【..... Cuối cùng, chỉ còn lại có Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ, và mấy tiểu bối Lam gia.... Lam Tư Truy nói: "Trạch Vu Quân hiện giờ săn đêm ở vùng Đàm Châu, chúng ta về thẳng Vân Thâm Bất Tri Xứ hay đi đến đó họp mặt với ngài ấy?"
Lam Vong Cơ nói: "Đàm Châu, họp mặt".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Khá tốt, nói không chừng có thể giúp vài việc nào đó. Dù sao hiện giờ cũng không biết tiếp theo phải đi đâu để tìm cái đầu của huynh đệ tốt".
Hai người bọn hắn đi phía trước, còn đám thiếu niên đi theo sau ở xa xa.... Lam Vong Cơ nói: "Giang Trừng biết ngươi là ai".
Nguỵ Vô Tiện ngồi trên lưng lừa, để Tiểu Bình Quả đi chầm chậm, nói: "Đúng vậy, đã biết rồi. Biết thì thế nào, y chẳng có chứng cứ gì cả". Hiến xá khác với đoạt xá, không thể tra ra tung tích gì. Giang Trừng bất quá cũng chỉ căn cứ biểu tình lúc hắn nhìn thấy chó để đoán ra..... Cho dù Giang Trừng bây giờ dán thông cáo khắp nơi rằng Di Lăng Lão Tổ là một người sợ chó, thì đoán chừng mọi người cũng sẽ chỉ cho là Tam Độc Thánh Thủ sau nhiều năm truy giết Di Lăng Lão Tổ nhưng luôn bắt sai người cho nên rốt cuộc phát điên.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy nên ta thật sự rất tò mò nha. Đến tột cùng ngươi làm thế nào nhận ra ta?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ta cũng rất tò mò, trí nhớ của ngươi tại sao kém như vậy". 】
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên tỉnh ngộ, đứng ở góc độ của người xem mà nói, rất dễ dàng hiểu Lam Vong Cơ ngay từ đầu nhận ra hắn không sai, nhưng rốt cuộc nhìn ra từ chỗ nào? Lại còn trách móc trí nhớ hắn kém một lần nữa? Nhưng chuyện này lại không thể hỏi Lam Vong Cơ hiện tại đang ở bên cạnh hắn, khiến cho người ta tò mò quá, phải biết rằng ngay cả Giang Trừng cũng là dựa vào chó để nhận người nha, bất quá, "Giang Trừng, ngươi xem ngươi kìa, người khắp thiên hạ đều cho rằng ngươi bởi vì đuổi giết ta mà giết không được đến nỗi sốt ruột phát điên rồi ha ha ha ~"
Giang Trừng lạnh lùng trừng mắt đáp trả, cười cái gì mà cười! Nhiều năm sau cha mẹ không còn nữa, a tỷ Kim Tử Hiên cũng không còn, ngay cả tên gia hoả luôn mắc bệnh anh hùng, bất cần đời này cũng tự mình tìm đường chết, y ngoại trừ ôm một hy vọng không có chút khả năng nào mà luôn tìm kiếm điên cuồng, thì còn có thể thế nào? Còn nên thế nào?!
【Vài ngày sau đến Đàm Châu, chưa gặp mặt Lam Hi Thần, đoàn người đi ngang qua một vườn hoa..... Khắp vườn không thấy hoa cỏ, chỉ thấy cành khô lá úa. Vườn hoa này, đã bỏ hoang nhiều năm.
Sau khi đám tiểu bối hứng thú bừng bừng đi dạo non nửa vòng, Lam Tư Truy nói: "Đây là vườn hoa Thì Hoa Nữ phải không?"
