Sau khi Thẩm Viên Tinh rời khỏi thư viện, Từ Thành Liệt vẫn còn đứng sững tại chỗ như một cọc gỗ rất lâu.
Anh âm thầm bỏ thuốc lá, ngay lúc này rất muốn hút một điếu sau một thời gian dài vắng bóng.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Viên Tinh không thích mùi thuốc lá, anh bỏ đi ý này.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Viên Tinh đến dưới lầu của Tùng Trúc Lâu chờ Thẩm Minh Xuyên, nghỉ hè nên hai chị em phải về nhà, đặt vé tàu cao tốc hơn 9 giờ sáng.
Từ Thành Liệt cũng đã đặt vé, chỉ cách tàu của Thẩm Viên Tinh hai mươi phút, nên đã hẹn cùng nhau đến ga tàu cao tốc.
Nhưng bởi vì một chút mâu thuẫn xảy ra tối hôm qua ở thư viện, sáng nay Thẩm Viên Tinh không liên lạc với Từ Thành Liệt, Từ Thành Liệt cũng không gửi tin nhắn cho cô.
Ngay khi Thẩm Viên Tinh cho rằng Từ Thành Liệt sẽ cố tình tránh cô đến ga tàu cao tốc, chàng trai cao lớn mặc áo thun trắng đi theo sau Thẩm Minh Xuyên ra khỏi tòa nhà chung cư.
Ánh mắt Thẩm Viên Tinh đối diện với anh, hai người đều ngập ngừng muốn nói.
Thẩm Minh Xuyên bị kẹp ở giữa, gánh vác gánh nặng khuấy động bầu không khí.
“Chị, chúng ta đi tàu điện ngầm hay là taxi?”
“Tàu điện ngầm.”
“Được.” Thẩm Minh Xuyên mím môi, nhìn qua Từ Thành Liệt, “A Liệt, cậu có đói bụng không, muốn đi siêu thị mua chút bánh mì hay gì đó lót bụng không?”
“Không đói.”
Thẩm Minh Xuyên: “……”
Dưới áp suất thấp kép, Thẩm Minh Xuyên cuối cùng lựa chọn im lặng.
Ba người đi tàu điện ngầm đến ga tàu cao tốc, có lẽ đang trong giờ cao điểm nên có rất nhiều người trên tàu.
Thẩm Viên Tinh bị hành khách lên xuống đụng vào vai rất nhiều lần, cho đến khi lưng dán vào một bức tường thịt, va ly trong tay cô bị Từ Thành Liệt cầm lấy. Thân hình cao lớn của anh đẩy cô vào góc cạnh cửa, dùng cơ thể mình dựng lên bức tường bảo vệ cô.
Lúc này, trái tim cứng rắn của Thẩm Viên Tinh lại mềm nhũn.
Cô ngửa đầu nhìn mặt chàng trai, nhưng anh nhìn thẳng phía trước, có thể thấy rõ chiếc cổ thon dài và đường cong của cằm.
Thẩm Viên Tinh mím môi, nhìn chằm chằm vào yết hầu nhô ra của anh, nuốt vào những lời muốn nói.
Trong lúc tàu điện ngầm chạy nhấp nhô, thân hình cao lớn của Từ Thành Liệt vững vàng như núi, bảo vệ Thẩm Viên Tinh kín mít.
Tuy anh không cúi đầu nhìn cô, nhưng mùi hoa sơn chi trắng lành lạnh thoang thoảng luôn mê hoặc và ảnh hưởng đến Thẩm Viên Tinh.
Bị Từ Thành Liệt bảo vệ ở trong ngực, Thẩm Viên Tinh không khỏi bắt đầu nghĩ lại chuyện tối hôm qua.
Suy cho cùng, chính cô nảy sinh ra ý tưởng bỏ cuộc, đang do dự có nên nói ra chuyện này với Từ Thành Liệt hay không.
Hiện giờ tình cảm của Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào xuất hiện rạn nứt, Liễu Tinh Đồng lại có dấu hiệu theo đuổi Từ Thành Liệt. Đối với Thẩm Viên Tinh, kế hoạch cô lập ra lúc trước để nhằm vào Liễu Tinh Đồng đã thành công 80%.
Về phần 20% còn lại, chỉ cần Từ Thành Liệt kiên định yêu cô, cũng đủ gây ra tác động mạnh mẽ và tổn thương đối với Liễu Tinh Đồng.
Cho nên đối với Thẩm Viên Tinh, cô có thể dừng lại. Nhưng trong lòng cô áy náy với Từ Thành Liệt, nghĩ đến đủ kiểu phản ứng của anh khi biết mọi chuyện trước đây đều là âm mưu, cô không thể nói ra sự thật.
Tối hôm qua, lúc bị Từ Thành Liệt nghi ngờ tình cảm của cô đối với anh, phản ứng của Thẩm Viên Tinh mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cô không biết mình bị làm sao, giống như con mèo bị giẫm đuôi, đột nhiên nổi điên.
Bây giờ nghĩ lại, cô đã vô cớ nóng nảy với Từ Thành Liệt, như vậy là không đúng.
Trong lúc Thẩm Viên Tinh đang rối rắm nên dỗ Từ Thành Liệt hay là làm lơ mâu thuẫn lần này, thuận tiện cho việc sau này chia tay anh một cách tự nhiên. Từ Thành Liệt đang đứng che ở trước người cô, cúi đầu nhìn cô, lông mi dài cụp xuống, khẽ nhíu mày, giọng điệu hơi uất ức, “Cả một buổi tối. Em yên tĩnh đủ chưa?”
Thẩm Viên Tinh sửng sốt, một lát sau ngước lên nhìn vào mắt anh, tim đập thình thịch vì tình yêu nồng nàn trôi nổi nơi đáy mắt anh.
Không đợi cô mở miệng, Từ Thành Liệt nâng cằm lên, nhìn sang chỗ khác, cắn đôi môi mỏng, giọng vỡ vụn: “Nếu em yên tĩnh đủ rồi…… thì ôm anh đi.”
Thẩm Viên Tinh bị sụp đổ ngay lập tức, nhào vào ngực anh không chút suy nghĩ, tự nhiên giơ hai tay ôm lấy vòng eo thon chắc của chàng trai, giọng rầu rĩ, “Từ Thành Liệt ngốc nghếch……”
Thân hình chàng trai hơi cứng đờ, giây tiếp theo đưa một bàn tay ra ôm cô, khuôn mặt tuấn tú nặng nề như tuyết mùa đông vừa tan, hóa ra một chút sắc xuân.
Anh thừa nhận, anh thật sự không thể rời khỏi Thẩm Viên Tinh. Chỉ một đêm không liên lạc mà tựa như đã trải qua một thế kỷ.
–
Sau khi tàu điện ngầm đến ga, Thẩm Minh Xuyên phát hiện phong cách giữa Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh thay đổi đột ngột.
Hai người lại thân mật và khăng khít, công khai nắm tay và ôm nhau trước mặt anh, lúc kiểm tra vé vào ga, còn hôn lên trán không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình với nhau.
Nhìn ngứa mắt, Thẩm Minh Xuyên hiếm khi phàn nàn trong nhóm ký túc xá: 【Các cậu nghĩ xem, khi nào A Liệt mới có khí chất cứng rắn một chút?】
【Kiều Anh Tuấn:???】
【Cao Thần: Nếu cậu đặc biệt ám chỉ cậu ấy và đàn chị Thẩm, tớ cảm thấy cả đời này cậu ấy cũng không có đâu.】
【Kiều Anh Tuấn: Lần này tớ đứng về phía Cao Thần. Ở trước mặt chị ấy, e rằng cả đời này A Liệt đều không vực dậy nổi.】
Sau khi tiễn Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên, Từ Thành Liệt mới nhìn thấy tin nhắn của nhóm WeChat trong khi chờ tàu.
Khóe miệng anh khẽ giật, cũng sủi bọt: 【Các cậu biết cái gì. Một đám chó độc thân.】
【Kiều Anh Tuấn: ……】
【Cao Thần: ……】
–
Kỳ nghỉ hè rất dài khiến Từ Thành Liệt căm ghét.
Thật vất vả phải chịu đựng đến mùa thu tựu trường, anh lại bị cảm bởi vì nhiệt độ ở Nam Thành hạ thấp vào ngày trở lại. Anh không dám hôn Thẩm Viên Tinh, sợ lây bệnh cho cô.
Tuần đầu tiên của năm học, trên diễn đàn trường có người đăng tin nóng, nói rằng Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào đã chia tay.
Chuyện này đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi sau khi diễn đàn nổ tung. Rất nhiều người cảm thấy đây là tin đồn, không chịu tin CP thanh mai trúc mã cũng có thể BE.
Nhưng đa số tỏ vẻ đã đoán trước được kết cục này, bắt đầu sôi nổi suy đoán hành động tiếp theo của Liễu Tinh Đồng, còn tốt bụng nhắc nhở Thẩm Viên Tinh đề phòng Liễu Tinh Đồng trên diễn đàn.
Thẩm Viên Tinh không quan tâm, không vào diễn đàn đọc, huống chi là đáp lại.
