Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Sau đó, Tôn Duệ liền ôm cơm hộp, ngồi ở nhà bếp bắt đầu ăn, phỏng chừng là đói bụng lắm.

"Nếu tôi không đến, anh định chết đói ở nhà luôn à..." Cao Vinh không nhịn được, nói.

Tôn Duệ nhét nửa cái đùi gà trong miệng, lúng búng không rõ lời: "Ai bảo... Mới bị bảo vệ gọi đến tỉnh, a... Tôi vốn định sau khi ngủ dậy thì đi ăn đấy."

Cao Vinh đột nhiên nghĩ đến: "Này, cái chương trình thực tế kia của anh thì thế nào? Không định quay tiếp?"

Tôn Duệ dừng lại: "..."

Thoạt nhìn là hắn đã hoàn toàn quên mất vấn đề này.

Vốn dĩ nói rằng sáng sớm nay lên máy bay trở lại, sẽ không làm lỡ chuyện gì. Mà hiện tại, rất rõ ràng là Tôn Duệ đã bỏ lỡ máy bay, điện thoại tắt máy, cũng không thông báo đến tổ tiết mục. Hắn lúc này ăn xong, mới mở điện thoại, liên tiếp nhận được tin nhắn cùng thông báo cuộc gọi nhỡ.

Hắn bây giờ quả thật không còn tâm tình gì quay chương trình, mặc dù có điểm áy náy, nhưng vẫn cùng người phụ trách bên kia nói tại S thị mình có việc tư cần xử lý, đại khái muốn rút ra. Đối phương mặt ngoài thể hiện muốn giữ lại một chút, nhưng chỉ như vậy, không dai dẳng.

"Vậy nên, anh sẽ không đi ngoại địa?" Cao Vinh hỏi.

Tôn Duệ gật gật đầu.

"Như vậy... Đến đoàn phim?" Cao Vinh thăm dò hỏi.


Tôn Duệ mím mím môi, có chút xoắn xuýt.

Im lặng một hồi lâu, Cao Vinh cũng hết cách, đành thẳng thắn nói ra: "Anh nói xem, phim có tiếp tục quay hay không?"

"Quay chứ. Làm gì lại không quay." Tôn Duệ vẫn biết phải trái, hơn nữa, hắn tốt xấu gì cũng thường đến đoàn phim chơi, tâm cũng không phải cục đá, biết mọi nhân viên làm việc ở đây, các diễn viên, bao gồm cả đạo diễn Cao Vinh trước mặt, đều đã bỏ ra rất nhiều tinh lực. Hắn không muốn vì mình nổi nóng mà rút tiền đầu tư.

"Vậy phần diễn của anh, chung quy vẫn phải đến bù lại đi?"

"Hiện tại tôi không có tâm trạng, đi có khi cũng toàn quay hỏng." Tôn Duệ nhẹ nhàng nói một câu, thả người lên sô pha, một dạng cá chết.

"...Cũng được, hiện tại cũng không gấp. Nhưng sau đó anh nhất định phải tới. Nếu anh không muốn đến diễn, cứ nói với tôi, loại vai phụ này đổi cũng được." Ý tứ cũng là___ vai nam thứ kia thay người mới hơi rắc rối...

"Diễn chứ. Không thì chẳng phải phí tiền đi cửa sau sao." Tôn Duệ buồn buồn nói.

Cả hai đều rõ ràng trong lòng, Tôn Duệ bỏ tiền đi cửa sau cũng không phải là vì muốn diễn cái vai phụ nhỏ kia.

Trong phòng liền yên lặng một hồi. Cao Vinh thở dài, sớm muộn cũng phải đối diện với vấn đê này, không bằng tự mình thẳng thắn luôn... Nói đến thì có chút khó nghe, nhưng núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun*: "Lưu Tư Hiền, đổi hay không đổi?"

*Vẫn còn có hy vọng.

Tôn Duệ suy nghĩ một lúc, trả lời: "...Không biết."


"Anh không phải sẽ tha thứ cho tên đó chứ..." Cao Vinh kinh ngạc.

