Trước mắt bao nhiêu người, đối mặt với mọi cái nhìn đặc biệt thâm ý, nụ cười trên mặt Kim Quang Dao cũng không giảm đi nửa phần, cho dù đôi mắt với nốt chu sa giữa mày đã không còn mang theo chút ý cười nào. "Ta vì cái gì cứ khăng khăng phải nhận tổ quy tông như vậy, đại khái chắc là bởi vì chấp niệm của mẫu thân cộng thêm chấp niệm của chính ta".
Tiết Dương cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ mà mỉa mai châm chọc: "Lại nói Kim đại tông chủ Kim Quang Thiện phong lưu thành tánh, Tần lâu Sở quán, tìm hoa hỏi liễu chẳng qua là chuyện thường ngày, nếu mỗi một tiểu nương tử được hỏi tới đều có chấp niệm giống vậy, Kim Lân Đài của Lan Lăng Kim thị sợ là nuôi không nổi đâu nhỉ".
Kim Quang Dao hiển nhiên rất quen thuộc với cách nói chuyện của tên tiểu lưu manh này, giờ phút này cũng không so đo nhiều, "Đúng vậy, thật là một nữ nhân ngốc nghếch đáng buồn, nhưng chính nữ nhân ngốc nghếch này đã nuôi lớn ta trong hoàn cảnh như thế, cho nên, ta mới càng không từ một thủ đoạn nào để bò lên trên, hy vọng có một ngày có thể nhờ ta mà bà ấy có được một chút khẳng định, một chút tôn trọng, đương nhiên cũng có nguyên nhân bị người ta tuỳ ý ức hiếp trong quá khứ, nhưng mà mọi việc không như mong muốn".
Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay, thản nhiên nói: "Liễm Phương Tôn ngươi chính là để ý quá nhiều, ta từ nhỏ đến lớn bị không biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ nói là con trai của gia phó, nhưng thực tế ngoại trừ việc bọn họ cứ nhai đi nhai lại cái lưỡi thì có thể làm được gì đâu? Mỗi người đều có khát vọng riêng, ham thích quyền thế cũng không có gì xấu, nhưng nếu phải vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn thì thực sự là, ờm, câu nói kia của thúc phụ đại nhân thế nào ấy nhỉ, đúng rồi, đầu đuôi lẫn lộn, tổn hại nhân luân".
Lam Khải Nhân trừng mắt, "Ai là thúc phụ đại nhân của ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, cười lấy lòng mấy tiếng, "Đây không phải là theo Lam Trạm, không cẩn thận kêu ra hay sao, xin ngài bớt giận ha ~"
Lam Hi Thần trầm mặc, chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề mới vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán phân nửa. Nguỵ công tử này có phải là có độc hay không ha, tình huống nào cũng có thể nói chêm vào chọc cười, khiến râu thúc phụ dựng lên đồng thời còn tán tỉnh Vong Cơ... Vui vẻ thoải mái, thật là....!
Kim Quang Dao cười đáp: "Nói không sai". Lại chuyển sang nói với Nhiếp Minh Quyết: "Đại ca, mặc kệ ngươi tin hay không, ít nhất cho đến bây giờ, ta không hề có suy nghĩ bất lợi nào đối với ngươi".
Nhiếp Minh Quyết hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là có tin hay không, chỉ trả về một câu 'Nói tiếp đi'.
Kim Quang Dao lại nói tiếp, "Sau khi ta trở lại Kim thị, Kim tông chủ cũng xác thật không bỏ mặc ta, nhưng giao cho ta đều là những việc đáng xấu hổ, giống như chuyện lò luyện thi nhắc tới trước đó, cũng là ở phương diện này, dã tâm của Lan Lăng Kim thị bừng bừng không hề che giấu."
"Nhìn thấy phong cảnh vô hạn của Kỳ Sơn Ôn thị khi còn thống trị, cho dù Ôn thị đã đi xuống, điều này khiến cho Lan Lăng Kim thị, một gia tộc phú liệt vương hầu, càng lúc càng muốn thay thế vị trí bá chủ tiên môn, chỉ là Xạ Nhật Chi Chinh vừa kết thúc, nếu lộ ra trước mọi người sẽ khó tránh khỏi bị lên án, cho nên, Kim tông chủ cùng với đám khách khanh mới xây dựng nên ý tưởng vị trí tiên đốc".
