Giang Lam Tuyết vẫn đang thay quần áo, chỉ nghe thấy tiếng của Giang Lam Hân từ ngoài cửa truyền vào: “Tam muội đang khóc sao?”
“Đang tốt lành, ta khóc gì chứ?” Giang Lam Tuyết nhỏ giọng hỏi, không quan tâm đến Giang Lam Hân.
“Tam muội?” Giang Lam Hân không thấy ai để ý nàng ta bèn gọi lại, gõ gõ cửa phòng.
“Hiện tại muội không tiện mở cửa, làm phiền tỷ tỷ đợi ở ngoài cửa.”
“Không vội, ta đến thăm muội mà.” Giang Lam Hân nói một cách đắc ý, trong lòng thầm nghĩ rằng Giang Lam Tuyết chắc hẳn đang nằm khóc đây mà.
Giang Lam Tuyết lề mề mãi mới bảo Vân Thi đi ra mở cửa.
Giang Lam Hân bước vào, chỉ thấy Giang Lam Tuyết đang cười không giống như vừa khóc xong. Giang Lam Hân lại nhìn lên giá sách của nàng, đây không phải là thiệp mời tham gia hội đấu trà sao? Nếu nàng đã có thì vì sao nàng lại không vui?
“Mời Nhị tỷ ngồi. Sao nhị tỷ cứ nhìn giá sách của muội mãi thế?” Giang Lam Tuyết nói.
Sắc mặt của Giang Lam Hân rất khó coi, vốn dĩ nàng ta đến là để cười nhạo Giang Lam Tuyết, không nhìn đạt được mục đích, nàng cảm thấy thật nhàm chán.
“Ta đến thăm muội. Xem ra muội cũng lấy được thiệp mời rồi.” Giang Lam Hân cười nói.
“Bọn tỷ thì sao? Tất cả đều lấy được chứ?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Tất nhiên là ta lấy được rồi.” Giang Lam Hân ngẩng đầu, có phần đắc ý.
Giang Lam Tuyết nghĩ Giang Lam Hân chắn hẳn không phải dựa sức lực của bản thân, trình độ của nàng ta như thế nào, nàng biết chứ. Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy chúc mừng tỷ tỷ.”
Giang Lam Hân vẫn nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời của Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết cười cười cầm trên tay thiệp mời, nhìn trên nhìn dưới, đó chỉ là một cái thiệp mời bình thường.
Giang Lam Hân ho một tiếng: “Vậy…. Đến lúc đó muội vẫn giả nam sao?”
“Đến lúc đấy rồi tính.” Thật ra Giang Lam Tuyết muốn mặc nữ trang. Dù gì thì hôm nay nàng cũng bị người khác nhìn ra rồi, hơn nữa hôm đấy người đến cũng không đông, cũng không cần phải mặc nam trang, quang minh chính đại là tốt nhất.
“Muội muội, ta nghĩ tốt nhất là muội mặc nam trang. Hôm nay muội giả nam như thế, đến hôm đấy lại mặc đồ nữ nhân thì không được hay.” Giang Lam Hân vội vàng nói.
Giang Lam Tuyết nhìn Giang Lam Hân, cảm thấy nàng ta có chút kì quái.
“Cũng được.” Giang Lam Tuyết cười cười, gật đầu.
Giang Lam Tuyết thấy Giang Lam Hân nghe thấy mình mặc đồ nam giống như là thở phào một tiếng, chả nhẽ trong này còn có điều uẩn khúc gì? Bèn cười nói: “Thế thì hôm đó Nhị tỷ trang điểm đậm một chút. Nhị tỷ chính là cô nương duy nhất đại diện cho Giang gia chúng ta đi thi mà.”
“Tất nhiên rồi, ta nhất định sẽ là người đầu tiên mà Thế tử gia nhìn thấy! “Giang Lam Hân nói xong liền hối hận, che miệng, che khuôn mặt ửng hồng chạy đi.
Giang Lam Tuyết sững sờ, thế tử gia? Cố Doãn Tu? Hắn sẽ đi sao? Thế thì cho dù có chuyện gì thì mình cũng phải mặc đồ nam rồi… Nàng không muốn hắn ta nhìn thấy mình trong đám người… Mặc dù hiện tại hắn cũng không biết mình là ai.
