Nhìn thấy linh mạch bên dưới lòng đất tuôn ra nguồn nước, hàn quang trong tay Cố Vân Quyết lập tức hiện ra, tiếng rồng gầm liền rít lên, một cây trường kiếm cổ xưa toàn thân đen tuyền trong nháy mắt xuất hiện trong tay y, sát khí dâng lên mãnh liệt, phảng phất như có uy thế phách thiên liệt địa, sát ý khiến Bạch Hiểu Nguyệt đang ẩn thân bên trong hỏa diễm châu cũng không ngừng run rẩy.
Mục Thần nhíu mày lại, cong ngón tay búng vào thân kiếm một cái, khó chịu nói: "Thành thật một chút!"
Một tiếng ong vang lên, ánh sáng trên thân của Thương Ly Kiếm liền thu lại, ổn định hơn rất nhiều.
Cố Vân Quyết hấp háy mắt, cười trêu nói: "Quả nhiên đồ vật của ta đều nghe lời sư tôn."
Kiếp trước, tu vi của y lúc có được Thương Ly kiếm chỉ là Nguyên anh kỳ, kiếm này lại chính là thượng cổ sát khí, giết chóc quá nặng, không chịu ràng buộc, luôn nghĩ mình là chủ. Khi đó nó cũng bị Mục Thần gõ một cái như thế, từ đây kiếm này liền đàng hoàng hơn rất nhiều. Lúc trước y cho rằng là do tu vi của Mục Thần cao hơn y quá nhiều, nên hắn có thể trấn áp kiếm, bây giờ nhìn lại dường như cũng không phải như vậy.
Tiểu sư tôn rất đặc biệt, phàm là đồ vật có linh khí đều nguyện ý tới gần hắn. Cố Vân Quyết cũng có chút lo lắng, năng lực này dù sao cũng là một mầm họa lớn. Không quản trong lòng y nghĩ như thế nào, trên mặt Cố Vân Quyết vẫn không hề lộ ra dấu vết.
Mục Thần lại cảm thấy việc ký cái khế ước kia vẫn hữu dụng, ít ra trong lòng tiểu đồ đệ nghĩ cái gì hắn cũng có thể đoán ra bảy tám phần, Mục Thần bất mãn hừ hừ, đồ đệ ngu xuẩn không chỉ bận tâm mấy thứ vớ vẩn, mà còn cướp công việc của hắn.
Lúc này bên tai lại truyền đến tiếng nói của Cố Vân Quyết: "Sau này mấy chuyện tay chân cứ để ta làm, sư tôn đứng nhìn là được rồi."
Mục Thần nghiêng đầu, luôn cảm thấy ngữ khí lúc tên nghiệt đồ nói ra câu này có gì đó sai sai, nhưng hắn cũng lười truy cứu, chỉ nhéo y một cái rồi thôi.
Cố Vân Quyết nhịn đau, dùng Thương Ly kiếm chém vào lòng đất bên dưới nguồn nước, nhiệt độ còn thấp hơn lúc trước rốt cục kéo tới, y cũng không cho Mục Thần thời gian phản ứng, ôm chặt Mục Thần rồi lập tức nhảy xuống.
Mục Thần vội vàng bỏ thêm mấy tầng kết giới, lấy ra một khối linh thạch thượng phẩm, bóp nát trong lòng bàn tay, bổ sung đầy đủ linh lực, vừa định trừng tên đồ đệ lỗ mãng ngu xuẩn một cái, người đối diện liền dính sát vào. Xúc cảm mềm ấm đột nhiên truyền đến môi, Mục Thần muốn quay đầu, lại bị đối phương nhấn giữ sau gáy, hôn sâu thêm một cái, cuối cùng y còn cắn cắn lên hai cánh môi hắn.
"Nghiệt đồ!" Mục Thần bóp lấy mặt Cố Vân Quyết, không khách khí nhéo một cái.
"Ui da!"
Thấy Cố Vân Quyết đau đến nhếch miệng, Mục Thần hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: "Không cho chủ động như thế!" Cái tên nghiệt đồ này, luôn muốn bò lên đầu hắn, bất hiếu!
Cố Vân Quyết cười khổ, nếu mình không chủ động, chẳng phải cả đời cũng không thể chạm vào? Nếu cứ chờ sư tôn vẫy tay bảo y đến thị tẩm, chắc cả đời này cũng không còn hy vọng.
Sau khi bọn hắn rời đi, nơi bị chém nứt dần dần hợp lại, một luồng sức mạnh không rõ đã khiến những chỗ tổn hại trở lại như thường, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Xa xa trông thấy tình cảnh này, Phượng Cửu Lê đợi sau khi chỗ kia hợp lại như lúc ban đầu thì mới nghi hoặc tiến đến gần, y không nhịn được nhíu mày, vừa nãy đột nhiên y có một loại cảm giác rằng có ai đó đang muốn hai người họ vĩnh viễn ở lại nơi đây, không thể ra ngoài được nữa.
————
Hai thầy trò đi đến mạch nước ngầm, thì ra trong linh mạch này còn có một cái động khác. Không biết trải qua bao nhiêu năm tháng lắng đọng mới lưu lại được những thạch nhũ thiên kỳ bách quái này, nhiều không đếm xuể. Hơn nữa bên trong động rất rộng lớn, ám đạo lại càng nhiều vô số, không thể nhìn thấy phần cuối.
Mục Thần đưa ngón tay chỉ về một phương hướng, "Ở nơi đó."
Hướng hắn chỉ cũng không khác gì những đường khác, đều đen kịt không thể nhìn thấy phần cuối, Mục Thần biết cảm giác này của mình không hề có căn cứ, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, nơi đó có thứ gì đó đang kêu gọi hắn.
Nói thật, loại cảm giác mà bản thân không thể khống chế được này khiến cho hắn rất không an tâm.
Cánh tay quấn ở trên eo đột nhiên buông ra, chuyển tới nắm lấy tay hắn, Mục Thần hơi sửng sốt một chút, sau đó nắm chặt lại tay của Cố Vân Quyết, mười ngón đan vào nhau, nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay khó giải thích được làm cho hắn an tâm một chút.
Thấy Cố Vân Quyết mỉm cười nhìn mình, Mục Thần ấm áp trong lòng, khóe miệng thoáng cong, tâm tình lập tức tốt lên, chỉ cần có tiểu đồ đệ ở bên người, dường như hết thảy bất an đều có thể tan theo gió, từ trước là hai người bọn họ, sau này cũng là hai người bọn họ, sinh cùng sinh, tử cùng tử, còn có gì đáng sợ?
Sau khi nắm chặt tay nhau, Mục Thần nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi."
Nghe theo cảm giác của chính mình, họ gần như không hề dừng lại trên đường, xuyên qua vô số sơn động, mãi đến khi xuất hiện một cửa đá, Mục Thần mới dừng lại.
Một sức mạnh thần hồn đáng sợ đang truyền ra từ trong động.
Cố Vân Quyết nhận thấy bên trong truyền đến nguy hiểm, cũng mất đi dáng vẻ cợt nhả, bảo kiếm trong tay phát ra một tiếng ong ong, sát khí mãnh liệt.
Mục Thần cũng ngưng tụ một quả cầu lửa trong tay, hai người liếc mắt nhìn nhau, Mục Thần đi vào trước, Cố Vân Quyết mới vừa nhấc chân theo sau, bên trong động đột nhiên dâng lên hai nguồn sức mạnh, một sức mạnh bá đạo bao lấy Mục Thần, muốn lôi hắn vào.
Mục Thần cả kinh trong lòng, theo bản năng nắm chặt tay Cố Vân Quyết, lại không ngờ rằng có một luồng sức mạnh nhu hòa khác đột nhiên quấn lấy Cố Vân Quyết, dường như muốn tách họ ra hai bên trái phải, hai người đồng thời cảm thấy linh lực trong cơ thể không vận chuyển được, bàn tay nắm lấy nhau dần dần vô lực, Mục Thần quăng hỏa diễm trong tay ra, lửa ấy lập tức biến mất trong vô hình, căn bản không làm nên chuyện gì.
