“Thế nào, thắng không?”
Trên mặt chủ nhiệm Tôn treo một nụ cười, nhưng ít nhiều có chút miễn cưỡng.
Một đội khác gặp cường địch là trường cấp 3 Dục Thành, nên đã xuống ngựa, hiện tại ông chỉ có thể đem hy vọng ủy thác lên người Đồng Miểu.
Đồng Miểu gật đầu, môi cô hơi khô khốc, đang giơ ly uống nước ấm, ngón tay đã hết run rẩy, nhưng hai bên thái dương vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng.
Chủ nhiệm Tôn thở ra một hơi, cả người dựa vào trên ghế, nhìn bộ dáng của Đồng Miểu làm ông cũng khát, vì thế ùng ục uống lên vài ngụm nước, lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Này đội có thể lọt vào bên trong như ông dự kiến, chỉ cần giữ vững đến cuối cùng thì cũng có thể đạt được giải thưởng.
Gì Hiểu Bạch nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Đôi mắt của cô nàng còn phiếm hồng, vừa mới khóc rống nên làm cô ấy ít nhiều có chút giọng mũi, vừa nghe là có thể nghe ra rồi.
Chủ nhiệm Tôn lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm.
Ông nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Ninh mím môi, có ám chỉ nói: “Hữu kinh vô hiểm*.”
* Hữu khinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm. Kiểu "tai qua nạn khỏi"
Lục Minh sợ người khác nói ra cái gì, nhanh đến cướp lời nói: “Chính là cho em đề đặc biệt khó, phát huy không tốt.”
Hiểu Bạch vốn không muốn làm rõ, vừa thấy hắn giải vây cho chính mình, lập tức châm chọc mỉa mai nói: “Ai nha, mọi người đã luyện đề từ nhỏ, có nhiều đề cũng đã từng xuất hiện, anh có tin mông em còn làm được nhiều câu hơn anh không? Em rất buồn bực, đã lớp 12 mà lại như vậy, trước đây trình độ của anh cũng chỉ được thế này à.”
Lục Minh không nhịn được nữa, hắn giương cổ lên, gân xanh trên trán đều lộ ra: “Anh là chủ yếu là thi hóa học, ai giống như các em đề gì cũng làm, mọi thứ đều thông thạo!”
Chủ nhiệm Tôn cũng buồn bực, Lục Minh là đứa trẻ giỏi hóa top đầu của thành phố, cuộc thi hóa học quốc gia cũng lấy được giải nhì, theo lý thuyết thì không phải là người kéo chân cả đội đâu.
“Có phải là do khẩn trương hay không?”chủ nhiệm Tôn dường như đang an ủi hỏi.
Lục Minh trừng mắt nhìn Hiểu Bạch, rồi nhìn qua phía chủ nhiệm Tôn gật đầu: “Thật là có hơi khẩn trương, hơn nữa thời gian quá ít, ngay từ đầu không biết nó như thế này.”
Gia cảnh của Hiểu Bạch cũng không đơn giản, cho nên mới mặc kệ Lục Minh có ghi hận cô ấy hay không, lập tức châm chọc nói: “Em xem anh có thể đục nước béo cò tới khi nào.”
Mắt Lục Minh trợn trắng: “Mặc kệ em.”
Chủ nhiệm Tôn nhanh đến hoà giải: “Tất cả mọi người đều bình tĩnh, đây là thi đấu đoàn đội, chúng ta nhất định phải đoàn kết. Thầy tin tưởng Lục Minh nhất định chỉ là sơ suất, thành tích ngày thường của em ấy chúng ta đều rõ như ban ngày.”
Gì Hiểu Bạch khoanh tay, không nói lời nào.
Cảm xúc của Trần Ninh cũng rất thấp, bọn họ đương nhiên biết chuyện của Lục Minh là như thế nào.
Trước khi có đề thi, Lục Minh chắc chắn đều đã làm qua một lần, còn đề là từ đâu tới, không cần nghĩ cũng biết.
Ngay cả giải nhì của cuộc thi quốc gia cũng nghe đồn là mẹ cậu ta tìm người, lấy bài thi từ thủ đô, đưa cho Lục Minh xem trước, cứ như vậy liền lấy được giải nhì.
