Đồng Dật cảm giác được rõ ràng Mễ Nhạc đã tỉnh lại.
Bởi vì Mễ Nhạc muốn trở về bộ dáng bình tĩnh như cũ mà giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau đó ôm cánh tay Đồng Dật một chút, từng chút mà buông ra, còn tạm dừng vài cái, dường như chỉ là đang ngủ nên chuyện xảy ra rất bình thường.
Cuối cùng rút toàn bộ tay về, kết quà nằm nghiêng người liền đụng trúng thứ gì đó, hít một hơi khí lạnh.
Duỗi tay đem tên đầu sỏ gây tội ra, liền phát hiện bàn tay ấm áp lên hẳn mặc dù còn đang ở trong chăn.
Cậu cầm cái đó giống như cầm cái trứng to ấm đang được ấp, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.
Hiện tại Mễ Nhạc xem cái này là trứng, nên cảm thấy quái quái.
Mễ Nhạc quay đầu nhìn Đồng Dật, cũng không biết Đồng Dật còn ngủ hay không, thuận miệng nói một câu: "Cậu đâm trúng tôi."
Đồng Dật vậy mà cực kỳ không biết xấu hổ mà nói một câu: "Cái này chứng minh tôi trần đầy sức sống tuổi trẻ."
"Lăn."
"Được rồi!"
Trước kia bị Mễ Nhạc nói lăn, Đồng Dật liền không vui.
Hiện tại nghe Mễ Nhạc nói lăn, Đồng Dật tung ta tung tăng như đứa trẻ mà lăn liền lập tức.
Nhanh nhẹn xuống giường, Đồng Dật đóng cửa toilet lại.
Mễ Nhạc ngồi ở trên giường xem di động, đồng thời nhận được tin nhắn WeChat của Đồng Dật, mở ra liền thấy một loạt bao lì xì.
[Ở trong ổ chăn của cậu cực ấm.]
[Thưởng bao lì xì cho cậu.]
[Buổi sáng muốn ăn cái gì?]
[Tôi đi mua cho cậu.]
Mễ Nhạc thu bao lì xì, đánh chữ trả lời: Vẫn là những món cũ.
Đồng Dật: Được rồi.
Mễ Nhạc: Cậu không cần nỗ lực quay chim sao? Sao không giải quyết bớt vấn đề tuổi trẻ đầy sức sống của cậu đi?"
Đồng Dật: Tôi đang ẻ.
Mễ Nhạc: Cậu đang ẻ mà còn có thể suy nghĩ nên ăn cái gì hả?
Đồng Dật: Hôm nay lúc tôi ẻ mới nghĩ xem muốn cho cậu ăn cái gì.
Mễ Nhạc: Cậu câm miệng lại đi.
Không bao lâu Đồng Dật liền từ WC ra, tùy tiện lấy khăn lau mặt rồi ra cửa đứng.
"Cậu không dưỡng da mặt gì sao?" Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật hỏi.
"Da tôi tốt tự nhiên, không cần."
"Lại đây." Mễ Nhạc gọi Đồng Dật lại.
Đồng Dật lập tức ngoan ngoãn chạy qua, thấy Mễ Nhạc khó khăn với tay, còn thuận theo mà cúi người xuống.
Mễ Nhạc lấy mỹ phẩm dưỡng da thoa cho Đồng Dật. Đầu tiên là toner, sau đó là serum.
Tay cậu so với con trai khác mềm mại hơn rất nhiều, xoa lên mặt Đồng Dật mang theo cảm xúc ấm áp, xúc cảm rất tuyệt.
Làm cho Đồng Dật nhớ tới thời điểm Mễ Nhạc ở trong mộng giúp hắn trấn an chim nhỏ, đôi tay mềm mại, động tác nhẹ nhàng, thậm chí còn rất dịu dàng.
"Còn chưa xong nữa hả?" Đồng Dật hỏi.
"Đợi chút nữa, còn thêm một lớp dưỡng ẩm nữa." Trong lúc nói, cậu cũng giới thiệu cho Đồng Dật: "Mỗi loại mỹ phẩm dưỡng da đều có tác dụng riêng, khả năng thẩm thấu và giữ ẩm cũng khác nhau. Đặc biệt là dưỡng ẩm, khả năng giữ ẩm là lớn nhất, tôi khuyên cậu nên dùng loại dưỡng ẩm tốt."