"Ôn thị đã bị diệt, hiện giờ tiên môn bách gia lấy tứ đại gia tộc để hành động theo, trong đó Cô Tô Lam thị luôn luôn trung lập không cầu quyền thế, như vậy khả năng tham gia tranh đoạt chỉ còn Thanh Hà Nhiếp Thị, Vân Mộng Giang thị. Mà phía sau Giang thị còn có một vị Di Lăng Lão Tổ với thực lực không thể dự đoán cùng với Âm Hổ phù khiến nhiều người mơ ước, dưới điều kiện tiên quyết Nguỵ tiên sinh không chịu quy phục Kim thị, thì việc đầu tiên là chặt đứt cánh tay này của Giang thị! May mắn chính là, cảm tình giữa Giang tông chủ và Nguỵ tiên sinh hình như không tốt lắm, chỉ là một vài lời đồn đãi vớ vẩn cùng với mấy tên dư nghiệt Ôn thị, là có ngay tuyên bố 'Nguỵ Vô Tiện đào tẩu, bị Vân Mộng Giang thị đuổi đi'. Đến lúc này, Giang thị đã âm thầm rút khỏi trận chiến chiêu mộ các tu sĩ cấp cao, cũng bị loại khỏi cuộc cạnh tranh vị trí 'tiên đốc' sau này".
"Nguỵ Vô Tiện, chuyện tốt ngươi làm kìa!" Giang Trừng phẫn nộ thét lên, người Ôn gia thế mà được cố ý thả ra để làm mồi nhử, còn y và Nguỵ Vô Tiện đúng thật là những con cá ngu ngốc ngoan ngoãn cắn câu! Tuy nhiên cố tình lửa giận tràn ngập trong lòng lại không có chỗ để phát tiết, chung quy là giữa hai bọn hắn có khoảng cách, không chịu hoà nhập.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, nói: "Giang Trừng ngươi bình tĩnh một chút, cho dù ta không thả người Ôn gia, cũng sẽ không dễ dàng được buông tha, kể từ khi ta bắt đầu bước vào quỷ đạo, ở Giang gia thêm một ngày, chính là dị đoan, là nhược điểm, là liên luỵ, càng là một tấm bia để công kích!"
Vậy tại sao ngươi không tu quỷ đạo thì không được chứ hả? Nghĩ đến Lam Nhị nói linh lực của tên gia hoả này bị tổn hại, rốt cuộc Giang Trừng không nói ra.
Nguỵ Vô Tiện hỏi Kim Quang Dao, "Cho nên, cái chết cùa mấy người Ôn gia bao gồm cả Ôn Ninh, là do Kim Tử Huân cố tình sai người giết hay sao?". Lúc ấy đám người Ôn gia đúng là bị Kim Tử Huân mượn cớ bắt đến Cùng Kỳ Đạo.
Kim Quang Dao nói: "Chuyện này ta lại không biết, ta không phải là người xử lý bên phía Vân Mộng Giang thị".
Trong lòng Nhiếp Hoài Tang lập tức phát lạnh, không xử lý Vân Mộng Giang thị, là vì đi xử lý Thanh Hà Nhiếp Thị hay sao?
Lam Vong Cơ lại nói: "Chỉ đơn giản từ bỏ như vậy? Mặc dù tuyên bố với bên ngoài là đào tẩu, Nguỵ Anh vẫn không thoát khỏi liên quan đến Giang gia, Âm Hổ phù cũng còn đó".
Kim Quang Dao vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Hàm Quang Quân nói nhiều câu như vậy, tuy rằng sự lạnh lẽo trong lời nói sắp sửa đóng băng dày ba thước. "Đương nhiên không có, hiện giờ ra ngoài hỏi một chút, mười tu sĩ thì hết chín người đều cho rằng Di Lăng Lão Tổ là tà ma ngoại đạo, không có chuyện ác nào không làm, còn lại một người phỏng chừng vẫn là người Lam gia không nói chuyện thị phi của người khác, đợi đến khi lộng giả thành chân, cách việc đánh dẹp Loạn Tán Cương, cướp đoạt Âm Hổ phù cũng chỉ thiếu một cơ hội".
