô.

Buổi tối, cô ngồi xuống bên cạnh con trai, nhẹ nhàng ôm lấy con.

Sau khi cả ngày lo lắng sợ hãi, cô đã tìm được kết quả sao?

Chuyện này khiến cô… Không thể tiếp nhận!

Nửa đêm, Trang Minh Tuấn mang theo vẻ mặt nhàn nhã, đi vào phòng.

An Tâm Khiết ở phòng khách bùng nổ. “Vì sao muốn thế này mới về nhà?” Cô khoanh tay trước ngực..

“Anh ở công ty họp đến bây giờ.” Trang Minh Tuấn cười tủm tỉm tới gần cô. “Vợ, anh đói quá.” Hắn cố gắng ôm lấy cô nhưng lại bị cô đẩy ra.

“Đừng chạm vào em!” An Tâm Khiết lui về phía sau, khóe mắt xuất hiện một giọt nước mắt.

Hắn cứ nhiên còn lừa gạt cô!

“Mặc kệ anh muốn làm gì, hay cùng ai đi đâu, thậm chí muốn cùng ở với ai… Thì anh cũng nên nói cho em biết, không cần giấu giếm, càng không cần nói dối em!” Cô vì hắn ma flo lắng cả ngày, nhưng lại hắn lại cùng La Ái Linh đi mua nhẫn?

Chuyện đó là thế nào? Hắn không phải nói đã kết thúc với La Ái Linh sao? Vì sao vẫn còn dây dưa không rõ với cô ấy?

Hơn nữa nhẫn… Không thể tùy tiện đưa cho một cô gái?

“Tâm Khiết… Em làm sao vậy?” Trang Minh Tuấn vẻ mặt mê man. “Ngày hôm nay anh thực sự là chỉ đi họp, ngoại trừ buổi chiều có một chút rảnh rỗi…”

Cảm giác tan nát cõi lòng đạt đi lý trí của Tâm Khiết, khiến cô không thể nghe thấy hắn nói gì tiếp theo, thấy không rõ vẻ mặt, cô rơi vào thật sâu trong bi ai, đâu đớn.

Nếu như hắn muốn cùng Ái Linh ở chung một chỗ, cô không có bất kỳ một lí do gì để ngăn cản.

Nếu như là người trong cuộc chỉ ra “Người thứ ba”, chẳng lẽ lại không phải là cô sao?

“Nếu như anh muốn ly hôn ___ Em cũng sẽ chấp nhận.” An Tâm Khiết cú đầu, cawnsc hặt răng. “Em không hi vọng dùng hôn nhân để trói chặt anh, như vậy đối với cả anh và em đều không có lợi…”

Trang Minh Tuấn nhăn lông mày hoang mang. “Em cho rằng hôn nhân của chúng t alf sai sao?”

Đầu hắn đầy sương mù, không rõ tình huống, thế nhưng câu nói của cô, khiến hắn có chút không vui.

Từ hôm qua cho tới hôm nay, hầu như một ngày một đêm làm việc, chính là vì sắp xếp thời gian cho cô một sự kinh ngạc.

Không nghĩ tới sau khi về nhà, lại không biết vì sao lại bị cô bị trách cứ.

“Ngày từ đầu chúng ta kết hôn đã là một sai lầm, đáng nhẽ em không nên đáp ứng anh.” An Tâm Khiết lấy tay lau đi nước mắt, cô cố gắng để mình không bật khóc nức nở.

“Được rồi, mau nói rõ ràng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trang Minh Tuấn giơ tay ý bảo cô bình tĩnh.

“Anh còn muốn hỏi em đã có chuyện gì sao?” Lòng của cô như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thanh âm lại yếu đuối. “Em đã biết tất cả, đã biết…”

“Em biết gì, lại quyết định muốn ly hôn với anh?” Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nếu như cô biết hắn muốn làm cho cô kinh ngạc và vui sướng, chẳng lẽ không phải là mừng rỡ như điên?

Chờ một chút!

Vẻ mặt Trang Minh Tuấn trong nháy mắt trở nên nghiêm khắc, gương mặt căng thẳng.

“Anh không biết em là vì con trai hay là vì anh làm khó em mà kết hôn, cho nên ly hôn không quan trọng… Có lẽ ly hôn mới là quyết định chính xác nhất…”

An Tâm Khiết ngừng thở, chịu đừng đau đớn, dùng lý trí để nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề của hai người.

