Trên ngực Mục Thần, có một đóa sen màu đen chín cánh, giống như một hình xăm khắc trên da thịt trắng nõn, lúc này Cố Vân Quyết liền nhận ra được: Luyện hồn ma công, tổng cộng chia làm chín tầng, một tầng viên mãn thì lại sinh ra một cánh hoa sen, mãi đến khi chín cánh sen thành hình, tức là đã thành công!
Bàn tay Cố Vân Quyết đặt lên đóa hoa kia, cảm thụ được ma khí dâng trào bên trong, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng. Y cho là y thất bại, cho dù đã truyền công lực vào trong cơ thể sư tôn, thần hồn của sư tôn vẫn cứ biến mất, không ngờ rằng công lực này che chở thần hồn của sư tôn, cùng y đi về trăm năm trước.
Ma khí bên trong đóa hoa màu đen cảm nhận được Cố Vân Quyết tới gần, từng tia từng tia bắt đầu bay ra bên ngoài, mâu sắc Cố Vân Quyết chìm xuống, hấp thu ma khí bị bay ra ngoài hầu như không còn, trong cơ thể dần dần chấp nhận, cho ma khí du tẩu theo kinh mạch một vòng, ma khí trong cơ thể Mục Thần dường như cảm ứng thấy sắp được về nhà, nhảy nhót vui vẻ bắt đầu chui vào cơ thể Cố Vân Quyết.
Cố Vân Quyết trầm tâm tĩnh khí, bắt đầu hấp thu luyện hóa, vốn là thứ thuộc về y, thu về rất thuận buồm xuôi gió, không chướng ngại chút nào. Vẻn vẹn trong một đêm, ma công của Cố Vân Quyết cũng đã đến Luyện khí chín tầng, sắp Trúc cơ!
Không biết có phải là bị tiên khí thuần khiết trên người Mục Thần cảm hoá hay không, chảy vào trong cơ thể Cố Vân Quyết còn có một loại hỏa linh lực, hỏa linh căn trong cơ thể y cũng được rèn luyện, trong một đêm đến Luyện khí hai tầng, tốc độ này làm Cố Vân Quyết hơi kinh ngạc.
Cúi đầu nhìn Mục Thần ngã vào bên người mình, sắc mặt Cố Vân Quyết nhu hòa lại, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo của hắn, vuốt gọn hai sợi tóc buông xuống, nắm lấy tay Mục Thần, cúi đầu mê muội nhìn thụy nhan của hắn. Mục Thần khi ngủ đã mất đi khí chất thanh lãnh, lộ ra ngũ quan tinh xảo càng thêm rõ ràng, Cố Vân Quyết ngã vào bên người Mục Thần, nhìn màn giường sa đan, mãi cho đến khi sắc trời trở sáng, vẫn không nỡ buông bàn tay ấm áp ấy ra.
————
Mục Thần mở mắt ra, gương mặt mơ hồ nhìn màn giường, tối hôm qua hắn làm sao vậy? Ngủ thiếp đi? Hắn vậy mà lại ngủ? Cảm giác thấy bên người có một con vật nhỏ nóng hầm hập đang nằm trong lòng mình, Mục Thần ở một thân một mình nhiều năm theo phản xạ có điều kiện liền nâng chân lên, không chút do dự đạp "vật đó" ra ngoài, oành một tiếng, Cố Vân Quyết còn đang ngủ không hề chuẩn bị liền bị đạp ra cửa, trán trực tiếp bị đập vào cửa, trong nháy mắt liền thanh tỉnh.
Mục Thần cũng thanh tỉnh...
Mục Thần còn chưa kịp hổ thẹn, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên người Cố Vân Quyết, ôm tiểu đồ đệ gầy yếu lên, lại nhìn ót của đồ đệ một chút, phía sau đã xuất hiện một cục u màu xanh tím thật lớn.
Mục Thần há miệng, không biết phải nói gì. Hắn cũng hơi nghĩ mà sợ, may là không dùng linh lực, bằng không tiểu đồ đệ sao còn sống nổi?
Sau khi nghe thấy động tĩnh, Kính Đình và Kính Minh vọt vào đầu tiên, theo sát phía sau là tám thị nữ, tám đạo đồng, tất cả đều một mặt kinh hãi nhìn hai thầy trò ngồi xổm ở cửa, không biết xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn, ngài..." Cố Vân Quyết bưng đầu, không biết nên nói với Mục Thần cái gì thì tốt, một cước này, nếu như không phải y có ma công hộ thể, cho dù không cần linh lực, Mục Thần cũng có thể đạp y thổ huyết.
Mục Thần lạnh mặt, ôm Cố Vân Quyết về giường mình, từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc mỡ lưu thông máu tiêu máu bầm, nhẹ nhàng xoa trên ót Cố Vân Quyết. Mắt thấy cục u xanh tím kia xẹp xuống, hắn mới thấy nghĩ lại mà sợ. Đồ nhi ngoan như vậy, suýt chút nữa bị hắn dùng một cước đạp chết, thiệt bi kịch.
"Hả?" Ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Cố Vân Quyết, Mục Thần lúc này mới phát hiện tiểu đồ đệ không đúng, "Tối hôm qua ngươi làm gì vậy?"
Cố Vân Quyết mờ mịt nháy mắt mấy cái.
Mục Thần kéo cổ tay Cố Vân Quyết, kinh ngạc nói: "Luyện khí hai tầng? Đỉnh cao!"
"Thật nhanh!" Kính Minh nhào vào, giắt Trường Tiêu trong tay vào eo, vây quanh Cố Vân Quyết xoay chuyển hai vòng, tán dương: "Không hổ là đồ đệ mà cung chủ thu, lúc này mới mấy ngày, đã đến Luyện khí hai tầng, so với cái tên thiên tài lôi linh căn kia chỉ mới tới Luyện khí kỳ đã được chưởng môn chân nhân tán dương một phen, ban thưởng không ít thứ."