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mấy ngón tay đang bị nắm lấy của mình sắp sửa gãy rồi, vội vàng liên tục kêu đau rồi sau đó lại một trận nhõng nhẽo làm nũng....
Giang Trừng mệt tim, sắp bị đánh giết là ngươi chứ không phải Lam Nhị, ngươi cmn vội vàng an ủi y làm cái gì!
Kim Tử Hiên mặc dù không tin hoàn toàn những lời này, nhưng cũng thừa nhận chín phần. Từ sau Xạ Nhật Chi Chinh, Kim thị kết nạp khách khanh rộng rãi, lòng người trên Kim Lân Đài phập phù, càng kiêu căng ngang ngược hơn bao giờ hết, những chuyện này đều không phải là giả.
Trán điểm chu sa, thông tuệ sáng suốt, rạng rỡ thế gian.
Phong cách nhất quán luôn tuân thủ của Lan Lăng Kim thị, từ lúc nào, đã bắt đầu thay đổi hoàn toàn cơ chứ?
Giang Yếm Ly vỗ vỗ lên nắm tay của y xem như an ủi, trong lòng nàng cũng là nỗi chua xót khó chịu, lọt vào quỷ kế ám toán chính là hai đệ đệ, nhưng nàng lại không giúp được một chút gì.
Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với Giang Yếm Ly, hài hước nói: "Chỉ cần sau này sư tỷ ngồi vào vị trí chủ mẫu của Kim gia, những chuyện này sẽ không còn là vấn đề nữa". Đây là sự thật, bản tính Kim Tử Hiên thiện lương mà tu vi của thuộc hạ đều là hàng đầu, nếu y lên làm tông chủ của Kim thị, nhất định có thể trấn áp được đám yêu ma quỷ quái ở trên Kim Lân Đài đó.
Bên kia, Kim Quang Dao đối mặt với Nhiếp Minh Quyết đang nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết ruồi, nói tiếp: "Bởi vì có quan hệ huynh đệ kết nghĩa với đại ca, nên về phương diện đối phó với Thanh Hà Nhiếp Thị được giao cho ta".
Nhiếp Minh Quyết trầm giọng nói: "Cho nên, ngươi đã dùng mưu mô quỷ quái gì!"
Kim Quang Dao thở dài: "Đại ca, ta thật sự cũng không có suy nghĩ gây tổn hại đến ngươi! Ta chỉ nói với Kim tông chủ về sự thật người Nhiếp gia luôn luôn chết sớm, khuyên nhủ đừng đánh nhau với Nhiếp thị. Kim tông chủ vẫn không hài lòng, ta lại đề nghị, lấy dư nghiệt của Ôn thị, Di Lăng Lão Tổ làm lý do, khiến cho hai nhà Giang, Nhiếp đối chọi, sau đó đuổi tà ám khó giải quyết vào trong vùng đất Thanh Hà, mượn chuyện này làm suy yếu thực lực của Nhiếp gia mà thôi".
Nhiếp Hoài Tang vỗ vỗ ngực thở phào, còn may còn may, chỉ là tà ám, cũng xác thật là 'mà thôi', dù sao tu vi của đại ca hắn cao mà tính tình lại nóng nảy, lửa giận lớn, phát tiết lệ khí cũng là một biện pháp hữu hiệu để làm chậm lại ảnh hưởng của đao linh, săn đêm xuyên biên giới cũng không tính là chuyện lớn gì; về phần dẫn đến hai nhà Giang, Nhiếp tranh chấp, thì hắn biết, đại ca hắn căm thù người Ôn gia đến tận xương tuỷ, đòi đánh đòi giết Nguỵ huynh, nhưng trước mắt cũng chỉ cùng lắm đánh nhau vài lần ngoài miệng mà thôi; lại thêm, chuyện người Nhiếp gia chết sớm tuy rằng khiến người ta không vui, nhưng dù sao đây cũng là sự thật ai ai cũng biết. Tay vỗ nửa chừng lại dừng lại, Nhiếp Hoài Tang nhìn với về phía Kim Quang Dao với vẻ cảnh giác, thật cẩn thận nói: "Như vậy, cho nên nội dung trên Thiên Thư Thạch, người xuống tay với đại ca ta rốt cuộc có phải là ngươi hay không?"