Làm khó cô? “Là ai” Trang Minh Tuấn bước từng bước, vẻ mặt không vui.

Cô cho rằng hắn yêu ai?


“La Ái Linh.” Nói ra tên này, toàn tâm cô đau đớn, cảm giác lồng ngực mình phồng lên. “Em không muốn tiếp tục lừa dối mình, cũng mong muốn anh không nên lừa tiếp tục lừa dối chính mình… Em biết anh yêu cô ấy, anh vẫn còn yêu cô ấy…”

“Em cho rằng chuyện này là thật?” Tim Trang Minh Tuấn đập mạnh và loạn nhịp trong chớp mắt, hắn liền tức giật nắm chặt hai tay. “Em cho rằng anh còn yêu cô ấy?”

Hắn đã giải thích rõ như vậy, cô cư nhiên còn tiếp tục hiểu lầm sao!

Hắn đã từng nói với cô, cô tàn bộ không nhớ sao.

Trong mắt cô, một chút tín nhiệm với hắn đều không có!

“Đúng.” An Tâm Khiết cảm thấy toàn thân yếu đuối trống rỗng, hai chân dẫm trên vải bông như vô lực. “Anh không nên tiếp tục phủ nhận, em còn biết ngày hôm nay anh___”

“Em bởi vậy mà muốn ly hôn với anh?” Vẻ mặt hắn lạnh băng. “Xem ra trong mắt em, hôn nhân của chúng ta chẳng là gì cả, anh đối với em mà nói, cũng như nhau đều không quan trọng. Cũng không cần cố gắng, cũng không cần giữ gìn.”

Nhìn thằng vào gương mặt tái nhợt , tiếng nói Trang Minh Tuấn lạnh như băng trong phòng khách.

Thái độ cường ngạnh của hắn càng khiến cô them khổ sở, nước mắt theo gương mặt ngã nhào.

Không phải như thế! Bất luận là hôn nhân hay là hắn với cô mà nói đều rất quan trọng, sở dĩ cô muốn ly hôn, vì cô không thể có được trái tim của hắn…

Nhưng những lời này An Tâm Khiết chỉ có thể giữ ở trong lòng, không thể nói cho hắn nghe.

Cô cố chấp trâm mặc, làm hắn càng thêm tức giận và bất mãn.

Trang Minh Tuấn nhét hai tay vào túi quần, mò lấy một chiêc hộp nguyên bản là một vật phẩm tượng trưng cho hạnh phúc.

Trang Minh Tuấn nhắm mắt, một tia sáng vụt qua. “Anh cho em ba ngày suy nghĩ, sau ba ngày, nếu như em vẫn muốn ly hôn, anh sẽ đáp ứng em.”

“Ba, mẹ, hai người cãi nhau sao?” Tiểu Nhiên đứng trước của nhà vệ sinh, xao nhẹ đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, lo lắng hai người đang đôi co.

“Không có, chúng ta không có cãi nhau.” Trang Minh Tuấn bước nhanh về phía con trai, ôn nhu ốm lấy hắn. “Hai ngày không gặp, Tiểu Nhiên có nhớ baba không ?”

“Có, Tiểu Nhiên rất nhớ baba!” Ôm cô cha, An Ngẫu Nhiên nhìn mẹ.

An Tâm Khiết lập tức lộ ra nụ cười đối với con trai vẫy tay, mà khi ánh mắt của cô không cẩn thận nhìn qua gương mặt của Trang Minh Tuấn thì cơ thể cô nhất thời trở nên nặng nề.

Đứng tại chỗ, cô yên lặng nhìn bóng lưng cha con họ, ngực đau nhức khiến cô hít thở khó khăn.

Cứ như vậy mà kết thúc sao?

Cuộc sống gia đình của cô, cô và Trang Minh Tuấn còn có Tiểu Nhiên, ba người bọn họ, thời gian tới…

Cô còn chưa kịp lâp xong kế hoạch thật tốt về tương lai bag ngươi thì đã kế thúc rồi sao.

Trong ba ngày, An Tâm Khiết và Trang Minh Tuấn đều trong trạng thái chiến tranh lạnh.

Ngoại trừ trước mặt con trai phải biểu hiện mọi chuyện rất tốt đẹp ra, bọn họ không nói với nhau lời nào, cũng không thèm nhìn nhau, thậm chí đem đối phương như người trong suốt.

“Tối này về sớm một chút, anh có chuyện muốn nói với em”. Sau khi chụp xong ảnh quảng cáo, cô nhận được tin nhắn của Trang Minh Tuấn.