"Làm sao có khả năng!" Tôn Duệ hung hăng nói.

"Vậy thì vì cái gì? Không nỡ? Mềm lòng rồi?"

"...Quay cũng sắp quay xong, hiện tại mà thay người thì đoàn phim cũng gặp khó khăn đi."

Cao Vinh mở to hai mắt: "...Anh còn suy nghĩ cho cả đoàn phim nữa à..."

Tôn Duệ làm như không nghe thấy, dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa... Tôi cũng không biết nữa, nói như thế nào đây, cảm giác hiện tại "trả thù" như vậy, thì như thể tôi lòng dạ hẹp hòi, mà lại vẫn còn rất để ý tới hắn ta vậy, thế thì mất mặt lắm... A, tôi cũng không biết nữa! Phiền chết!"

"Cái này đâu có tính là trả thù, chỉ là đưa hắn ta trở lại nơi hắn thuộc về thôi." Cao Vinh cũng không phải không hiểu tâm lý của Tôn Duệ, tiện tay đem gối tựa sô pha mà nãy hắn quăng xuống đất ném lại lên ghế.

"Thay đổi người, quay lại, như vậy bộ phim này của anh phỏng chừng cũng không kịp mà lên sóng vào nửa đầu năm tới, diễn viên không muốn theo có khi phải chọn lại. Tất cả đều phải bắt đầu một lần nữa. Như thế, anh vẫn theo ý tôi ư?" Tôn Duệ ngẩng đầu lên, hồ nghi hỏi.

"Cũng là những con người đồng cảnh ngộ ạ." Cao Vinh thở dài.

"Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy tôi so với anh còn thảm hơn nhiều," Tôn Duệ rất rất không vui mà nói rằng, "Tôi làm sao cũng không nghĩ tới... Hắn ta... Vừa bắt đầu căn bản không phải như vậy."

"Hả?"


Tôn Duệ tựa hồ không định nói tiếp, tâm tình mới hơi bình tĩnh được một chút, nhắc đến việc này, lại bắt đầu nổi sóng, nghiêng đầu không nhìn Cao Vinh, đến nửa ngày mới bật ra một câu: "Quên đi thôi, cứ như vậy đi. Tôi cũng lười giằng co, không đổi người, anh an tâm đi."

"Tôi..." Theo lý trí mà nói, Cao Vinh biết hiện tại không đổi người đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng vừa nãy, anh đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, cũng thật tâm mà thấy không cam lòng thay Tôn Duệ.

"Được rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đến đoàn. Anh nhanh chóng để Lưu Tư Hiền diễn xong phần của hắn rồi đuổi về nhà đi, tôi không muốn chạm mặt với hắn ta." Giọng Tôn Duệ như thể chút được gánh nặng, cười ha hả mà vỗ vỗ vai Cao Vinh.

"Được rồi." Mọi người đều đang gấp rút, cứ ở lại không đi cũng không có ý tứ. Lại nói, Cao Vinh đã nhận được một câu xác nhận chắc chắn, mục đích tìm đến Tôn Duệ coi như là đạt được.

Sauk hi Cao Vinh rời đi, khuôn mặt tươi cười của Tôn Duệ lập tức không còn. Hắn đóng cửa lại, bước chân có chút chần chờ mà đi trở về phòng bên trong, nằm lại trên giường. Trong phòng tối tăm cực kỳ, hắn cũng không bật đèn, chỉ cầm điện thoại di động lật đi lật lại. Lưu Tư Hiền chỉ gọi đến một lần, đoán chừng biết Tôn Duệ tắt điện thoại nên mới gửi tin nhắn tới, chỉ một lời "Xin lỗi" không hơn.

Tôn Duệ thoát khỏi giao diện tin nhắn, nhìn thấy ảnh màn hình điện thoại hắn đặt ____ trước đây đã chụp Lưu Tư Hiền, rất nhanh, vào album hình, xoá bỏ những tấm ảnh kia, lại trở về màn hình chính, giờ đây đã đặt trở về hình mặc định, một vùng trời đêm đầy sao.