Chủ nhiệm Tôn thấy không ai nói chuyện, vỗ tay Đồng Miểu: “Rất nỗ lực, hy vọng em dẫn theo đội vượt qua mọi chông gai, một đường đi về phía trước!”
Ông biết, ở trong này, thực lực chính là thứ quyết định, Đồng Miểu có thể làm người ta tin phục.
Cho nên để Đồng Miểu điều tiết không khí, không thể nào thích hợp hơn.
Trần Ninh và Hiểu Bạch nhất định sẽ giữ mặt mũi cho Đồng Miểu.
Ai ngờ Đồng Miểu nâng mắt lên, duỗi tay đem tóc kéo đến sau tai, nhìn chủ nhiệm Tôn gằn từng chữ một nói: “Em hy vọng vòng thi kế tiếp Lục Minh không cần phải tham dự.”
Hiểu Bạch lập tức vỗ tay, hận không thể hai tay đều đỏ bừng, giống như một cái tát lên mặt Lục Minh vậy.
Chủ nhiệm Tôn ngẩn người: “Cái gì?”
Đồng Miểu nhàn nhạt nhìn lướt qua sắc mặt đỏ tím của Lục Minh, quay đầu tiếp tục nói: “Có thể để danh nghĩa của anh ấy ở trong đội này, nhưng không cần lại tham gia làm đề thi, nếu trường học muốn lấy giải nhất thì phải làm vậy.” Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Bởi vì tiếp theo sẽ không dễ dàng như bây giờ.”
Tiếng của cô như cũ vẫn nhẹ nhàng lại mềm mại, nhưng giọng nói như vậy chưa chắc không có lực sát thương.
Sắc mặt chủ nhiệm Tôn thay đổi, kêu ông nói những lời này với Lục Minh, không nói đến việc học sinh của mình sẽ bị tổn thương, mà sau này khi gặp mẹ Lục Minh, sẽ thấy không công đạo.
Nhưng Đồng Miểu đã đẩy ông tới tình thế này, không thể không ra lựa chọn.
Ông đột nhiên nhớ tới, ngày đó lúc Đồng Miểu cầm chứng minh nhân dân tới văn phòng ông, cũng là vẻ mặt ẩn nhẫn cùng do dự.
Nhìn ra được, nếu không có sự việc của Tư Trạm, Đồng Miểu tuyệt đối sẽ không chủ động dự thi.
Ông có chút hoài nghi, Đồng Miểu có phải là đang trả thù ông hay không.
Im lặng sau một lúc lâu, chủ nhiệm Tôn vẫn là không dám lấy thành tích ra đùa, vì thế nhẹ giọng nói: “Lục Minh, không có nắm chắc đề thì em giao cho Đồng Miểu đi, một mình em ấy hoàn thành 2 đề thì cũng không thành vấn đề.”
Lục Minh gắt gao nắm chặt nắm tay, hắn chưa từng phải chịu sự nhục nhã lớn như vậy.
Một mình Đồng Miểu hoàn thành đề của 2 người cũng không có vấn đề, ý là hắn không cần tham dự, bọn họ liền coi hắn trở thành một người vô hình, tới so thành tích với người vô hình!
“Em không tham gia!” Hắn nổi giận nói, mặt đầy sự tức giận.
Hắn ngồi xuống ghế, nghiêng mặt đi không nhìn bất kì người nào.
Hắn là con của giáo viên, ở trường mẹ hắn lại có danh dự như vậy.
Thường vào lúc này, sẽ có thầy cô tới khai đạo hắn, khuyên giải an ủi hắn, hắn cũng có thể mượn lừa hạ sườn núi.
Nhưng mà hôm nay chủ nhiệm Tôn lại không có nói giúp, trong lòng Lục Minh có điểm lạnh lẽo.
Đồng Miểu ngược lại rất nghiêm túc nói: “Em có đi tìm hiểu một chút, nếu cho phép nói, thì không còn gì tốt hơn.”
Thoạt nhìn là một cô bé ôn nhu điềm tĩnh, nhưng lời nói không lưu tình chút nào.