“Được.” Cô nhắn tin trả lời, vẻ mặt của cô kiên định ngoài dự đoán của mọi người.

Sửa soạn xong mọi thứ, tẩy trang, cô lập tức bắt taxi về nhà.

Trang Minh Tuấn khó có thể có bữa ăn cơm tối ở nhà, bọn họ nhìn nhau, khi Tiểu Nhiên chăm chú nhìn, cả hai đều hiểu mỉm cười với nhau.

Người một nhà hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa tối, Trang Minh Tuấn ngồi trân thảm chơi đồ chơi cùng Tiểu Nhiên, xem phim hoạt hình, chín giờ đưa Tiểu Nhiên đi ngủ.

Chờ hắn đi ra từ phòng con trai, An Tân Khiết đã pha hai cốc cà phê, ngồi trên sô pha, nhàn nhã ăn táo. Lông mày Trang Minh Tuấn nhăn chặt, ánh mắt sắc bén đảo qua bộ dáng xinh đẹp mỹ lệ của cô, khuôn mặt hắn bình tĩnh còn chút mệt mỏi đi vào phòng khách. “Lo lắng sao?” Hắn tựa sát vào cánh cửa, duỗi thằng hai chân.

“Đã suy nghĩ kỹ.”

Cô vừa nói vừa đưa tay cầm túi hồ sơ, rút ra một tờ giấy mỏng.

“An Tâm Khiết, em ___” Sắc mặt Trang Minh Tuấn trong nháy mắt đại biến.

“Em làm sao?” Cô đứng lên, đi tới trước mặt hắn, mỉm cười đặt tờ giấy vào tay hắn.


“Em đã suy nghĩ kĩ, xác định muốn làm như vậy?” Hắn không nghĩ tới, cô cư nhiên lại quyết tâm ly hôn.

Hắn cho cô lựa chọn nhưng hắn tuyệt đối cô lại lựa chọn phương án này!

“Chẳng nhẽ đây không đúng với mong muốn của anh sao?” Cô ngước mắt lên, anh mắt trong trẻo nhìn hắn. “Vậy còn anh? Anh quyết định kí tên chứ?”

“Anh chưa hề nghĩ như vậy.” Khuôn mặt Trang Minh Tuấn nhăn lại. “Trong mắt em, hôn nhân của chúng ta không đáng một đồng sao? Em muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này sao?”

“Vậy anh kì vọng cái gì?” An Tâm Khiết thu hồi nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh. “Anh không nói cho em biết, em biết thế nào được?”

“Anh không nói, em sẽ không biết sao?” Thân thể hắn cứng nhắc.

“Anh…” Hắn cho cô ba ngày suy nghĩ, là mong muốn cô phát hiện tâm tư của hắn, không nên tiếp tục trốn tránh tình cảm của hắn, cũng không nên không tin tưởng hắn!

Lồng ngực Trang Minh Tuấn phập phồng, những lời mềm yếu đó, bị chặn trong cổ họng hắn.

Xem ra, kế hoạch này của hắn chẳng những không đạt được kết quả mà còn làm cho mọi chuyện xấu đi.

Có lẽ hắn thực sự đánh giá cao địa vị của mình đối với cô, sai lầm khi cho rằng cô có tình cảm với hắn.

Nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn, sự tức giận trong người Trang Minh Tuấn tăng vọt lên.

“Nói đi, anh rốt cuộc kì vọng em sẽ như thế nào?” An Tâm Khiết không buông tha tiếp tục hỏi hắn một lần nữa.

“Chuyện anh kì vọng còn quan trọng sao? Nếu em đã quyết định___” Hắn muốn cầm tờ đơn ly dị, nhưng đột nhiên nắm tay. “Anh đáp ứng em, anh sẽ ký tên. Thế nhưng, đó không là kỳ vọng của anh.”

Trang Minh Tuấn quay đầu, không muốn nhìn mặt cô.

Có phải hắn đã mua dây buộc mình hay không, hắn đã quá tự tin? Nhưng hôm nay, đâm lao thì phải theo lao, muốn thể hiện nội tâm yêu thương với cô, rồi lại nghĩ tất cả đã quá muộn…

“Thật sao?” Cảm thấy hắn cả người cứng ngắc, ánh mắt của cô mềm mại một chút. “Em thật không ngờ anh sẽ đáp ứng em đúng không?”