Đồng Dật: "......" Hắn không hiểu, không phải đều là bôi lên mặt sao? Chia ra nhiều bước như vậy làm gì? Không tổng hợp thành một bước cho nhanh sao?
Mễ Nhạc giúp Đồng Dật bôi dưỡng ẩm, chia thành nhiều điểm nhỏ, chấm lên các vị trí khác nhau trên mặt, cuối cùng mới bôi đều.
Sau khi bôi đều, cậu lại vỗ nhẹ lên mặt Đồng Dật.
"Cậu là đang giúp tôi dưỡng da, hay là nhân cơ hội vả mặt tôi vậy?" Đồng Dật hỏi cậu.
"Nếu tôi muốn vả, sẽ không nhẹ nhàng như vậy."
"Lúc này đã xong rồi chứ?" Đồng Dậy chuẩn bị đi mua bữa sáng.
Mễ Nhạc quay đầu lại nhìn, nói: "Đợi lát nữa, còn có chống nắng cùng xịt khoáng, tôi còn có kem dưỡng da tay, thoa cho cậu."
Đồng Dật nhìn chằm chằm tủ sắt của Mễ Nhạc, nhìn đồ vật bên trong, không phân biệt được cái nào là cái nào.
"Tôi đi mua bữa sáng liền đây." Đồng Dật có chút muốn đi.
"Rất nhanh sẽ xong."
Đồng Dật lại ngoan ngoãn mà ngồi lại.
Đồng Dật tự mình tìm kem dưỡng da tay, lập tức bóp ra một đống kem. Hắn hoảng loạn mà quay đầu nhìn Mễ Nhạc, thấy Mễ Nhạc không mắng hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà nhiều như vậy Đồng Dật không dùng được, vì thế nắm lấy tay Mễ Nhạc thoa cho cậu.
Một bên cố tình cầm tay Mễ Nhạc thoa lên, còn miệng thì thiếu đánh nói: "Cái này lại có màu trắng ngà, nhìn giống như trung tình vậy."
"Cậu một hai phải bắt tôi thoa cùng hả?"
Đồng Dật nắm tay Mễ Nhạc qua xoa bóp lòng bàn tay cậu, lại nắm trong tay mình, đùa nghịch một lúc lâu mới cười hì hì nói: "Không có việc gì, đều là con trai, đều hiểu được mà."
"Ngày thường cậu bắn xong đều dùng làm kem dưỡng da tay sao?"
"Tôi sẽ tự rửa tay."
"Không phải tự rửa chẳng lẽ bắt ai rửa hả?" Mễ Nhạc thuận miệng hỏi ra, hỏi xong mới cảm thấy quái quái.
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc không nói chuyện, lần trước hắn trực tiếp nuốt luôn vào bụng.
Mễ Nhạc bị Đồng Dật nhìn, có chút không được tự nhiên, rút tay về mà ghét bỏ nói: "Tôi còn chưa có rửa mặt nữa, cậu thoa kem dưỡng tay cho tôi làm gì?"
"Dễ chịu! Một chút cậu quay chim sẽ không làm tổn thương làn da mềm mại của cậu."
"Cút nhanh đi."
"Được, chờ tôi trở lại ăn sáng cùng cậu."
Mễ Nhạc đứng ở trong phòng ngủ dọn lại đồ vật của mình, chờ khi cửa đóng lại mới nhịn không được nở nụ cười.
Tâm trạng ngoài ý muốn mà trở nên vui vẻ.
*
Đồng Dật tới căn tin, phái vài người giúp hắn lấy cơm, còn mình thì chạy tới mua cháo yến mạch cùng với bông cải xanh luộc cho Mễ Nhạc, sợ người khác mua sai Mễ Nhạc sẽ không ăn được.
Chờ mua xong liền hấp tấp chạy về.
Tư Lê ngồi ở căn tin ăn sáng, nhịn không được mắng: "Tên ngốc này quá không có tiền đồ, hiện tại ở bên cạnh Mễ Nhạc nhìn giống chó ghê, thật là trung thành, tận tâm tận tụy."
Đồng đội cũng cười theo: "Thật là không nghĩ đến, vậy mà Đồng Dật lại ở chung với đại minh tinh rất tốt."