Hiểu Bạch nói ngay: “Đừng đợi, tớ hiện tại lập tức đi gọi điện thoại, ba tớ có bạn ở giáo dục, vừa lúc xử lý chuyện này luôn.”
Tình thế chuyển biến bất ngờ, Lục Minh thiếu chút nữa là từ ghế trên ngã xuống.
Ban đầu vẫn cho hắn danh nghĩa dự thi, hiện tại lại muốn trực tiếp hủy bỏ tư cách thi của hắn?
Không riêng gì hắn, chủ nhiệm Tôn cũng ngốc luôn rồi.
Đồng Miểu với Hiểu Bạch tam ngôn hai ngữ, muốn bài trừ Lục Minh ra khỏi đội.
Nếu làm như vậy, mọi người về sau sẽ không đoàn kết được nữa!
Nhưng Hiểu Bạch đã chạy đi, ông ngăn cản cũng không được.
Chủ nhiệm Tôn nhìn ánh mắt mê mang khát vọng của Lục Minh, trên đầu cũng chảy mồ hôi.
“Đừng xúc động, bình tĩnh bình tĩnh.”
“Ai tìm Hiểu Bạch kéo về đi? Không đáng để tìm cục giáo dục đâu.”
Ông khô cằn khuyên giải an ủi, kết quả ai cũng không nghe ông nói.
Một lát sau, Gì Hiểu Bạch cầm điện thoại đắc ý trở lại.
“Chú em nói đã liên hệ với giáo viên ở đây, có thể ra đi, nhưng không thể gặp mặt tuyển thủ khác, cũng không có bất kỳ ưu đãi gì. Lục Minh anh có thể đi rồi.” Gì hiểu Bạch nhìn hắn phất phất tay, ước gì hắn có thể lập tức biến mất.
Lục Minh một câu cũng không nói nên lời, cả người máu giống như đọng lại, làm hắn không thể động đậy.
Thật sự một cơ hội cũng không có?
Sau một cuộc gọi của Gì Hiểu Bạch hắn đã không còn gì?
Hắn sao có thể bỏ được giải thưởng này chứ!
Cuộc thi quốc gia kia hắn chỉ được giải nhì, ba giải nhì mới có thể hơn một giải nhất, tuy rằng cuộc thi này chỉ là cuộc thi của cấp 3, nhưng mức độ nổi tiếng cao!
Chủ nhiệm Tôn muốn nói gì, lại thấy ba ánh mắt sắc bén nhìn Lục Minh, ước gì em ấy hiện tại liền cầm sách đi khỏi đây.
Ông lại đem lời muốn nói nuốt trở vào, không thể vì một mình Lục Minh mà đắc tội với ba người kia được.
Gì Hiểu Bạch có gia cảnh, quan hệ của Đồng Miểu với Tư gia cũng không đơn giản.
Lại im lặng sau một lúc lâu, Lục Minh uể oải lúng túng, rũ mắt lẩm bẩm nói: “Em không làm bài thi nữa.”
Hắn không muốn rời đi, hắn vẫn muốn lấy thành tích về, người ta cho không giải nhất vì sao không cần chứ, mặt mũi có thể ăn được sao?
Gì Hiểu Bạch giương mắt nhìn Đồng Miểu.
Đồng Miểu nhìn cô ấy nhẹ nhàng khiều môi, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Gì Hiểu Bạch cũng cười.
Thật ra cô ấy không đi gọi điện thoại, bởi vì trước đó hai nữ sinh bọn cô đã đọc qua nội quy thi đấu, nếu thiếu người, vòng thi đấu tiếp theo sẽ không thể tiến hành, sẽ làm cả đội bị loại.
Nhưng hiển nhiên, chủ nhiệm Tôn cùng Lục Minh đều chưa có đọc qua.
-
Trần Đông đội mũ lưỡi trai, híp mắt nhìn chằm chằm mặt trời, trên đầu nóng ran toàn mồ hôi: “Tớ nói nè, cậu tới chỗ này tìm cái gì vậy?”
Tư Trạm đi tới trước mặt một cửa hàng, mang theo Trần Đông đi dạo vài quảng trường.