Chỉ còn một mình Giang Lam Tuyết trong phòng. Mỗi lần nghe thấy tên Cố Doãn Tu, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái. Cảm giác đó tuy không phải là đau lòng, khó chịu, nhưng là một loại cảm giác buồn khổ, bực bội khó nói thành lời. Đời trước loại cảm giác này theo nàng suốt cả nửa đời người. Kiếp này cho dù thế nào đi nữa cũng không được để Cố gia chú ý đến nàng.
Chớp mắt đã đến ngày hội đấu trà. Giang Lam Tuyết khó khăn lắm mới thuyết phục được cha mình cho mình mặc nam trang nhưng Giang Kế Viễn nghĩ rằng hôm nay chính là ngày để con gái ông tỏa sáng. Đây chính là cơ hội để được nêu cao tên tuổi, nên cao giọng một chút, sao có thể mặc nam trang được chứ, lại còn trang điểm cho mình xấu như vậy.
Nơi thi đấu hội đấu trà ở Minh Viên nằm của vùng ngoại ô phía đông, là khu vườn của ông chủ họ Quách của Nhất Phẩm Minh Cư, chỉ những người có thiệp mời mới có thể vào. Thiệp mời có hai loại, một là người thi đấu, loại còn lại là khán giả. Mỗi người tham gia thi đấu có thể mang hai người khác đi cùng. Ngoài cha của mình, Giang Lam Tuyết còn mang Vân Thi theo. Lần này bọn họ và Giang Lam Hân đi cùng nhau nhưng thân phận của Giang Lam Tuyết là cháu trai họ hàng xa của Giang gia.
Hôm nay Giang Lam Hân trang điểm rất cầu kỳ. Mặc dù người đến không đông nhưng cũng không biết được Cố Doãn Tu có chú ý đến nàng ta hay không.
Hàng người đi vào Minh Viện rất thuận lợi. Kiếp trước Giang Lam Tuyết chưa từng đến khu vườn này. Hôm nay được đến đây, nàng cảm thấy đẹp hơn nhiều so với khu vườn kia của Chu gia: phong cách tao nhã hơn, không có liễu xanh đào hồng, chỉ có trà hoa, hải đường, rừng mai, rừng trúc. Chữ trên hành lang cũng do mọi người viết.
Người hầu ở Quách gia dẫn Giang Lam Tuyết cùng với hàng người vào chỗ thi đấu, trong Minh Viện có một hồ nhân tạo, diện tích rất lớn, trên hồ cây cầu gập chín khúc(1), nối ba cái đình lại với nhau. Người tham gia bắt đầu vòng đầu tiên ở đình bên hồ, người thắng sẽ đến đình đầu tiên, lần lượt tuyển chọn, bốn người cuối cùng được chọn sẽ vào đình ở trung tâm của hồ. Lục Trường Thanh ở trong đình ở giữa hồ.
Đã đến giờ thi đấu, vòng đầu tiên chính thức bắt đầu. Lần này Giang Lam Tuyết mới biết, thì ra người tham gia chỉ có một trăm người, mà trong vòng đầu tiên số người bị loại sẽ là tám mươi người.
Lần này cũng mười người một đội, Giang Lam Tuyết ở đội thứ tám. Nàng không biết xảy ra chuyện gì ở phía trước, chỉ thấy người đi vào đi ra rất nhanh, số người được đi lên cây cầu chín khúc đó rất ít. Giang Lam Tuyết cảm thấy có chút kỳ lạ song như thế cũng tốt, nếu như phía trước chọn đủ người rồi phía sau sẽ khó khăn hơn nhiều. Giang Lam Tuyết luôn đếm người, sáu đội, vỏn vẹn chỉ có năm người đi lên cầu, trong đó chính là vị cô nương xinh đẹp mà nàng gặp hôm trước.
Giang Lam Hân ở đội trước Giang Lam Tuyết một đội, mà đội này không có ai được chọn.
Cuối cùng cũng đến lượt Giang Lam Tuyết, nàng cũng không quan tâm nhiều như thế, cùng đám người còn lại cùng đi vào đình. Giám khảo có sáu người, hai người ở chính bắc, bốn góc còn lại mỗi góc một người. Giang Lam Tuyết nhìn mấy người, sắc mặt vài người đều không được tốt.
Đấu trà chính thức bắt đầu. Trà được dùng lần này chính là do Nhất Phẩm Minh Cư cung cấp. Trà cụ thì tự mình mang đi, tất cả đã đưa cho người của Quách gia sắp xếp.
Mới bắt đầu nghiền trà mà đã có hai người bị mời ra ngoài, lúc sàng trà lại có một người bị mời ra. Giang Lam Tuyết thấy giám khảo cuộc thi nghiêm khắc như thế cảm thấy có chút lo lắng, tự mình an ủi vài câu, mới chú ý lại đến phần thi của mình.
Giang Lam Tuyết đang rót trà vào chén thì nghe thấy: “Được rồi, mời ra ngoài.”
Tâm trạng của Giang Lam Tuyết lập tức trầm xuống. Cuộc thi của nàng phải kết thúc như thế này sao?
Mấy người còn lại nghe thấy phải ra ngoài bèn đi ra luôn. Giang Lam Tuyết cảm thấy bản thân phải giành được bèn tiếp tục làm tiếp việc đang dang dở. Không biết tại sao mà giám khảo cũng không kêu nàng dừng lại. Giang Lam Tuyết cũng cảm thấy bình tĩnh hơn trong lòng, làm từng bước từng bước mà nàng làm qua vô số lần.
Sau khi nhìn màu sắc nước trà của Giang Lam Tuyết, vị giám khảo ngồi ở giữa nói: “Được rồi, ngươi có thể vào vòng tiếp theo.”
Giang Lam Tuyết vui mừng vô cùng, vội vàng nói cảm ơn. Cùng lúc này người ngồi ở phía Tây Bắc cười lạnh nói: “Dù gì thì cũng bị loại, về sớm giờ có phải tốt hơn không?”
Giang Lam Tuyết không phục trong lòng thế nhưng người ta là giám khảo, nàng cũng không thể nói gì chỉ có thể tức giận ở trong lòng. Hôm nay nàng quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải thắng. Nàng chỉ nhìn vị giám khảo trẻ tuổi rồi đi ra khỏi đình, bước lên cầu.
Đình đầu tiên, qua cửa nhẹ nhàng.
Giang Lam Tuyết đi trên cầu. Trên cầu chỉ có một mình nàng , nàng nhìn người ở phía hai bên bờ, với người ở giữa hồ. Hôm nay Giang Lam Tuyết phải thắng, nàng nhất định phải trở thành đệ tử của Lục Trường Thanh!
Tiếc là cái khí thế hừng hực chiến thắng này của nàng không giữ được lâu. Khi nàng bước vào gian đình thứ hai thì thấy Cố Doãn Tu, khí thế của nàng biến mất luôn một nửa.
Cố Doãn Tu không nhìn thấy nàng, hắn ta đang cùng nữ tử khác nói chuyện, ngôn từ thân thiết, cử chỉ phóng túng. Cố Doãn Tu hắn ta muốn tháo mạng che mặt của nàng ấy, thế nhưng nữ tử kia kia liên tục tránh né không để hắn thực hiện được ý đồ, càng như thế càng khiến Cố Doãn Tu càng ham muốn tháo nó xuống.
Ở đây chỉ có hắn làm giám khảo?
Giang Lam Tuyết không nhìn thấy một ai khác ngoài hắn và nữ tử kia, một vài nha hoàn người hầu, không biết là người của Quách gia hay Cố Doãn Tu.
“A, ngươi đến rồi, hôm nay vẫn trang điểm như thế sao?” Nữ tử cười, cùng với Cố Doãn Tu tách ra.
Cố Doãn Tu lúc này mới nhìn thấy Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết nhìn thấy Cố Doãn Tu quay đầu lại, không hiếu sao đột nhiên chột dạ, cúi thấp đầu xuống.
Cố Doãn Tu nhìn người trước mắt, liền ngạc nhiên, người này sao lại quen như thế… Giống ai nhỉ... Trông giống trưởng tử của hắn ở kiếp trước! Kiếp trước trưởng tử của hắn lúc nhận lỗi cũng cúi đầu như thế!
“Long Phương, ngươi quen hắn?” Cố Doãn Tu hỏi nữ tử kia.
“Lúc tuyển chọn có gặp qua, thế tử không quen sao?” Long Phương cười nói vào tai Cố Doãn Tu, “Là một mỹ nhân!”
Giang Lam Tuyết nghe thấy tên Long Phương thì ngạc nhiên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hai người, Cố Doãn Tu nghe Long Phương nói xong cũng nhìn Giang Lam Tuyết.
Hai người nhìn nhau, Giang Lam Tuyết nhìn thấy Cố Doãn Tu nheo mắt trái, nhướng mày phải và đảo con ngươi từ trái sang phải. Sau khi mím miệng, hắn lại nheo mắt – Chết rồi! Hắn ta thế mà lại trọng sinh. Tim của Giang Lam Tuyết đột nhiên đập nhanh. Lúc Cố Doãn Tu có tuổi rồi mới có những động tác đó, là khi hắn suy nghĩ về chuyện gì đó mới như thế. Lúc hắn còn trẻ, hắn không có như vậy.
Cố Doãn Tu cũng nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, chỉ nhìn thấy biểu cảm của nàng kì lạ. Đầu tiên nàng sẽ nháy mắt liên tiếp ba cái, con ngươi đảo qua rồi nháy hai cái, hàm răng trên cắn chặt môi dưới rồi nhanh chóng buông lỏng ra, bàn tay nhanh chóng sờ lên tóc mai, nắm thành nắm đấm, rụt vào trong tay áo. Lúc đó Cố Doãn Tu chỉ nghĩ đến một người – thê tử kiếp trước của hắn, nàng cũng trọng sinh giống mình. Biểu cảm của nàng thay đổi khi nghe thấy tên của Long Phương. Nàng sẽ cắn môi, chớp mắt khi căng thẳng, hồi hộp, khi ẩn nhẫn nàng sẽ sờ vào thái dương, nắm chặt tay. Cố Doãn Tu cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng là qua rất nhiều năm rồi, vì sao hắn vẫn nhớ rõ những động tác biểu cảm này của Giang Lam Tuyết như vậy…
--Nên làm như thế nào bây giờ? Hắn ra có nhận ra mình không? Giang Lam Tuyết luôn cảm thấy bồn chồn. Từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp phải tình huống như thế này.
--Nàng biết pha trà? Nàng học lúc nào? Lúc này nàng mới 14 tuổi, lẽ nào là học ở kiếp trước sao? Sao mình lại không biết? Hay là sau khi mình qua đời mới học? Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết.
--Hắn nhìn mình. Biểu cảm đó của hắn, chắc chắn là nhận ra mình rồi. Có khi nào hắn ta lại nghĩ rằng mình đến đây thi vì hắn không? Giang Lam Tuyết không nhịn được lại cau mày.
--Nhìn nhìn nhìn nhìn, lại cau mày, không muốn nhìn thấy mình sao? Ta đi! Ta đi tìm tiểu thiếp! Không đúng. Bỗng nhiên Cố Doãn Tu nhận ra, không đúng, giờ bọn họ đâu có quan hệ gì.
--Hắn nhận ra mình rồi, thế thì mình có thể thắng sao? Hắn ta nhất định sẽ để Long Phương thắng! Làm sao bây giờ! Giang Lam Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy nôn nóng, sốt ruột.
Ngay lúc này, Cố Doãn Tu mở miệng: “Long Phương, ngươi về đi.”
Long Phương cũng không tức giận, không hỏi câu nào, đứng dậy ra về. Khi đi ngang qua Giang Lam Tuyết, nàng còn cười với Giang Lam Tuyết.
“Các ngươi lui xuống hết đi, ta còn phải học hỏi tài nghệ từ vị Giang công tử này.” Cố Doãn Tu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...