Mục Thần nhíu mày, ban thưởng? Cái tên có Lôi linh căn kia hắn cũng biết, thiên phú thực không tệ, bên trong thế hệ này đúng là một thiên tài, chỉ có điều cách đối nhân xử thế làm cho hắn có chút không thích, không biết có phải do liên quan đến linh căn hay không, làm người có chút cuồng ngạo. So sánh đối phương với đồ nhi của hắn, khoảng cách kém xa một cái linh mỏ. "Kính Đình, đem Thất Bảo Lưu Kim Tháp lại đây."
Thất Bảo Lưu Kim Tháp, là một cái Kim Tháp bảy tầng giống như tên, tổng cộng chia làm bảy tầng tám mặt, làm từ Thất bảo: kim, ngân, lưu ly, pha lê, san hô, mã não, xà cừ, tạo thành một "Bảo tháp loại nhỏ", từng dùng xá lợi của đại năng Phật tu để thờ cúng, là một trung phẩm linh khí hiếm có, nghe đâu sau khi để nó nhận chủ, lúc tu luyện sẽ không gặp phải tâm ma. Bảo bối này nếu như lấy ra, tuyệt đối có thể làm cho những người trong tiên giới tranh nhau mua, trái lại Mục Thần cũng không nhớ rõ là ai đưa để đổi đan dược với hắn, hay là dùng để đổi đan dược với sư tôn Đan Dương Tử, nói chung là làm vật trang trí cũng khá đẹp. Hơn nữa mặt trên có rất nhiều cửa nhỏ, bên trong còn giấu đồ chơi không gian, Mục Thần cảm thấy vật này đặc biệt thích hợp cho tiểu đồ đệ ở tuổi này làm đồ chơi.
"Cung chủ, " Kính Đình muốn khuyên một câu, đưa thứ đồ tốt này cho một hài tử, cũng không phải là một chuyện tốt với y, rất có thể khiến y bị người ghen ghét. Bất kể là nơi nào, giết người đoạt bảo cũng nhiều vô số kể, rất nhiều thiên tài đều vì chuyện này mà bất hạnh ngã xuống, nếu như muốn Cố Vân Quyết bình an lớn lên, ít dùng đồ xa xỉ thì sẽ tốt hơn. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Mục Thần nhìn Cố Vân Quyết, hắn thấy mình nói gì cũng là phí lời, chuyện như vậy Mục Thần không thể không hiểu, cũng có lẽ bây giờ vì Mục Thần đang cao hứng, qua chuyện này rồi... chắc sẽ xem xét lại.
Phất tay một cái bảo tất cả thị giả lui ra, Kính Đình lạnh mặt đi lấy, khó giải thích được cảm thấy đặc biệt mệt lòng, luôn có loại cảm giác sau này sẽ phiền phức không ngừng.
Mục Thần thoả mãn sờ đầu Cố Vân Quyết, còn đang cảm thán, tiểu đồ đệ đi theo chính đạo quả nhiên là một thiên tài.
Kính Minh nhìn một vòng phát hiện không có chuyện gì của mình, quay đầu liền muốn chạy, hắn muốn đi tìm bọn tiểu đồng khoe khoang một chút, cung chủ nhà hắn có ánh mắt độc đáo, thu nhận đồ nhi tuyệt đối là thiên tài.
Sau khi Mục Thần nhận ra liền giơ tay lên nhấn một cái vài hư không, trực tiếp nhấn Kính Minh xuống đất, tuy rằng hắn đã cho đối phương đan dược ẩn giấu yêu khí, Sùng Vân môn cũng đều biết Kính Minh là người của mình, nhưng Mục Thần cũng không bảo đảm sẽ không bị những người có tâm phát hiện. Linh thú Nguyên anh kỳ, ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Hắn không ký kết khế ước cùng bọn họ, là vì nhìn ra thân thế bọn họ không đơn giản, không muốn trói buộc bọn họ. Một đời trước nếu như không phải Kính Minh ra ngoài chạy loạn làm bại lộ thân phận, bọn họ cũng sẽ không rước tới nhiều mầm họa như vậy.
Kính Minh quay đầu lại oan ức nhìn Mục Thần, thật hung ác!
Mục Thần bất đắc dĩ, đẩy Cố Vân Quyết qua, "Một hồi dẫn y cùng đi, chỉ cho đi đến Hàn Dương cung, những nơi khác không được đến."
Ánh mắt Cố Vân Quyết lần thứ hai mờ mịt nhìn Mục Thần.
Mục Thần ôn hòa sờ sờ đầu Cố Vân Quyết, tiểu hài tử, dù sao cũng phải làm quen mấy bằng hữu mới tốt, hắn không thể ích kỷ lưu y lại bên cạnh mình. Kính Minh hoạt bát hiếu động, Chử Thiên Song cũng tâm tư đơn thuần, vừa vặn lớn tuổi hơn so với Cố Vân Quyết một chút, còn có thể chăm sóc y. Cố Vân Quyết nâng Thất Bảo Lưu Kim Tháp, bị Kính Minh lôi đi, Mục Thần vẫn có chút không yên lòng dặn Kính Đình, một lát nhớ đi xem bọn họ một chút, đừng để quậy ra chuyện.
Sự thực chứng minh, Mục Thần lo lắng là đúng.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Hắc Miêu: "Là một công suýt chút nữa bị tiểu thụ đạp chết, ngươi có ý kiến gì?"
Cố Vân Quyết hít một hơi thật sâu, đi chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...