Sớm hôm sau, khi Mục Thần tỉnh giấc, Cố Vân Quyết chỉ mặc một tấm áo mỏng, ngồi ở cuối giường lau kiếm. Hoa văn bao quanh thân kiếm đen nhánh khá giống hoa văn trên Hộ Hồn Linh, cổ xưa mà phức tạp. Trên lưỡi kiếm phủ sắc đỏ thẫm, nhìn qua tựa như vết máu tích tụ sau khi giết chóc quá nhiều, khó mà gột sạch được. Quầng sáng lờ mờ làm nổi bật lên cặp đồng tử đen láy sâu không thấy đáy của Cố Vân Quyết, sâu đến độ làm người bên cạnh cũng phải nhận thấy bầu không khí nặng nề đặc quánh.
Nhận ra Mục Thần đã thức giấc, Cố Vân Quyết tra kiếm vào vỏ, dịu dàng hỏi: "Người ngủ ngon không?"
Mục Thần gật đầu, hắn cảm thấy mình đã tràn đầy sức sống.
"Sư tôn nên ngủ nhiều hơn, thế thì buổi tối mới có sức được." Cố Vân Quyết đầy ý tứ sâu xa mà sáp tới, hôn lên bờ môi mỏng của Mục Thần, trong mắt dường như có ánh lửa bập bùng, loại ám chỉ lộ liễu này khiến Mục Thần đỏ bừng mặt, cáu kỉnh ôm lấy cổ Cố Vân Quyết, dùng sức siết chặt, muốn dùng lực bẻ gãy cổ tên nghiệt đồ này luôn.
Cố Vân Quyết dứt khoát nhào lên, lại hôn sâu một cái, đồng thời hai tay cũng không thành thật cởi nút lớp áo vốn đã lỏng lẻo của Mục Thần, sờ một vòng từ trên xuống dưới, rồi mới liếm môi trêu ghẹo: "Bữa chính phải để đến tối, bây giờ sư tôn phải kiên nhẫn nha."
Mục Thần vừa xấu hổ vừa giận dữ đẩy người ra, người "đói khát" không phải hắn, cần kiên nhẫn cũng không phải hắn, tên nghiệt đồ này!
Cố Vân Quyết cười sáp lại, lần này không trêu ghẹo nữa, sắc mặt đã hơi nghiêm túc, giúp Mục Thần chỉnh lại quần áo trên người, trầm giọng nói: "Hôn lễ được tổ chức vào chiều tối, sáng con phải ra ngoài một chuyến, chắc chắn sẽ không để trễ giờ đâu."
Mục Thần ngồi thẳng dậy, hơi lo lắng, "Ta đi cùng ngươi."
"Không cần, con đã không còn là con của mười năm trước nữa, sư tôn nên tin tưởng vào con mới phải."
"Nhưng mà nhân – quả tuần hoàn, ta sợ ngươi..."
"Hãy tin con." Cố Vân Quyết xoa mặt Mục Thần, an ủi: "Con đã đợi ngày này quá lâu rồi, khó khăn lắm mới có được cơ hội ở bên người, làm sao con có thể liều mạng mình được? Không phải vẫn còn Cố Vân Cẩm đó sao, người làm đại ca, có lúc phải hi sinh một chút."
Ma tôn đã biết đến sự tồn tại của ngọc Luân Hồi, giây phút Cố Vân Quyết nhận được tin này, bèn lập mưu bảo vệ Mục Thần. Nếu là người khác còn may, cùng lắm thì giết là được. Nhưng Ma tôn lại là cha y, dù là tu sĩ gì đi nữa, giết cha hại anh đều sẽ phải chịu thiên khiển nặng nề. Cố Vân Quyết không thể tự mình ra tay được, chỉ đành tìm một kẽ hở để lách luật trời.
Chuyện này chắc chắn cũng là do ông trời sắp xếp, bọn họ ở bên nhau đã phản lại quá nhiều sắp xếp của định mệnh, thiên đạo đã không còn chỉ là một quy tắc nữa, mà đã có được tư duy của con người. Ma tôn có thể tìm đến núi Dung Cổ, cũng là do đối phương sắp đặt.
Vạn vật chỉ là một cái chấm nhỏ trong cuộc đời, đây là thiên, cũng là đạo. Hắn sống lại, đã phạm vào quy tắc, bất cứ người nào cũng chỉ là một con cờ trong tay ông trời, một con cờ có thể trừ khử hắn.