Lam Cảnh Nghi ngơ ngác nói: "Thì Hoa Nữ? Đó là ai? Chủ nhân của vườn hoa này hả? Tại sao trông nó tàn tạ như vậy, lâu rồi không có ai chăm sóc". Thời gian nở hoa ngắn ngủi, theo mùa mà hoa nở, gọi là Thì Hoa. Rất nhiều chủng loại, màu sắc và kiểu dáng khác nhau, khi nở rộ khắp vườn hoa thơm ngát.... Lam Tư Truy vỗ vỗ vào cây cột đá, suy nghĩ một lát, nói: "Nếu ta nhớ không nhầm, hẳn là vậy. Khu vườn hoa này đã từng rất nổi tiếng, ta đọc được ở trong sách, bài viết về 《 Hồn của Thì Hoa Nữ》, Đàm Châu có một vườn hoa, trong vườn hoa có một người nữ. Dưới ánh trăng ngâm thơ, nếu thơ hay, sẽ tặng cho một đoá hoa đang nở, ba năm không héo, hương thơm vĩnh cữu. Nếu thơ không hay, hoặc ngâm bị sai, người nữ chợt xuất hiện, cầm hoa ném vào mặt, rồi trốn ở phía sau"】
Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao đọc câu chuyện này cảm thấy quen tai, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, giả vờ ho hai tiếng, thật cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ tỏ ra rất khó hiểu đối với sự chột dạ đột ngột của hắn, đáp lại bằng một ánh mắt hơi mang vẻ nghi vấn.
Giang Trừng thúc giục: "Ngươi lại làm sao, còn không nhanh chóng đọc tiếp".
Nhiếp Hoài Tang cũng nói: "Đúng nha, Đàm Châu thế mà có một vườn hoa như vậy, cách Thanh Hà cũng không quá xa, tại sao ta cũng chưa từng nghe qua? Cái người thích ngâm thơ đối chữ này là yêu quái ghê gớm gì, mà còn có thể được ghi chép lại trong sách để tiểu bối Lam gia đọc được?"
Nguỵ Vô Tiện lại ho một tiếng, nói: "Không hẳn là yêu quái đâu, ta đọc tiếp thì ngươi sẽ biết".
【..... Lam Tư Truy nói: "Tương truyền chủ nhân của vườn hoa là một vị thi nhân, trồng những bông hoa này, lấy hoa làm bạn ngày ngày ngâm thơ ở đó, hoa cỏ trong vườn nhiễm văn thơ sách vở, ngưng tụ ra một sợi linh hồn hoá thành Thì Hoa Nữ...."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Phong nhã, phong nhã. Nhưng Tàng Thư Các của Cô Tô Lam thị cũng sẽ không lưu trữ loại sách này, thật ra Lam Tư Truy ngươi, là đọc sách gì, ai cho ngươi xem."
Lam Tư Truy đỏ mặt lên, lén lút nhìn Lam Vong Cơ, lo lắng bị phạt. Lam Cảnh Nghi nói: "Thì Hoa Nữ có phải rất đẹp hay không? Nếu không thì tại sao nhiều người đến đây như vậy?"
Thấy Lam Vong Cơ không có ý trách cứ, Lam Tư Truy âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cười đáp: "Hẳn là rất đẹp.... Nhưng kỳ thật vẫn luôn chưa có ai nhìn được mặt Thì Hoa Nữ... ngoại trừ một người".
Một thiếu niên khác hỏi: "Người nào?"
Nguỵ Vô Tiện khẽ ho một tiếng.
Lam Tư Truy nói: "Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện".
Nguỵ Vô Tiện lại ho một tiếng, nói: "Cái gì, sao lại là hắn? Chúng ta nói chuyện khác được không?"
Không ai để ý đến hắn. Lam Cảnh Nghi xua tay, lo lắng nói: "Ngươi đừng chộn rộn! Nguỵ Vô Tiện làm sao? Cái tên đại ma đầu này, hắn lại làm gì? Hắn dùng vũ lực bắt Thì Hoa Nữ hay sao?"