Mục Thần nhìn Cố Vân Quyết, ngón tay run rẩy, trong lòng có chút nóng nảy.
Hắn chưa từng tách khỏi Cố Vân Quyết, huống hồ là dưới loại tình huống quỷ dị thế này. Có lẽ do sinh ly tử biệt của đời trước, cho nên hắn luôn tránh né chia lìa theo bản năng, không quản Cố Vân Quyết đi chỗ nào, hắn đều sẽ theo cùng, thậm chí không để cho đối phương rời khỏi tầm mắt của hắn.
"Đừng sợ." Cố Vân Quyết ôn nhu an ủi một câu, vung kiếm chặt đứt nguồn sức mạnh ở giữa hai người, thừa dịp này nắm lấy tay Mục Thần, hai người mới vừa đến gần một chút, hai nguồn sức mạnh kia lại đột nhiên bắn ngược trở về. Cố Vân Quyết cắn răng, vừa định động thủ lại bị Mục Thần phát hiện ý nghĩ của y, "Ngươi đừng hồ đồ!" Cảm nhận được linh mạch của Cố Vân Quyết đã bị thương, Mục Thần không khỏi la mắng một câu, "Không muốn sống nữa à!"
"Sư tôn." Cố Vân Quyết cưỡng chế vận chuyển linh lực, dĩ nhiên bị nội thương, vừa kêu ra câu này, khóe miệng đã có vết máu.
"Ngươi tên nghiệt đồ này!" Mục Thần mắng một câu, nhưng vẫn đau lòng bóp bóp tay Cố Vân Quyết, khuyên nhủ: "Đừng động linh lực nữa, buông tay đi."
Sức mạnh muốn tách bọn họ ra quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi hai người họ chưa từng gặp bao giờ, nếu tiếp tục chống lại sẽ chỉ làm cả hai bị thương, chẳng bằng đợi xem thử lực lượng này muốn làm cái gì.
Ở trước mặt loại sức mạnh này, Mục Thần lại một lần nữa có cảm giác vô lực.
Kiếp trước hắn cũng ra sức trong vô vọng như thế, không cần biết mình nỗ lực bao nhiêu, cho dù bị hỏa độc quấn thân cũng không thể khống chế được vận mệnh của mình. Đời này vẫn cứ như vậy, đứng trước sức mạnh to lớn này, họ chỉ như giun dế. Mắt Mục Thần trong nháy mắt đỏ hoe, không có cách nào bảo vệ người mình quan tâm nhất, chính là tâm ma thật sự của hắn.
Làm người hai đời, thứ hắn để ý nhất chỉ có Cố Vân Quyết.
Mâu sắc Cố Vân Quyết tối sầm lại, may là hai người đã ký khế ước, lúc này y mới có thể dùng thần hồn ôm lấy thần hồn Mục Thần, một bên hôn môi một bên an ủi: "Đừng sợ, không quản ngươi ở đâu, ta đều sẽ tìm được ngươi."
Tâm tình Mục Thần hơi hòa hoãn một chút, đột nhiên cảm thấy tâm lý không còn nặng nề như trước.
Lúc này Cố Vân Quyết mới nắm lấy đầu ngón tay của hắn, cười nói: "Tin tưởng ta."
Lời này vừa dứt, nguồn sức mạnh quấn trên người Cố Vân Quyết đột nhiên trở nên mạnh mẽ, Mục Thần trợn mắt lên, mắt thấy Cố Vân Quyết biến mất trước mắt hắn, thần hồn của đối phương đồng thời bị kéo theo, chỗ Cố Vân Quyết biến mất rốt cuộc không phát hiện được một tia vết tích. Cửa động vừa nãy cũng biến mất theo, hóa thành một vách đá.
Mục Thần dùng đầu ngón tay run rẩy sờ sờ vách đá, cảm giác trái tim đột nhiên nhảy chậm một nhịp. Từ khi thu Cố Vân Quyết làm đồ đệ, bọn họ chưa từng tách ra, huống hồ trong tình cảnh nguy hiểm như thế.