Tư Lê muốn đi mua ly sữa đậu nành, tới cửa sổ liền nghe được xung quanh đang có người mắng Mễ Nhạc.
"Bông cải xanh luộc vậy mà cũng coi như đồ ăn phải có, khoa nghệ thuật đúng là trâu bò, độc chiếm luôn cái cửa."
"Chính là tên Mễ Nhạc đó tạo ra phong trào, hiện tại không ít người bắt chước ăn theo Mễ Nhạc."
"Tớ thấy như thế nào cũng không vừa mắt Mễ Nhạc nha? Lớn lên trông có đẹp gì đâu, gầy như ăn mày."
"Tớ cũng không thấy đẹp trai chút nào, ẻo lả như đàn bà."
Tư Lê nghe xong có chút khó chịu, cũng không mua sữa đậu nành, đứng bên cạnh chóng hông nói: "Tôi ghét nhất mấy thằng ở sau lưng mắng chửi người khác, các cậu giỏi thì đi mắng trước mặt người ta đi."
Mấy người kia nhìn Tư Lê cảm thấy hơi quen, dù sao cũng là khoa thể dục, nhịn không được phản bác: "Không phải cậu cũng cảm thấy Mễ Nhạc không vừa mắt hả? Sao lại nói giúp cậu ta?"
"Tôi là mắng nhau với cậu ta, cũng không có mắng sau lưng. Các cậu nhìn lại mình xem, nếu các cậu có thể mắng lại cậu ta, tôi làm cháu mấy người."
Mấy người này nhìn Tư Lê như nhìn bệnh nhân tâm thần, cũng không hiểu Tư Lê đang ở phe nào.
Sau đó nghĩ lại, mặt mày xám xịt rời đi.
Đội bóng chuyền ở đại học H khá nổi tiếng, vóc dáng cao, người cũng khỏe, một đám người nói tiếng Đông Bắc, liền giống như hắc đạo của đại học H.
Sau khi những người kia đi rồi, Tư Lê tiếp tục đi mua sữa đậu nành, đột nhiên nghe thấy có một cô gái nhỏ nhẹ nhàng đến gần cậu: "Chào anh... Xin hỏi, anh có quen biết Mễ Nhạc phải không?"
Tư Lê rất ít khi được con gái chủ động bắt chuyện, lần hiếm hoi này lại rất kích động, quay đầu liền thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đứng bên cạnh cậu, không khỏi rung động trong lòng.
Cô gái trước mặt có làn da trắng như tuyết, trắng đến mức gần như trong suốt, cộng thêm ngũ quan tinh xảo và khuôn mặt nhỏ nhắn, trông giống như một cô gái lai.
Cô gái nhìn thấy Tư Lê liền e thẹn, có chút ngượng ngùng hỏi: "Anh có quen biết không?"
"Ừ, ừ, quen biết quen biết, quan hệ còn rất được, có chuyện gì vậy?" Tư Lê cuối cùng cũng lấy lại tinh thần trả lời.
"Em muốn gặp Mễ Nhạc, nhưng mà không biết làm sao mới có thể gặp được anh ấy, vừa rồi nghe thấy anh nói giúp Mễ Nhạc, cho nên nghĩ anh chắc hẳn là có quan hệ không tệ với Mễ Nhạc, muốn hỏi anh một chút."
Tư Lê mua xong sữa đậu nành, cầm sữa đậu nành có chút lo lắng, cuối cùng vẫn là lắc đầu cự tuyệt: "Chỉ sợ không được, tôi không dám dẫn người đến chỗ cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ xử lý tôi."
Hiện tại Tư Lê vẫn đang gọi Mễ Nhạc là ba ba.
Cô ấy có chút khó xử, đặc biệt thành khẩn mà cầu xin: "Anh giúp em đi, em có việc gấp phải đi ngay. Em ở bên này cửa sổ đợi đã lâu cũng chưa thấy Mễ Nhạc đến đây ăn cơm, thật sự không có cách nào."
"Này... Không được lắm." Tư Lê thật sự có chút ngượng ngùng từ chối yêu cầu của cô gái xinh đẹp: "Tôi còn phải ăn sáng."
"Em chờ anh ăn xong."
Tư Lê hoàn toàn không biết nói gì.