Lam Tư Truy nói: "Không phải như vậy. Nhưng, hắn vì muốn nhìn thấy mặt của Thì Hoa Nữ, đặc biệt đi từ Vân Mộng đến Đàm Châu, tới khu vườn này, lần nào cũng đều cố tình ngâm thơ sai.... Lặp đi lặp lại hơn 20 lần, rốt cuộc thấy được mặt Thì Hoa Nữ, rồi đi khắp nơi bên ngoài ca tụng với mọi người. Nhưng Thì Hoa Nữ cũng bị hắn chọc giận, suốt một thời gian dài không bao giờ xuất hiện nữa, thấy hắn đi vào là tuôn một trận mưa hoa, đập vào người tưng bừng, so với kỳ cảnh còn kỳ cảnh hơn...."】
Tuy rằng Nguỵ Vô Tiện là người da mặt dày tới cỡ này, nhưng trước ánh mắt cười nhạo chỉ trích của mọi người cũng đọc không nổi nữa, huống hồ ở đây còn bao gồm cả ánh mắt khiển trách sâu sắc giống như tán tỉnh được rồi phụ bạc của Lam Nhị ca ca nhà hắn nữa.....
Nguỵ Vô Tiện cười nịnh nọt, chụp lấy tay trái Lam Vong Cơ lắc lắc, nói: "Đây không phải vì ở với Giang Trừng đến nhàm chán hay sao, đúng lúc nghe nói tới một nơi thú vị như vậy, liền đi đến tham gia náo nhiệt, ai biết còn có người ghi chép lại loại chuyện này, cố tình còn để tiểu bối nhà các ngươi đọc được...." Giọng nói càng lúc càng nhỏ lại, nhìn hai đứa nhỏ vẫn còn đang chơi đùa ở gần đó, tính toán xem sau này phải sắp xếp bài tập cho bọn chúng thế nào để hạn chế thời gian xem sách giải trí của chúng nó!
Giang Trừng chỉ cảm thấy tên gia hoả đã mất mặt vô số lần này lại vứt ra một cảnh giới mới, nghe hắn còn dám đẩy trách nhiệm lên người mình, lập tức đen mặt nói: "Có thể cần mặt mũi một chút được không, với lại rốt cuộc là ngươi chạy đi Đàm Châu vào lúc nào?"
Nguỵ Vô Tiện giả vờ như không nghe câu hỏi trước, trả lời: "Mấy tháng trước, không phải ngươi cũng có việc muốn đến Đàm Châu hay sao, còn sống chết phải dẫn ta theo, bổn lão tổ không kiên nhẫn với mấy cái lễ nghi rườm rà của mấy người các ngươi, nên đi tửu quán uống rượu, trên đường nghe thấy có một nơi như thế, liền sẵn tiện đi dạo một lúc".
Nói như vậy, Giang Trừng cũng nhớ ra, lúc ấy a tỷ thấy hắn cứ luôn ở lì trong Liên Hoa Ổ, cùng lắm là đi một vòng các quầy ăn vặt trước cửa nhà, luôn có cảm giác buồn bã cũng không thành vấn đề, nên khi bản thân ra ngoài thì dẫn hắn đi cùng. Hay ghê, dẫn đi một chuyến liền đi vào sách truyện giải trí!
Giang Yếm Ly bất đắc dĩ, nàng thật là nghĩ quá nhiều rồi, a Tiện biết nhiều trò để chơi nha, sao có thể buồn được?
Nhiếp Hoài Tang rất là hâm mộ, hỏi: "Thì Hoa Nữ này thật sự rất đẹp sao, nàng hiện giờ có còn hay không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không biết có còn hay không, mới vừa đọc không phải là biến mất một thời gian sao, có lẽ qua mấy ngày nữa, ngươi có thể gặp được. Về phần diện mạo thế nào, hoa nhường nguyệt thẹn, quyến rũ... Khụ, cũng chỉ đến thế thôi, vẻ đẹp và sự duyên dáng kém xa so với Lam Nhị ca ca!" Nguỵ Vô Tiện trong lòng nước mắt tuôn rơi: Nhị ca ca, ta đã sửa lời rồi, tay ngươi có thể nới lỏng ra một chút được không?