Ma tôn cũng chỉ là một con cờ trong số đó mà thôi.
Có điều con cờ này hơi khó giải quyết.
Chẳng ai muốn gánh tội danh giết cha cả, Cố Vân Quyết vậy, mà Cố Vân Cẩm cũng vậy. Cho dù người đó giết vợ sát người thân, coi người phụ nữ mà hắn cướp về thành công cụ để sinh sản, coi con trai ruột thành vũ khí, để chúng tàn sát lẫn nhau tranh giành sự sống, kẻ thắng biến thành đồ dùng của mình, mất cả nhân tính. Nhưng sinh mệnh này là do đối phương ban cho, họ không thể thay đổi sự thật này.
Bên ngoài núi Dung Cổ, Ma tôn nhìn đỉnh núi sừng sững đầy linh khí lượn lờ trước mắt, rút từ trong ống tay áo màu đen ra một bàn tay thoạt nhìn tựa như làm từ xương khô, lòng bàn tay hướng về phía trước, làm động tác nhấc lên.
Núi Dung Cổ vốn sương mù vấn vít nháy mắt có một trận gió mạnh thổi qua, khung cảnh thay đổi, biến thành một ngọn núi hoang đen ngòm.
Ma tôn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ coi thường, "Thế này cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt bản tôn." Dù biết mình bị người khác cố ý lừa mất đường đi, Ma tôn vẫn không thèm quan tâm, tu vi kì Độ Kiếp của lão trong Tam giới chẳng mấy người có được, muốn giết lão, không dễ vậy đâu.
Ảo cảnh bị phá vỡ, người trong pháp trận cũng lộ diện. Cố Vân Quyết mặc đồ đen, yên lặng đứng trong không trung, một tay nắm vũ khí thượng cổ đầy cũ kĩ, một tay buông thõng bên người. Y chỉ im lặng đứng một chỗ cũng toát ra một thứ áp lực bức người, trong bầu không khí nặng nề không mất đi sự sắc bén quả quyết đầy sát khí, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ bình lặng, dường như đã biết trước ảo cảnh sẽ bị phá vỡ, nên đã đợi từ rất lâu rồi.
Cách đó không xa, Cố Vân Cẩm mặc đồ tím có gương mặt tương tự như y, nhưng sau khi nhìn thấy bóng Ma tôn, đồng tử mắt vô thức co lại, rồi tràn ngập căm hận, từng chút một trong đó đều là sát ý.
Thấy rõ người đang cản đường mình, sắc mặt nhàn tản của Ma tôn lập tức thay đổi, "Hai tên nghiệt tử nhà ngươi! Sao, không giết được ta à?"
Hai người trước mắt là hai cái xác mà lão ưng ý, dù là cái nào thì đều gần như hoàn hảo. Trong tay Cố Vân Cẩm là quyền lực mà lão xây dựng nên, cơ thể tu luyện được cả Tiên Ma và kinh mạch dẻo dai của Cố Vân Quyết, trong Tam giới chẳng ai có được. Nhưng bây giờ, hai người đáng lẽ nên trở mặt thành thù này lại liên thủ, điều này khiến cho Ma tôn không thể không giận dữ.
"Tiểu Thập Thất, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, thế mà lại không mời cha mình đến, ngươi bị thằng nhóc tiên tu đó dạy hư rồi à?"
Cố Vân Quyết nhếch khoé miệng, ngậm cười nói: "Chỗ của ta quá nhỏ, sợ ngươi ngồi không quen, cứ mời ngươi về Ma cung thì hơn."
"Ha! Cẩm nhi cũng nghĩ vậy sao?" Ma tôn nhìn về phía Cố Vân Cẩm, trong mắt đã trở nên lạnh lẽo, nếu hôm nay không cướp được ngọc Luân Hồi trong cơ thể của Mục Thần, lão liền quay sang hai thằng nghiệt tử này, một đứa thì xoá bỏ thần trí để luyện hoá, một đứa giết quách đi trừ hậu hoạn.
Cố Vân Cẩm xoa xoa chiếc nhẫn trên tay đang lấp loé ánh sáng xanh u ám, cười khẩy một tiếng, nói: "Cảm ơn phụ thân vẫn còn nhớ được tên của con trai, con rối được cha nuôi nấng bồi dưỡng này, vẫn còn có ích hơn những thằng con khác phải không. Chỉ không biết, người còn nhớ được vợ người chết như thế nào không, còn nhớ được con gái cả của người, bỏ mạng như thế nào không?" Vành mắt Cố Vân Cẩm đã đỏ rực, ma khí trên người dâng trào.