Cô gái thật sự ngồi ngay ngắn bên cạnh Tư Lê, chờ đợi Tư Lê ăn xong bữa sáng.
Tư Lê đành phải gửi tin nhắn cho Đồng Dật, hỏi thăm: Ba ba tớ còn ở phòng ngủ không?
Đồng Dật: Vừa mới đánh nhau với tớ một trận, đi ra ngoài rồi.
Tư Lê: Cậu lại trêu chọc cậu ấy à?
Đồng Dật: Nhét cho cậu ấy một miếng thịt, cậu ấy cũng ăn, ăn xong thấy ngon, sau đó đánh tôi một trận rồi đi.
Tư Lê không cần hỏi kỹ cũng biết, Đồng Dật nhất định lại nói gì đó châm chọc Mễ Nhạc.
"Tôi cũng chỉ có thể đưa em đến cửa câu lạc bộ kịch, bọn họ gần đây đang có lịch diễn, chắc là cậu ấy rảnh thì sẽ đi xem người khác tập luyện. Sau đó em tự mình tìm đi, tôi mặc kệ." Tư Lê nói với cô gái.
"Được, cảm ơn nhiều."
Tư Lê dẫn theo cô gái đi đến câu lạc bộ kịch, trên đường có đồng đội chào hỏi cậu, cậu vừa quay đầu lại, bọn họ liền chụp cho cậu một bức ảnh.
Tư Lê lại đi riêng với con gái, thật hiếm thấy.
Bức ảnh này được đăng lên nhóm bóng chuyền, Đồng Dật vẫn đang ở trong phòng ngủ ăn sáng, nhìn thấy bức ảnh liền cảm thấy có chút không ổn.
Trong ảnh, cô gái chỉ có một bên mặt, mặc dù so với cô gái trong mộng của ngày hôm qua hơi béo một chút, không đáng sợ như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, cô gái này rất giống Ninh Huân Nhi.
Đồng Dật lập tức gọi điện thoại cho Tư Lê, hỏi: "Cô gái đó là ai?"
"Không biết, đột nhiên xuất hiện, nói là muốn tìm Mễ Nhạc, muốn nhờ tớ dẫn đường."
"Cậu đứng ở chỗ cũ đừng nhúc nhích, tớ lập tức qua đó."
"Cậu tới làm gì?"
"Cậu đợi đi."
Cắt điện thoại, Đồng Dật ném đũa xuống liền chạy ra ngoài.
Ninh Huân Nhi lần trước gặp Mễ Nhạc thì mang theo dao, muốn rạch mặt Mễ Nhạc, còn từng nói muốn đoạt đi thứ mà Mễ Nhạc để ý.
Hiện tại Ninh Huân Nhi đột nhiên đến H Đại tìm Mễ Nhạc, làm Đồng Dật cảm thấy vô cùng bất an.
Đồng Dật chạy như điên tìm được Tư Lê, đứng bên cạnh Tư Lê thở hổn hển không ngừng.
Tư Lê cảm thấy khó hiểu, nhìn Đồng Dật với ánh mắt kỳ lạ, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Ninh Huân Nhi cũng dừng lại ở bên cạnh họ, nhìn hai người họ, cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đồng Dật còn nhìn về phía Ninh Huân Nhi, nhìn thấy Ninh Huân Nhi mặc một chiếc váy dài, nhìn qua không có chỗ nào có thể giấu hung khí.
Cuối cùng, hắn chú ý đến ba lô của Ninh Huân Nhi.
"Anh giúp em cầm cặp nha, em gái." Đồng Dật nói, trực tiếp đưa tay lấy ba lô của Ninh Huân Nhi.
"Không cần!" Ninh Huân Nhi lập tức từ chối.
Đồng Dật cười lạnh một tiếng, trực tiếp kéo ba lô của cô xuống.
Tư Lê còn nghĩ Đồng Dật đang cướp bóc, lúc này bản tính ngốc nghếch của cậu ta lòi ra, lập tức hỏi Đồng Dật: "Cướp hả, chúng ta chạy đi chứ?"
Ninh Huân Nhi sợ hãi, lập tức cướp lại ba lô của mình.
"Các cậu đang làm gì vậy?" Mễ Nhạc đột nhiên xuất hiện, đứng cách đó không xa nhìn ba người họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Ninh Huân Nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...