Khủng hoảng còn chưa hết, sức hút trên người hắn đột nhiên gia tăng, Mục Thần lập tức bị quăng vào một phòng đá, linh lực giam giữ hắn lúc này mới biến mất.
Mục Thần ngồi dưới đất, phản ứng đầu tiên chính là cảm ứng vị trí của Cố Vân Quyết, thế mà ngay cả một chút phương hướng hắn cũng chẳng cảm nhận được, thậm chí ngay cả khế ước của hai người cũng không cảm ứng thấy.
Mục Thần chưa từ bỏ ý định, hắn thử một lần lại một lần, dùng đến toàn bộ biện pháp mà mình có thể nghĩ đến nhưng cũng không thể cảm ứng được vị trí của Cố Vân Quyết, thậm chí ngay cả đường đi ra ngoài cũng không có.
Trong lúc nhất thời, Mục Thần cảm giác lòng mình như bị ai đó đâm vào một cây đao lạnh lẽo, đau đớn bao trùm lấy hắn, cuối cùng còn khoét một lỗ, miễn cưỡng móc đi một miếng thịt, khiến lòng hắn vô cùng trống vắng, đau đớn!
Hắn làm lạc mất đồ đệ rồi, thậm chí còn không biết chỗ đi tìm y.
Mục Thần lạnh mặt, cảm thấy ngay cả hô hấp cũng đau.
"Hàn băng chi thủy, vạn vật xúc chi giai hóa băng, phi hộ đạo truyền nhân, bất khả vọng động."* Vẫn đi theo bên cạnh Mục Thần, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy câu nói này trên vách tường, kinh ngạc nói: "Thánh Giả, chúng ta đến chỗ sâu nhất trong linh mạch của Tuyết Vực rồi!"
(Tạm dịch: Nước hàn băng, vạn vật chạm vào đều hóa băng, không phải truyền nhân được đạo che chở, không thể làm bừa)
Câu nói của Bạch Hiểu Nguyệt đã thức tỉnh Mục Thần, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mà hỏa diễm châu dừng lại, quả thực nhìn thấy một quả cầu màu xanh ngọc to bằng nắm tay đang lơ lửng giữa không trung, bên trên đang tỏa ra hàn khí dày đặc.
Xung quanh quả cầu được bao trùm bởi hơi nước, những hơi nước này khi hình thành nên giọt nước, sẽ tạo nên Băng Phách Châu.
Bên dưới quả cầu bày một cái đĩa ngọc màu xanh, bên trong vừa vặn có một hạt châu do giọt nước bên trên rơi xuống tạo thành, hệt như một khỏa trân châu lẳng lặng nằm tại nơi đó, chờ đợi người đến lấy đi. Hoặc là nói, có người biết sẽ có ai đó đến lấy, nên sớm tích trữ một viên ở đây.
Mục Thần không chạm vào hạt châu kia, lại nhìn về phía câu nói khắc trên vách tường, những từ ngữ mang theo uy thế này khiến Mục Thần nghi hoặc, hộ đạo truyền nhân, ai? Chính mình sao? Hộ đạo gì? Là truyền nhân của ai?
Sự nghi ngờ này mới vừa xuất hiện, vài câu nói không mấy nổi bật bên cạnh đĩa ngọc đã dẫn tới sự chú ý của Mục Thần: Trách nhiệm, số mệnh, phải biết phúc họa tương y*! Cha mẹ tình nguyện để ngươi làm người bình thường, tìm một người mà mình yêu, một đời cùng nhau cháo hoa cải trắng, nắm tay nhau đến bạc đầu. Nguyện con ta đời này không vào Mục gia, thoát ly số mệnh, sống vì chính mình.
(Phúc họa tương y: May mắn và xui xẻo tác động lẫn nhau, may mắn có thể dẫn đến xui xẻo và xui xẻo cũng có thể mang đến may mắn)
Mục Thần sau khi xem xong đã minh bạch hàm nghĩa trong đó, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...