Bản chất của Cố Vân Cẩm và Cố Vân Quyết không giống nhau.
Mẹ của Cố Vân Quyết là công cụ sỉnh sản do Ma tôn giết sạch một gia tộc Tiên giới mà cướp về Ma giới. Chỉ bởi thể chất của đối phương rất đặc biệt, Ma tôn muốn một đứa con có thể chất thuần khiết, nhưng bởi vì quá thuần khiết, Cố Vân Quyết trở thành nửa Tiên nửa Ma, Ma tôn đành phải từ bỏ.
Người con gái đó gánh trên lưng một mối hận thù, hận Ma tôn, đương nhiên hận lây sang cả Cố Vân Quyết mang một nửa dòng máu của đối phương, cho nên mỗi ngày hành hạ tra tấn thứ nghiệt chủng mà mình sinh ra, nếu không phải năm đó Ma tôn còn đang nghiên cứu xem cơ thể y có thể dùng được không, thì y đã bị mẹ ruột của mình giết chết từ khi còn ẵm ngửa.
Sau này Cố Vân Quyết vẫn suýt nữa thì chết trong tay đối phương, cũng bởi vậy, Ma tôn mới thấy rằng bà ta chống đối lại mình, liền đập một chưởng chết tươi. Cố Vân Quyết chẳng có thiện cảm gì với hai người này, chứ đừng nói đến tình cảm. Y chẳng thèm báo thù, mọi tâm tư của y đều hướng về Mục Thần. Mục Thần là giới hạn, cũng là nghịch lân của y, đừng nói đến bị người khác chạm vào, chỉ cần bị người khác nhớ tới thôi, y liền muốn lấy mạng đối phương luôn, huống hồ thứ Ma tôn muốn còn là mạng của Mục Thần, cho nên y phải phòng ngừa ngay từ đầu.
Còn Cố Vân Cẩm là do vợ của Ma tôn sinh ra, người mẹ ruột và chị cả yêu thương gã đều chết trong tay Ma tôn, trưởng lão bảo vệ gã lớn lên cũng bị thuộc hạ của Ma tôn giết chết, cơ thể của gã bị Ma tôn coi như một con rối mà nuôi nấng bao nhiêu năm, trong lòng Cố Vân Cẩm vừa hận vừa sợ, bởi vậy rõ ràng đã biết bị Cố Vân Quyết lợi dụng, nhưng gã vẫn đến.
Vì nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết gã còn phải đợi chờ bao lâu nữa.
"Chỉ dựa vào hai ngươi mà cũng muốn giết ta?" Ma tôn cười lạnh một tiếng, trong tay lão xuất hiện một xanh óng.
Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, sắc máu trên thanh kiếm trong tay càng đậm hơn, y cười nói: "Vốn đâu có định giết ngươi."
Một cuộc đại chiến, chiến trường được bày bố kĩ càng bị biến thành một bãi đổ nát, Cố Vân Quyết nhẩm tính thời gian một lát, vung một đường buộc Ma tôn phải lùi ra khỏi chiến trường.
Đúng lúc này, pháp trận sau lưng y loé lên hai luồng sáng, hai bóng người một đen một đỏ gần như đồng thời xuất hiện. Một người đầy hàn khí lạnh lẽo, người kia lại nóng rực, khiến cho không khí bị bóp méo lại, hai người liếc nhìn khung cảnh trước mắt, cau mày.
Phượng Cửu Lê đong đưa ống tay áo, cười nói: "Pháp trượng to đến vậy? Đúng là thú vị."
Ngự Thiên Dực liếc mắt nhìn, không thấy bóng Mục Thần, sầm mặt hỏi Cố Vân Quyết: "Đây chính là thứ mà ngươi gọi là trả nợ?"
Cố Vân Quyết nhếch môi cười, "Mạng của ngươi là do hắn cứu, ta chẳng qua chỉ là cho ngươi một cơ hội để trả món nợ này, nếu ngươi trước khi độ Thần Kiếp còn không đủ, thì ngươi tự biết hậu quả là gì."
Ngự Thiên Dực gục đầu, lời Cố Vân Quyết nói đúng là thật, hắn không thể phản bác được, đành nói: "Còn có lời hứa lúc trước của ngươi."