Hôm nay không biết vì sao, ánh mặt trời lại rất độc ác, giống như đã tới mùa hè vậy.
Mặt đất tản ra mùi nhựa đường nhàn nhạt, đạp lên trên, đế giày trở nên dinh dính.
Trên người của Tư Trạm cũng toàn là mồ hôi, anh trước nay không đi qua thị trường hàng giả như thế này, trước kia cũng không cần mua hàng giả làm gì.
Anh kéo một anh trai của tiệm gội đầu qua: “Nơi này có làm giả giấy khen không?”
Anh trai kia giương mắt đánh giá anh, là một học sinh cao trung.
“Hắc hắc, muốn tham gia chiêu sinh à, em đi ra phía sau kia, tùy tiện tìm một cửa hàng đóng dấu, thẻ học sinh của Thanh Hoa Bắc Đại cũng có thể làm giả được.”
Tư Trạm gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh móc ra một gói thuốc lá từ trong túi, đưa cho anh trai kia.
Người đó nhìn thoáng qua, cau mày nói: “Ngươi đây thuốc lá à, vị bạc hà, hút không quen.”
Tư Trạm chỉ cửa hàng nhỏ đối diện: “Cầm đi có thể đổi lấy mấy bao Trung Hoa.”
Anh trai kia nhanh chóng cầm lên, cười hì hì nói: “Cảm ơn nha!”
Trần Đông vỗ vỗ Tư Trạm, có điểm lo lắng nói: “Cậu muốn làm gì, chuyện đi điều tra chính là làm giả giấy khen à.”
Tư Trạm trừng mắt nhìn cậu một cái, đỉnh mày giương lên: “Không phải cho tớ, là tặng cho Đồng Miểu.”
Trần Đông bĩu môi: “Cậu đùa tớ à, em gái tớ mà cần làm giả giấy khen? Một giây có một đống cũng được đấy chứ!”
Tư Trạm hơi híp mắt, quơ quơ chìa khóa xe việt dã trên tay, giữ kín như bưng nói: “Cậu không hiểu.”
Trần Đông ở một bên phụ họa nói: “Ai nha tớ không hiểu, đầu năm nay đưa giấy khen giả đều thành tình - thú.”
Tư Trạm lười đến cùng cậu giải thích, uể oải nói: “Cái này là thuốc giải.” Có thể giúp Đồng Miểu một phần nào.
Anh tìm cửa hàng đóng dấu nổi tiếng nhất phố, nhẹ nhàng gõ cái bàn: “Tôi phải làm một cái giấy khen, phải thật sự giống đấy.”
Ông chủ giương mắt nhìn anh: “Có nhiều loại giải thưởng, trong trường học, còn có trong các giải đấu, cậu muốn cái loại nào?”
Trần Đông vui sướng nhìn lên: “ Cuộc thi người máy thế giới VEX có thể làm không?”
Ông chủ nhíu mày: “Nghe không hiểu, nhưng tôi tra một chút thì có thể làm.”
Trần Đông hưng phấn vỗ Tư Trạm: “Ca, được đó! Tớ không cần tham gia thi đấu nữa!”
Tư Trạm nhấc chân nhẹ đá cậu một chút: “Cút đi!”
Quay lại nói với ông chủ: “Muốn giấy khen league của Lan thị, hôm nay phải có.”
Ông chủ ậm ừ một chút: “Vậy thì khó quá.”
Tư Trạm không kiên nhẫn nói: “Bao nhiêu tiền?”
“100!”
Bọn họ đợi hai giờ, giấy khen đã làm xong, Tư Trạm cầm lấy nhìn nhìn, giấy để làm giấy khen, con dấu của cục giáo dục cũng phỏng theo giống như đúc.
Anh kiều chân, một tay đáp ở trên bàn thủy tinh, ngón tay nhẹ nhàng gạt tàn thuốc sang bên cạnh, một cái tay khác mở tai nghe Bluetooth.
“Chủ nhiệm Tôn, em muốn thầy giúp em cái này.”
- --------
* Editor: bữa nay lịch học dày quá nên nay mới có thời gian edit, mọi người thông cảm nha. Yêu thương ♡♡♡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...