Lam Hi Thần: Nguỵ công tử, cho dù ngươi sửa lời ngay lập tức thì Vong Cơ cũng không thấy vui đâu.
Tiết Dương: không phải chỉ là một khu vườn rách nát sao, Di Lăng Lão Tổ buồn chán đến vậy sao không đi luyện thi?
Kim Quang Dao: Quả nhiên vẫn là đánh giá cao chỉ số thông minh của người nào đó.
Nhiếp Minh Quyết: Nhiếp Hoài Tang, đừng tưởng rằng ngươi có thể rảnh rang, với lại có thể đọc nhanh lên hay không?!
Nguỵ Vô Tiện thấy sắc mặt Nhiếp Minh Quyết không vui, có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng y, liền thuận nước đẩy thuyền nói: "Xích Phong Tôn, hay là, làm phiền ngươi, đến đọc được không?"
Vì thế Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa phủi tay thành công.
【Đám thiếu niên đồng loạt cười nhạo, đều nói: "Cái tên Nguỵ Vô Tiện này thật là đáng ghét!"
"Sao lại nhàm chán như thế chứ!"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "Chuyện này mà nhàm chán gì!... Nói đi phải nói lại, tại sao chuyện này lại có người biết? Còn nghiêm túc ghi vào trong sách, đây mới là nhàm chán thật sự nè".
Lam Vong Cơ nhìn hắn, tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng trong đáy mắt lại sáng lên tia sáng khác lạ, làm như là giễu cợt hắn. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Chà, Lam Trạm thế mà không biết xấu hổ nhìn ta chế giễu.... Sớm muộn cũng có một ngày ta phải nói cho đám tiểu bằng hữu này biết, để phá vỡ hình tượng Hàm Quang Quân thần thánh không thể xâm phạm, băng thanh ngọc khiết trong ấn tượng của bọn chúng. Hãy chờ đấy."
Hắn nói: "Đám tiểu bằng hữu các ngươi, tâm không tĩnh ý không rõ, chắc chắn mỗi ngày đều xem tạp thư không chuyên tâm tu luyện, trở về kêu Hàm Quang Quân phạt các ngươi chép gia quy, mười lần".
.... Đám thiếu niên đại kinh thất sắc: "Trồng chuối còn phải chép phạt gia quy?!"
Nguỵ Vô Tiện cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Nhà các ngươi chép phạt đều là phải trồng chuối chép à? Quá ác."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Chỉ chép phạt thôi, sẽ luôn có người không nhớ lời răn dạy. Trồng chuối, vừa nhỡ kỹ vừa có thể tu luyện."
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên là cái người không nhớ lời răn dạy kia, làm bộ nghe không hiểu, xoay người thấy may mắn vì năm đó hắn không bị kêu trồng chuối chép phạt.】
Nhiếp Minh Quyết giận dữ, lão tử không cần phải biết loại người có da mặt dày và không biết xấu hổ này mồm mép lừa đảo ve vãn tán tỉnh cùng với Lam nhị như thế nào! Lại nhìn nhìn Nhiếp Hoài Tang ở bên cạnh, trong lòng tính toán mấy phần khả năng thành công của việc đệ đệ này của y trồng chuối học thuộc đao pháp.
Nhiếp Hoài Tang run run hắt xì một cái, kéo kéo áo ngoài im lặng hoài nghi bản thân mình có phải bị cảm lạnh hay không....
Lam Khải Nhân: Cách hay, từ nay về sau đổi hết thành trồng chuối chép gia quy.
Nguỵ Vô Tiện:..... Hèn chi người Lam gia đều có lực tay mạnh khủng khiếp, hay là Nhị ca ca ngươi tới Loạn Tán Cương ở rể đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...