Nhìn một lát, Tôn Duệ liền quăng điện thoại đi.

Mà Cao Vinh sau khi rời đi, đương nhiên không biết những chuyện này. Dưới cái nhìn của anh, Tôn Duệ đã bình tĩnh không ít, anh rất vui vì đối phương còn suy nghĩ cho tình trạng của đoàn phim. Nghĩ đến điều này, suy nghĩ của anh về Tôn Duệ thay đổi rất nhiều. Mặc dù diễn xất thậm tệ của đối phương đã đạt đến một loại cảnh giới mới, lại có chút không kiểm soát được miệng, thế nhưng cách làm người thật sự không tệ. Như vậy, càng khiến ấn tượng về Lưu Tư Hiền của Cao Vinh kém đi.

Nhưng mà cũng đúng, Cao Vinh nghĩ, cứ coi như để Lưu Tư Hiền quay xong bộ phim này đi, thế sau này phải làm sao? Anh cũng không nghĩ bộ phim này của mình có thể khiến một diễn viên diễn vai nam thứ trực tiếp bước lên tuyến diễn viên hạng một. Mà sau này không có Tôn Duệ, sau này Lưu Tư Hiền còn có thể đi đến thuận buồm xuôi gió? Việc này xác suất xảy ra thực không lớn.

Cuối cùng chuyện này cũng có một dấu châm hết, Cao Vinh hiếm thấy mà an an ổn ổn ngủ một giấc.

Nửa tháng sau ____

...Nhưng không.


Chẳng có gì kết thúc cả.

Cao Vinh đã vài ngày không được yên ổn, tâm tình lại có chuyển biến đột ngột.

Phần diễn còn lại cũng không nhiều lắm, Cao Vinh đã sớm lên kế hoạch để Tôn Duệ đến quay bù. Cùng người đối diễn với hắn thảo luận lịch trình, luôn sẵn sang chờ hắn đến bất kỳ lúc nào, chỉ là Tôn Duệ vẫn luôn dùng "Tâm tình không tốt, trạng thái không hoàn hảo được" như là lý do để không đến đoàn.

Mới đầu, đương nhiên Cao Vinh có thể thông cảm. Thất tình mà, chính mình lúc trước bị đá còn muốn bỏ việc không quản sự đời đây, huống hồ trường hợp của Tôn Duệ thoạt nhìn còn thảm hơn.

Sự chậm trễ này kéo dài một thời gian, Cao Vinh chỉ có thể kiên trì mà khuyển bảo Tôn Duệ qua điện thoại, chỉ còn kém nịnh hót mà trái lương tâm nói ra đoàn phim cần trình độ diễn xuất của hắn thôi ____ nhưng ít ra thì Tôn Duệ khoảng thời gian này đều mở máy.

"Được, được, hôm nay tôi đi là được."

Đợi đến lúc Cao Vinh sắp xếp diễn viên, trước khi quay, Tôn Duệ đột nhiên nói với anh: "Anh chờ một chút, tôi xem qua kịch bản..."

Tình trạng này là hắn còn chưa học thuộc thoại.

"Anh xem, anh tâm tình không tốt, tôi cũng có thể lý giải, không ai thời điểm như thế này còn muốn làm việc," Cao Vinh yên lặng mà tới ngồi cạnh Tôn Duệ, quay đầu nhìn lướt qua những người khác trong đoàn phim, uyển chuyển đề nghị, "Hay là tìm người thay thế anh? Diễn viên có thể do chính anh tự tìm, như vậy anh cũng không cần khổ cực ngồi đây coi kịch bản".

"Không, không, tôi diễn chứ. Cảm ơn, anh còn thật quan tâm tôi nha." Tôn Duệ hoàn toàn không hiểu Cao Vinh phải một phen "dụng tâm lương khổ."*

*Dùng nhiều tâm tư để suy đi tính lại.

Cao Vinh: "..."

Tức chết anh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui