Quách Vị rầu rĩ.
Mấy nay có nhiều phiền muộn nên cậu cũng không nghĩ tới chuyện này, thế là tâm trạng càng thêm nặng nề.
Với mức độ nổi tiếng của Nguyễn Diệc Vân trong trường, lúc anh ấy xuất viện, có lẽ chưa tới một tuần thì mọi người đều biết cả rồi.
Quách Vị cảm nhận rất rõ sự kháng cự mãnh liệt trong mình lúc này.
Cậu không giải thích được lý do, chỉ không muốn ai cũng biết thôi.
Có lẽ bởi vẫn còn tâm lý trốn tránh, chưa chính thức chấp nhận sự thật rằng Nguyễn Diệc Vân đã thành Alpha.
Khi tin tức dần lan rộng sẽ buộc cậu phải đối mặt với nó.
Mọi người xung quanh đều tò mò muốn tìm hiểu nhiều hơn, ắt hẳn sẽ tìm cậu hỏi thăm nguyên nhân hoặc cảm nhận về việc này.
Quách Vị luôn sống lạc quan, chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng tích cực vui vẻ.
Ấy vậy mà giờ đây cậu chẳng tài nào kìm được nỗi lo về những chuyện sắp gặp, khiến cảm xúc chùng xuống.
May mà Nguyễn Diệc Vân vẫn là một tồn tại khiến cậu cảm thấy vô cùng vô cùng tốt đẹp.
Cuối tuần cậu dậy thật sớm, tranh thủ đến bệnh viện trước giờ cho phép thăm bệnh.
Vẫn là chị y tá cũ trực.
Sau khi làm thủ tục một cách rành rọt, bấy giờ còn khoảng mười phút mới được vào, Quách Vị thử thương lượng với chị, chị y tá bèn cười ngỏ ý cậu có thể vào trong.
Đẩy cửa phòng ra, Quách Vị trông thấy một người lạ.
Rèm che chỉ được kéo hờ, có thể trông thấy hơn phân nửa không gian bên trong.
Bấy giờ Nguyễn Diệc Vân đang ngồi đối diện một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi trước bàn trà.
Quan sát thật kỹ, trên ấy còn có một bàn cờ nhỏ.
Chẳng mấy chốc họ đã chú ý đến Quách Vị, Nguyễn Diệc Vân lập tức đứng lên cười với cậu rồi quay đầu nói gì đó với người đàn ông trung niên.
Người nọ cũng nhanh chóng đứng dậy cười gật đầu với Quách Vị.
Lúc Quách Vị vào trong, người nọ còn chủ động bước tới.
“Chào cháu, Tiểu Quách phải không.” Chú ấy vươn tay ra, “Chú là bố Nguyễn Diệc Vân, thường nghe bà xã và Nguyễn Diệc Vân nhắc đến cháu.”
Quách Vị cũng vội vươn tay: “Chào chú ạ!”
Chú Nguyễn cao hơn cậu một chút, khí chất dịu dàng nho nhã, không hề có những ngấn bụng mỡ thường thấy ở những người đàn ông trung niên khác.
Chú ấy không sở hữu ngoại hình thu hút ánh nhìn như vợ và con trai mình, nhưng sẽ khiến người ta bất giác thấy thân thiết.
Quách Vị tức thì nhận ra, có lẽ chú ấy cũng là một Beta giống như cậu vậy.
Thảo nào dì Nguyễn lại chấp nhận cậu dễ đến thế, chẳng hề để bụng đến chuyện con trai mình chọn bạn đời là Alpha hay Beta.
Nếu Nguyễn Diệc Vân không gặp biến cố, có lẽ hai người họ sẽ giống như thế hệ trước rồi.
Chú Nguyễn chào hỏi xong thì như nhớ đến điều gì, bèn nhấc chiếc túi giấy đặt cạnh giường lên, nói: “Đây là đồ bà xã dặn chú đưa cho cháu, chú để ở đây trước, cháu đừng quên mang về nhé.”
Trên chiếc túi màu sẫm có in hình logo, Quách Vị hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra được.
“Bà ấy nói đôi giày lần trước cháu mang cũng là hiệu này, không chừng sẽ thích.” Chú Nguyễn cười bổ sung.
Quách Vị lúng túng lắm.
Cậu không có tiêu chuẩn nghiêm ngặt gì về việc ăn mặc, thi thoảng lên mạng mua vài chiếc áo thun kiểu dáng đơn giản thôi, còn lại toàn là mẹ mua gì cậu dùng nấy.
Cậu mang giày chỉ chú ý xem nó có thoải mái, có tăng chiều cao hay không, chứ chẳng có kiến thức về các thương hiệu.
Đôi cậu mang mấy ngày nay cũng là của mẹ mua, cậu còn chẳng biết thương hiệu của nó tên gì nữa kìa.
“Như vậy ngại lắm.” Quách Vị nhìn thoáng qua Nguyễn Diệc Vân với vẻ thấp thỏm, “Lãng phí quá…”
“Không sao.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Mẹ có khiếu thẩm mỹ lắm, còn cố ý chọn riêng cho em, đảm bảo thích hợp.”
Quách Vị bối rối.
Chú Nguyễn đặt túi xuống, tiếp lời: “Hai đứa cứ trò chuyện, chú không quấy rầy nữa.”
“Không quấy rầy, sao lại quấy rầy, là cháu quấy rầy mới đúng.” Quách Vị lặp đi lặp lại, “Chú…”
“Ông ấy đi làm.” Nguyễn Diệc Vân cắt ngang lời cậu, “Vốn đã định đi rồi.”
Quách Vị sửng sốt, tức tốc sửa lời: “Tạm biệt chú! Chú đi thong thả nhé!”
Chú Nguyễn bật cười bởi câu nói của cậu, lúc đi ngang thì vươn tay vỗ vai cậu: “Chờ một thời gian nữa Tiểu Vân khỏe lại rồi, nghỉ hè phải đến nhà chú chơi đấy.
Muốn ăn gì cứ nói với Tiểu Vân, chú nấu cho cháu ăn.”
“Cảm ơn chú ạ!” Quách Vị khom người, “Cái gì cháu cũng ăn!”
Nguyễn Diệc Vân đứng cạnh phì cười.
Quách Vị nhận ra mình nói sai, xấu hổ quá không dám ngẩng đầu, mặt mũi đỏ bừng cả lên.
May mà chú Nguyễn vẫn chỉ cười với cậu, chào tạm biệt rồi ra về.
Quách Vị căng thẳng đứng tại chỗ đến tận khi chú Nguyễn ra buồng ngoài đứng hết hai phút xong rời đi, bấy giờ mới thở phào.
Trong phòng chỉ còn Nguyễn Diệc Vân, cuối cùng cậu đã thả lỏng được, Quách Vị ngồi phịch lên chiếc ghế ban nãy chú Nguyễn vừa ngồi, cảm thán: “Bố mẹ anh trông hiền quá!”
Trưởng thành trong bầu không khí gia đình như vậy, thảo nào tính cách của Nguyễn Diệc Vân lại ân cần dịu dàng thế.
“Vậy em còn căng thẳng gì.” Nguyễn Diệc Vân ngồi đối diện cậu, “Thoải mái chút nào.”
Quách Vị thở dài, “Ban nãy em ngốc lắm phải không?”
“Đâu có.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Tốt lắm mà.”
“Thật chứ? Chẳng phải anh còn bảo em căng thẳng quá sao?” Quách Vị lo lắng.
“Căng thẳng chứng tỏ em nghiêm túc, em rất kính trọng họ.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Gián tiếp chứng minh tính cách em thật thà chững chạc, là một người đáng tin cậy.”
Quách Vị bị thuyết phục ngay, được tiếp thêm tự tin, mặt mũi cậu cũng tinh thần hơn: “Đúng nhỉ!”
Nguyễn Diệc Vân cúi đầu cười một lúc mới nhìn cậu, bảo: “Em đã vào một lúc rồi, hồi nãy có người thì thôi, giờ chỉ còn hai ta… có phải em quên chuyện gì không?”
Quách Vị chớp mắt, nhanh chóng hiểu ra.
Cậu đã quá quen thuộc với việc này.
Thấy cậu chàng vừa cười ngu vừa kéo ghế nhích lại gần rướn người qua bàn, Nguyễn Diệc Vân cũng nghiêng người sang.
Cả hai trao nhau chiếc hôn nhẹ, Quách Vị rướn quá trớn nên bất cẩn đụng trúng bàn cờ.
Những quân cờ vốn được đặt ngay ngắn bên trên bỗng chốc văng ra xung quanh.
“Ối, xin lỗi.” Quách Vị ngại lắm, “Hai người mới đánh được nửa ván cờ thôi nhỉ?”
“Không sao, chơi chút thôi mà.” Nguyễn Diệc Vân trả lời, “Anh không được ra khỏi phòng, suốt ngày lướt điện thoại cũng chán nên bố anh mang tới giải khuây.
Thật ra anh cũng không thích.”
Quách Vị vô thức nhìn quanh.
Phòng bệnh chỉ mười mấy mét vuông kèm theo một buồng vệ sinh nhỏ, trừ đi hai ghế, một bàn, một tủ, không gian còn lại cũng chật hẹp, muốn vận động tay chân cũng chẳng được.
Bị nhốt mãi chắc khó chịu lắm.
“Anh phải ở đây thêm bao lâu?” Cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.
“Chắc sắp được ra rồi.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Trạng thái hiện giờ của anh đã ổn, bác sĩ nói quan sát thêm vài ngày, nếu không có vấn đề gì thì tuần sau có thể làm thủ tục xuất viện.”
“Nhưng…” Quách Vị vẫn lo, “Nhỡ anh vừa xuất viện lại đau như trước thì sao?”
“Thật ra hôm đó là lần anh bị nặng nhất, sau này không còn nữa.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Bác sĩ bảo triệu chứng sẽ ngày càng nhẹ hơn, quá lắm thì là nửa đêm nhức người như trước thôi.”
Quách Vị nhìn y, chưa tin lắm.
“Đừng suy diễn lung tung, nếu nguy hiểm thật, bác sĩ sẽ không cho anh về đâu.” Nguyễn Diệc Vân an ủi.
Câu này có lý, Quách Vị cũng dần yên tâm.
“Sắp được gặp mặt hằng ngày rồi!” Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị sực nhớ đến một chuyện mình để ý: “Vậy có phải sau này anh sẽ dọn đến ký túc xá Alpha không?”
Alpha của tuổi hai mươi bồng bột hơn Beta gấp trăm lần, dù Nguyễn Diệc Vân đã thay đổi về mặt sinh lý, nhưng hễ nghĩ đến việc anh ấy có thể sẽ ở chung với những Alpha luôn rình rập nét đẹp của anh ấy, Quách Vị vẫn vô cùng bất an.
“Chuyện này thì anh và người nhà đã bàn với nhau rồi, dự định sẽ thuê một căn hộ gần trường.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Hôm nay mẹ anh đi xem nhà nên mới bảo bố xin nghỉ phép đến đây chăm sóc anh.
Tình trạng anh bây giờ cũng không tiện ở ký túc xá Alpha.”
“Giờ anh vẫn chưa phải Alpha nhỉ?” Quách Vị thăm dò.
“Nói đúng ra thì chưa.” Dứt lời, Nguyễn Diệc Vân tự cười nhạo mình, “Hôm qua Trần Tối còn chế giễu anh bây giờ A không ra A, O không ra O, đồ “xăng pha nhớt”.”
Cách tương tác của hai người này kỳ lạ thật, rõ ràng thân nhau lắm nhưng mỗi khi đi chung lại chẳng thốt ra được câu dễ nghe.
“A không ra A, O không ra O, chẳng phải Beta đó sao.” Quách Vị nói, “Em cũng là Beta, chứng minh hai ta rất xứng đôi!”
Nguyễn Diệc Vân cười tít mắt, vươn tay về phía cậu: “Ôm một cái.”
Quách Vị đứng dậy đi đến trước mặt y, y cũng đứng lên theo.
Lúc ôm nhau, một dấu chấm than thật to nhảy xổ ra trong đầu cậu.
Có phải Nguyễn Diệc Vân lại cao hơn rồi không?
Chưa kịp nghiệm chứng kỹ hơn, Nguyễn Diệc Vân đã tựa cằm lên vai cậu, hai tay choàng quanh eo dụi nhẹ mặt mình lên hõm vai Quách Vị.
Quách Vị sợ nhột, rụt cổ cười khúc khích.
“Chờ anh dọn ra ký túc xá rồi, em có thể đến chỗ anh bất cứ lúc nào, không sợ bị phát hiện.” Nguyễn Diệc Vân rủ rê.
Tim Quách Vị hẫng một nhịp, sau đó nhảy múa điên cuồng.
“… Muốn ở lại qua đêm cũng tiện hơn.” Nguyễn Diệc Vân tiếp tục.
Quách Vị vừa định gật đầu, một góc nào đó trong đầu cậu chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Nguyễn Diệc Vân hôn cổ cậu, nhẹ giọng nỉ non: “Giường ký túc xá nhỏ quá.
Tuy nhỏ cũng có cái hay của nhỏ… nhưng tự mình chọn thì sẽ chọn cái to hơn.”
“Nhưng nhưng, nhưng, nhỡ bị kiểm tra phòng, phát hiện em không ở đó thì phiền phức lắm!” Quách Vị nói.
“Cũng đúng.” Nguyễn Diệc Vân gật đầu.
Cả hai im lặng một lúc, y thở dài thườn thượt.
“Nhưng có em bên cạnh, anh thấy thoải mái hơn nhiều.” Nguyễn Diệc Vân lí nhí rằng, “Dù đã hết đau như trước, nhưng cảm giác đau nhức xương không thoải mái chút nào.
Anh sợ ngủ không được.”
Quách Vị động lòng ngay.
Nguyễn Diệc Vân chịu dằn vặt hằng đêm, trằn trọc khó được, chỉ tưởng tượng hình ảnh này thôi đã khiến tim cậu như thắt lại.
“Em như thuốc đặc trị của anh vậy.” Nguyễn Diệc Vân tỉ tê lời tâm tình, “Tốt hơn bất cứ thứ gì khác.”
Quách Vị gật đầu như đã hạ quyết tâm: “… Ừm, em hiểu rồi.”
Nguyễn Diệc Vân dụi mặt vào cổ cậu thêm một lúc.
“Anh còn khoảng bao lâu mới hoàn toàn trở thành Alpha?” Quách Vị hỏi.
“Không chắc chắn, có thể một tháng, cũng có thể lâu hơn.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Bác sĩ nói thậm chí còn gặp trường hợp kéo dài tận hai, ba năm.”
Dài cũng tốt.
Quách Vị an ủi bản thân, chí ít thì trong quãng thời gian này sự an toàn của mình cũng được đảm bảo.
Bấy giờ bộ đàm đặt bên giường chợt vang lên giọng của chị y tá ngoài quầy, hỏi có cần cung cấp bữa trưa không, nếu cần thì ra đây ký tên.
Quách Vị vội đăng ký.
Ra ngoài cùng lắm chỉ mất năm phút, ấy vậy mà hai chàng trai vẫn chẳng nỡ xa nhau.
Quách Vị ôm suy nghĩ đi sớm về sớm để an ủi Nguyễn Diệc Vân: “Em sẽ chạy một mạch ra ngoài, nhanh lắm!”
Nguyễn Diệc Vân gật đầu, đi theo cậu đến tận cửa kính.
Quách Vị cầm tay nắm cửa, quay đầu cười hỏi: “Muốn hôn tạm biệt em không?”
Cậu chỉ nói đùa thôi, muốn tìm cớ chia xa vài phút để được chạm môi người yêu.
Nguyễn Diệc Vân nghe thế không đáp lại ngay, chỉ đứng đó nhìn cậu vài giây.
Quách Vị nhìn gương mặt gần như không cảm xúc của Nguyễn Diệc Vân, nụ cười dần sượng lại, nỗi bất an quái lạ nhen nhóm trong lòng.
Cậu nhận ra bây giờ mình cần hơi ngước lên mới nhìn được vào mắt Nguyễn Diệc Vân.
Một lúc sau, Nguyễn Diệc Vân cười khẽ với cậu, sau đó vươn tay đặt lên vai cậu, đẩy cậu tựa lên cánh cửa kính sau lưng một cách thong thả và đầy dịu dàng.
Lúc khom người xuống, y nâng cánh tay khác, đầu ngón tay mơn trớn gò má Quách Vị rồi trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại dưới cằm.
Cho đến khi y kề môi đến gần, Quách Vị cũng không nhắm mắt lại.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...