Trang Minh Tuấn thở sâu, cúi đầu xuống, chăm chú nhìn cô. “Em đã biết rõ.” Cô hẳn là hiểu tâm tư hắn.

An Tâm Khiết chẫm rãi lắc đầu. “Chính anh không chịu nói cho em biết…”

Cô thở dài. “Anh nói đi, sao lại khó khăn như vậy? Anh đã không muốn ly hôn với em, vì sao lại để em lựa chọn? Nghe anh nói như thế, anh có biết em đã rất đau khổ, rất thương tâm, thậm chí cảm thấy cả thế giới đều tan vỡ…”

“Tâm Khiết…” Giọng nói của nàng bi thương khiến ngực hắn cứng lại.

“Em nói như vậy… Là có ý tứ gì?” Hắn khẩn trương đến mức tay đổ mồ hôi.

“Em có thể xé bỏ đơn ly hôn, coi như nó chưa từng tồn tại.” Khẩu khí của cô thật thận trọng. “Nói cho em biết, anh yêu em sao?”

Trong mắt Trang Minh Tuấn hiện lên tia hoang mang, tốc độ tim đập ngày càng tăng theo ánh mắt chăm chú của cô, thật nhanh thật nhanh, hắn nắm chặt hai tay, muốn trả lời ngay câu hỏi của cô, nhưng đôi môi của hắn không chịu mở ra.

Bầu không khí khẩn trương lan tràn giữa hai người.

An Tâm Khiết có chút thất vọng cúi mặt xuống, nhưng vẫn thản nhiên nói. “Anh không muốn nói. Đã đến tình trạng này, anh vẫn không muốn nói… Nhưng là em rất yêu anh, rất rất yêu anh.”

Mi mắt khẽ động, nước mắt bi thương rơi xuống.

Cô đã cố gắng ép buộc hắn, nhưng hăn slaij không có chút biểu hiện.

“Em … Yêu anh?” Trang Minh Tuấn ngừng thở. “Vậy tại sao em lại nói với anh, em muốn ly hôn với anh?”

“Anh không hiểu? Anh đương nhiên không hiểu!” Cô chậm rãi lùi lại, nước mắt thất vọng, mệt mói không ngừng trào ra. “Bởi vì em yêu anh, cho nên mới muốn trả tự do cho anh, cho anh đi tìm hạnh phúc của mình!”

“Hạnh phúc của anh chính là em!” Cô không ngừng lùi về phía sau mà hắn thì kiên định tiến từng bước lại gần cô.

“Anh không nói, em sao biết được?” Cô lấy tay lau mạnh những giọt nước mắt.

“Thì mọi chuyện đến nông nỗi này, em xũng đã dùng đợ ly hôn để ép anh, nhưng anh lại không hề biểu hiện gì, nói gì!” An Tâm Khiết càng nghĩ càng ủy khuất.

Trang Minh Tuấn nắm chặt đôi vai lạnh run rẩy của cô, nhìn gương mặt đầy lệ ủy khuất của cô, hắn không biết phải làm thế nào.

“Sao anh có thể làm thế với em? Rõ ràng anh đang chuẩn bị một niềm vui lớn cho em, nhưng lại dùng ly hôn uy hiếp em! Anh biết rõ em vốn không có chút tự tin nào cả, em luôn sợ hãi anh sẽ rời xa em và Tiểu Nhiên… Nhưng lại dùng biện pháp đó, bức em thừa nhận em yêu anh…”

Lông mày Trang Minh Tuấn nhăn chặt lại. “Em biết anh đang chuẩn bị một niềm vui lớn cho em? Làm sao mà em biết được?”

“Em đã gặp Ái Linh!” Cô mở miệng, đột nhiên lại giận dữ ra sức đám vào ngực hắn. “Anh là đồ tồi! Bởi vì anh muốn ly hôn với em, em nghĩ anh rất yêu cô ấy cho nên đi gặp cô ấy muốn giải thích chuyện năm năm trước, nói cho cô ấy biết anh luôn yêu cô ấy___”

“Vợ.” Trang Minh Tuấn như hóa đá, cả người bất động.

Mặc kệ có phải An Tâm Khiết hiểu lầm hắn hay không, tấm lòng cô đối với hắn thật sự khiến hắn cảm động.

“Thế nhưng Ái Linh lại nói, cô ấy là trợ lý của nhà tài trợ, thừa dịp nghỉ ngơi, anh lôi cô ấy đi vào của hàng châu báu xem nhẫn cưới, mong cô ấy giúp cho ý kiến___” An Tâm Khiết ngước mắt lên, ánh mắt tàn bạo nhìn hắn.