Mắt thấy ánh mắt sáng quắc của Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm lại đây, Kim Quang Dao do dự một lát, vẫn quyết định ăn ngay nói thật, "Dựa trên những gì đã đọc trên vách đá, xác thật là bút tích hành động của ta, nhưng ta bảo đảm hiện giờ ta không có suy nghĩ như vậy, Kim gia cũng không có khả năng đồng thời đối lập với hai thế gia, đại ca ngươi có thể tiếp tục nghe phần sau, để chứng minh lời ta nói là chính xác!"
Lam Khải Nhân nổi giận mắng: "Cho dù chưa mắc sai lầm lớn, hành động này của Liễm Phương Tôn cũng là trợ Trụ vi ngược, tiếp tay cho giặc, quả thực là lẫn lộn đầu đuôi, tổn hại nhân luân!"
Nguỵ Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang nghe vậy bật cười, Hiểu Tinh Trần cố sức nhịn cười, Tiết Dương cũng không chút nào e ngại mà cười lớn thành tiếng.
Tống Lam mặt gỗ không cảm xúc, thầm nghĩ: Chiến sự chinh phạt Ôn gia vừa xong không bao lâu, tiên môn bách gia đã gợn sóng ngầm, cấu xé lẫn nhau như thế, thật sự là tật xấu không đổi, tranh đấu không ngừng.
Lửa giận trong lòng bị phản ứng khác thường của những người này dập tắt, thúc phụ đại nhân mới nhớ ra, tên tiểu tử Nguỵ Anh kia mới vừa rồi bắt chước nói ra hai câu này với thái độ chẳng ra gì, lập tức lại một trận bực bội bắn thẳng đôi mắt hình viên đạn về phía tên đầu sỏ gây tội!
Kim Quang Dao lần đầu tiên thành tâm thực lòng đầy mặt tươi cười mà hành lễ với Lam Khải Nhân, nói câu "Biết lỗi".
Nhiếp Minh Quyết trước nay đều là hành động quả quyết, ghét nhất là do dự không quyết đoán, nhưng lại lúng túng trong việc xử lý vị Tam đệ tâm tư bất chính này, tuy rằng bây giờ vẫn chưa đụng tới tính mạng của y, nhưng trên tay hắn đã có vài oan hồn, nhưng trong giai đoạn chiến tranh lại chịu sự giúp đỡ, có ơn cứu mạng. Cân nhắc mãi, vẫn là quyết định noi theo họ Nguỵ, tạm thời nhốt người này ở Bất Tịnh Thế mười mấy hai mươi năm để ăn năn hối cải trước, liền nhíu mày nói: "Đợi sau khi ra ngoài, tự ngươi đến Bất Tịnh Thế, đừng để đích thân ta đi mời!"
Kim Tử Hiên: Người này vẫn mang họ Kim đó, cũng không cần nói với ta một tiếng hả?
Kim Quang Dao ngầm hiểu, suy nghĩ cân nhắc một hồi vẫn là chắp tay đồng ý.
Nghĩ nghĩ đến phương pháp dạy học và giáo dục của Lam Khải Nhân tiền bối, Nhiếp Minh Quyết lại nói với Lam Hi Thần: "Nhị đệ, chép một bản 4000 điều gia pháp kia của Lam gia cho ta".
Lam Hi Thần nghe lời đoán ý, đại khái đoán được y muốn dùng gia pháp để làm gì, trong lòng khẽ buông lỏng, nhưng vẫn mở miệng sửa lại cho đúng: "Gọi là《Quy phạm tập》, và trước mắt là hơn 3300 điều".
Nhiếp Minh Quyết nghẹn họng, thầm nghĩ dù sao cũng không phải ta chép, lão tử quan tâm bao nhiêu điều làm cái gì!
Kim Quang Dao nhìn vào đôi tay trắng tay trắng nõn mềm mại của chính mình, thầm nói thất sách, nhớ lại nửa ngọn núi khắc gia quy ngoài cửa tiên phủ Lam thị, trong nháy mắt có cảm giác muốn chặt tay.....
Nhiếp Hoài Tang yên lặng cân nhắc, không thể không có tâm đề phòng người khác, tôn trọng quyết định của đại ca là một chuyện, sau này Liễm Phương Tôn đến Thanh Hà ăn năn hối cải như thế nào lại là một chuyện khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...