"Không thành vấn đề." Cố Vân Quyết thoải mái đáp ứng.
Ma tôn lạnh lùng liếc nhìn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, "Đúng là đứa con ngoan của bản tôn, chỉ vì cái mạng già này của bản tôn mà tốn thật nhiều công sức."
Cố Vân Cẩm cũng lùi lại, đổi vị trí cho Ngự Thiên Dực.
Nhìn thấy Cố Vân Quyết nhìn, Cố Vân Cẩm gật đầu, lập tức biến mất tại chỗ.
Cố Vân Quyết cười nói với Phượng Cửu Lê: "Các người chỉ cần câu thời gian thêm một tiếng đồng hồ là được, chuyện này đối với các ngươi không hề khó khăn gì."
Phượng Cửu Lê chặc lưỡi vài cái, khoát ống tay áo với Cố Vân Quyết, thúc giục: "Ngươi mau đi đi, đừng quên để phần lại một bình rượu hỉ."
Đã sắp trưa, núi Dung Cổ giăng đầy lụa đỏ, không khí tưng bừng, chỉ có điều hai nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
Mục Thần đón Mục Động về từ sáng sớm, nhốt nó ở bên cạnh, lại đặt pháp trận quanh người, giữ linh khí trong cơ thể ở trạng thái cao nhất.
Mục Động nhàm chán chạy quanh quanh, thừa cơ Mục Thần không chú ý, bèn định trèo cửa sổ trốn đi.
Mục Thần lạnh lùng liếc một cái, ngoắc ngón tay kéo đối phương lại, nghiêm mặt ấn nó xuống bàn, chẳng dịu dàng chút nào.
"Nhị ca, đệ muốn ra ngoài chơi." Mục Động bĩu môi đầy sầu não.
Mục Thần chỉ nhìn nó mà chẳng buồn đáp.
"Nhị ca, đệ muốn đi vệ sinh." Thằng bé tiếp tục mè nheo.
Mục Thần ném cho nó một cái bình hoa, ý là dùng cái này đi.
Mục Động bi phẫn ném cái bình hoa lại, bực dọc nhảy nhót trên cái bàn, lên án: "Sao huynh lại nhốt đệ lại?"
Mục Thần lạnh mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương chăm chăm, lặp lại lời của Cố Vân Quyết: "Bên ngoài quá hỗn loạn, đệ còn nhỏ, sợ đệ xảy ra chuyện."
Mục Động trợn mắt, nhất thời không nghĩ ra lí do phản đối, giận hờn khoanh chân ngồi trên bàn, nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Mục Thần, do dự một lát mới mở miệng: "Tại sao nhị ca lại thích Cố Vân Quyết?"
Mục Thần trầm ngâm một hồi, lạnh lùng nói: "Không có thích hay không, y vốn là của ta." Do hắn nuôi lớn, nên là của hắn.
Mục Động đỡ cằm, chớp mắt tò mò hỏi: "Bên cạnh nhị ca chắc hẳn có rất nhiều người lợi hại, tại sao huynh lại phải kết thành đạo lữ với Cố Vân Quyết?"
"Ồ?" Mục Thần đột nhiên đứng lên, bước tới cạnh Mục Động, nhìn vào mắt đối phương mà nghiêm túc hỏi: "Ngươi cảm thấy ta nên cùng ai kết thành đạo lữ mới thích hợp?"
Mục Động lắc lắc mái đầu nhỏ, không đáp.
Mục Thần xoa xoa đầu thằng bé, hỏi tiếp: "Vậy tại sao ngươi lại biết bên cạnh ta có rất nhiều người lợi hại?"
Mục Động chớp mắt, nghịch ngợm sáp lại gần mặt Mục Thần, dáng vẻ giống y hệt Mục Thần thu nhỏ, "Bởi huynh quá đẹp, đệ từ trước đến giờ chưa từng gặp được người nào hoàn hảo như vậy, huynh ắt phải có vô số người theo đuổi, bọn họ sẽ vì huynh mà sẵn lòng vượt qua núi đao biển lửa."
Mục Thần giần giật khoé môi, ấn đầu đối phương một cái, đẩy nó ra, ghét bỏ mà nói: "Gương ở kia, ngươi tự khen mình đi."
Mục Động đột ngột túm lấy cổ tay Mục Thần, con ngươi nháy mắt tối đen như mực, nó nghiêm túc hỏi: "Nhị ca, nếu Cố Vân Quyết chết, thì huynh có khóc không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...