Vừa nghĩ đến cuộc đối thoại giữa cô và Ái Linh, cô tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi!

“Cô ấy tàn bạo nói cho em biết, em hoàn toàn hiểu lầm! Anh căn bản là không thương cô ấy, chuyện của năm năm trước, anh cũng đã giải thích rõ ràng với cô ấy, cô ấy còn nói, em không cần phải để ý đến quá khứ, bởi vì hiện tại anh đang chuẩn bị một món qùa lớn cho em, muốn đưa em đi Khẩn Đinh, chuẩn bị cầu hôn cô___chân chính cầu hôn… Vì muốn có hai ngày nghỉ mà mới đi làm một ngày một đêm…”


An Tâm Khiết thật muốn giơ chân đạp hắn, nhưng lại không nỡ.

Hắn thành thật đối với Ái Linh, nhưng lại luôn bảo mật đối với cô, còn muốn bức cô, giở trò bắt cô lựa chọn có ly hôn hay không, khiến cho cô không thể ngủ được, suy nghĩ rất nhiều, đau khổ gần chết!

“Cô ấy… Đã nói hết tất cả cho em…” Hắn còn đang chuẩn bị mà.

Để đam bảo mọi thứ phải thật hoàn mỹ, muốn khiến cô thật cảm động, hắn không chỉ chuẩn bị cầu hôn, còn chuẩn bị một hôn lễ thật lớn.

“Quan trọng không phải là cô ấy nói cho em biết, mà là anh nói cho cô ấy! Em mới là vợ của anh, nhưng anh lại cứ vòng vèo, không chịu thẳng thắn với em!” An Tâm Khiết đẩy tay hắn ra, giận dữ cắn chặt môi.

“Em cũng không thẳng thắn với anh…” Nghe những lời cô nói, cảm giác mừng như điên ngập tràn trong lòng hắn.

Cô đã nói với hắn! Cô đã nói cô yêu hắn!

“Cho dù em có dùng đơn ly hôn uy hiếp anh, nhưng anh… anh không chịu nói… Anh rốt cuộc có muốn em ở trong cuộc sống hay không, rốt cuộc là yêu em không? Chỉ đơn giản ba chữ, anh đều không thể thẳng thắn nói cho em biết…” An Tâm Khiết tiếp tục đánh vào vai hắn, trái tim đầy ủy khuất khổ sở bao lâu được trút hết ra.

“Cho nên vừa nãy ___” hắn như bừng tình ngộ, nắm hai tay của cô. “Em đang trả thù anh sao?Bời vì anh muốn bức em nói ba chữ đó cho nên em mới dùng cách của anh để trả thù anh sao?”

“Thế nào? Không thể sao?’ An Tâm Khiết nheo mắt lại, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt lợi hại nhìn hắn.

“Có thể, đương nhiên có thể!” Nụ cười phát ra từ nội tâm Trang Minh Tuấn. “Sau này, mặc kệ em muốn trả thù thế nào, đều được cả!”

“Anh còn cười được?” Hai tay bị hắn giữ, cô không thể làm gì khác ngoài giơ chân đá nhẹ hắn một cái.

Trang Minh Tuấn hơi mạnh tay kéo cô vào trong lồng ngực, dùng hai tay ôm chặt lấy cô. “Anh rất vui, thực sự rất vui.”

“Em mới không vui…” Lá đơn ly hôn ở trong tay cô, phút chốc bay xuống mặt đất.

“Hóa ra chúng ta đều yêu nhau.” Vẻ mặt hắn hạnh phúc. “Chúng ta đều sợ bị cự tuyệt cho nên mới dò xét đối phương, không dám thắng thắn. Nhưng cuối cùng… Anh đã bị bại dưới tay em, bại bởi em đã yêu anh.”

“Anh không có thua, là em thua.” An Tâm Khiết ở trong lòng hắn nhẹ nhàng cựa quậy, rồi tựa đầu vào ngực hắn

Quên đi, người nào nói trước thì có quan trọng gì?

Cho dù hắn không chịu nói, chỉ cần cô hiểu rõ hắn cũng yêu cô là tốt rồi.

Còn việc ai yêu ai hơn, sẽ không cần nghĩ đến nữa…

“Không, em dũng cảm hơn anh, thẳng thắn hơn anh, ngay cả mở miệng nói em cũng nói trước anh, em thắng là xứng đáng.” Khóe miệng hắn cười nói ra những lời sủng ái. “Anh tốt như vậy sao? Lại khiến cho em yêu anh.”