Sau khi bước vào năm thứ ba đại học, bài vở của cô rõ ràng nặng hơn năm nhất và năm hai rất nhiều, thậm chí cô không đi làm thêm nữa. Đúng lúc Từ Thành Liệt bị cảm, sáng nào Thẩm Viên Tinh cũng đưa bữa sáng cho anh, nhân tiện mua chút thuốc cảm để trong phòng.
Tính tình Từ Thành Liệt vô cùng trẻ con khi bị bệnh, nói kiểu gì cũng không chịu đến bệnh viện khám, sợ chích thuốc, sợ truyền dịch, sợ gặp bác sĩ.
Thẩm Viên Tinh vừa dỗ dành vừa lừa gạt mới lấy đúng loại thuốc cho anh uống.
Một tuần trôi qua, triệu chứng cảm lạnh của anh đã thuyên giảm rất nhiều. Thẩm Minh Xuyên nói với Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt đã lặng lẽ ngừng uống thuốc, anh đã ném tất cả thuốc trước đó vào thùng rác.
Vì vậy, sáng thứ bảy, Thẩm Viên Tinh đội mưa, đi ra ngoài trường mua bánh bao thịt và sữa đậu nành mà anh muốn ăn, nhân tiện mang theo chút thuốc cảm thông thường.
Mưa đầu tháng 9 hiếm khi dày đặc, mịn màng như tơ liễu, làm ướt tóc và quần áo Thẩm Viên Tinh.
Lúc cô đi ra ngoài, trời không có mưa, nên không cầm theo dù. Mua bữa sáng và thuốc xong, trở lại trường thì cơn mưa phùn đột ngột kéo đến, cô đành phải dầm mưa chạy đến Tùng Trúc Lâu, gọi điện thoại cho Từ Thành Liệt, kêu anh xuống lầu lấy đồ.
Trong khi Thẩm Viên Tinh đang chờ Từ Thành Liệt, một hình bóng quen thuộc bước ra khỏi Tùng Trúc Lâu.
Chàng trai mặc áo sơmi kẻ sọc màu xám đen, cầm dù, sắc mặt tái nhợt, trông tiều tụy, có vẻ đang bị bệnh.
Thẩm Viên Tinh liếc mắt là nhận ra anh ta. Đó là Hoắc Minh Đào, nam chính rất nổi tiếng trong các cuộc thảo luận ở trường mấy ngày gần đây.
Hoắc Minh Đào cũng thấy Thẩm Viên Tinh đang đợi bên đường, ánh mắt tập trung vô đồ đạc mà cô đang xách.
Anh ta nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, không nhịn được sự tự giễu, khẽ nhếch khóe môi.
Không cần nghĩ cũng biết bữa sáng và thuốc mà Thẩm Viên Tinh đang cầm là mua cho ai. Cô lại đội mưa tới chung cư của sinh viên nam để đưa đồ, có thể thấy được, Từ Thành Liệt quan trọng biết bao ở trong lòng cô.
Mấy ngày nay, Hoắc Minh Đào cũng cảm thấy không khỏe.
Ngày đầu tiên khai giảng, anh ta và Liễu Tinh Đồng chính thức chia tay, uống say mấy đêm liên tục, ăn, ngủ, nghỉ ngơi…… cuộc sống là một mớ hỗn độn.
Sáng sớm nay tỉnh dậy, anh ta cảm thấy khó chịu khắp cơ thể. Chóng mặt, nhức đầu, người nóng lên, tay chân hết sức…… Đều là triệu chứng của bệnh cảm.
Nhưng sáng nay có lớp, các bạn cùng phòng đã ra ngoài từ sớm, trong ký túc xá chỉ có mình anh ta.
Hoắc Minh Đào không ngờ sẽ gặp được Thẩm Viên Tinh ở dưới lầu của Tùng Trúc Lâu.
So với cô, lúc này trông anh ta rất thê thảm. Vì thế anh ta nhìn chỗ khác, định giả vờ không thấy Thẩm Viên Tinh, nhìn thẳng đi ngang qua cô.
Nhưng khi Hoắc Minh Đào lướt qua Thẩm Viên Tinh, trước mắt chợt tối sầm, trời đất quay cuồng.
Thẩm Viên Tinh nghe thấy một tiếng bùm, vô thức quay đầu lại, đúng lúc thấy Hoắc Minh Đào té xỉu ở dưới đất.
Cô sửng sốt vài giây, vẫn đi giúp đỡ vì mục đích nhân đạo.
Từ Thành Liệt vừa mới xuống lầu, đi ra cửa và bắt gặp cảnh này.
Anh thấy Thẩm Viên Tinh ném bữa sáng và thuốc mà cô mua cho anh xuống đất, dùng hết sức kéo Hoắc Minh Đào đang ngã trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...