Hắn hiểu rõ cô cũng có kiêu ngạo của cô, nhưng vì hắn mà cô đã buông sự kiêu ngạo đó ra.

Đúng như cô nói, chỉ là ba chữ, vậy mà có bao nhiêu trắc trở, có cần phải khổ tâm như thế không?

“Anh thật là xấu!” Cô đánh nhẹ hắn, ánh mắt ôn nhu như nước. “Em yêu anh như vậy, còn có biện pháp nào sao? Chỉ có thể bị anh bá đạo, chỉ có thể bị anh khi dễ…”

“Anh yêu em.” Trong ý nghĩ của cô, hắn yêu thương nhìn cô, Trang Minh Tuấn rất tự nhiên nói ra ba chữ đó.

An Tâm Khiết như ngừng thở. “Cái gì? Lập lại lần nữa! Em không có nghe rõ.”

“Anh yêu em, vợ à.” Ánh mắt hắn sâu sắc, thanh âm kiên định. “Mặc kệ kiếp này hay kiếp sau, anh đều sẽ yêu em, mãi mãi yêu em.”

“Vâng…” Cô gật đầu, nước mắt trào ra.

Biểu tình Trang MInh Tuấn trịnh trọng, hắn hơi buông cô ra, đưa tay lấy trong túi quần một chiếc hộp châu báu hình vuông. An Tâm Khiết lau nước mắt nhìn tay hắn.

“Tuy rằng như vậy thiếu lãng mạn, cũng không phải trong khách sạn ở Khẩn Đinh, nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau để trao nhẫn cho em… Nhưng bây giờ anh đã biết rõ, hình thức vốn không quan trọng, quan trọng là chúng ta thật tình yêu thương nhau.” Trang Minh Tuấn mở hộp, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn vàng cũ.

“Cái này, không phải là chiếc nhẫn anh chọn mất nửa ngày mà là chiếc nhẫn khi bà nội mất để lại cho anh. Tuy bà nội không nói gì, nhưng anh nghĩ, bà nội muốn anh trao chiếc nhẫn này cho cháu dâu…” Trang Minh Tuấn nâng bàn tay thon dài của An Tâm Khiết, hắn thật khẩn trương.

Trong lòng tràn đầy vui mừng và cảm động, An Tâm Khiết nhìn hắn đem nhẫn đeo vào ngón áp út của cô.

Đây là vật đính ước của cô, là vật tương trưng cho sự cho lời thề sẽ mãi ở bên nhau.

“Hình như hơi to, kiểu dáng cũng cũ …” Giọng nói Trang Minh Tuấn có chút tiếc nuối. “Anh đã chọn được một kiểu rất đẹp, anh định mang chiếc này đi chế tác lại…”

“Ai nói cũ? Em rất thích!” An Tâm Khiết lập tức rút tay về, nhìn kĩ bảo bối trên tay. “Đây là của bà nội để lại, nếu như đem chế tạo lại thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.”

Vợ hắn là một người thiện lương, am hiểu lòng người, ấm áp tri kỉ, một người thật tốt, tâm hồn cao quý … Cho nên mới có thể bao dung hắn, yêu thương hắn.

Ánh mắt Trang Minh Tuấn đem An Tâm Khiết nhìn mình, dùng tràn ngập nhu tình nhìn cô, nhìn đôi mắt dịu dàng đẫm lệ của cô, cúi đầu, hắn hôn lên nước mắt của cô.

Bọn họ ôm nhau thắm thiết, đôi môi ấm áp của hắn lướt qua gương mặt cô, chóp mũi, thẳng đến đôi môi anh đào của cô.

Khi hai đôi môi sắp chạm nhau, hắn nhẹ nhàng nói, hắn hứa hẹn, cũng như lời thề…

Tình cảm, tâm hồn của bọn họ, tương lai, chỉ có thể dùng một từ để hình dung suốt đời bên nhau. Trang Minh Tuấn ôm lấy người vợ yêu thương của mình đi về phía phòng ngủ của họ.

Ban đêm buông xuống, che đi một màn kiều diễm, nồng nhiệt.

Khi tình yêu của họ kết hợp làm một, thân thể hòa hợp làm một cũng là lúc tương lai hạnh phúc của bọn họ, trải dài trên những bước đi của họ ___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui