Điền Bội Quân nghi ngờ mình nghe lầm: "Vừa rồi...là Đường Bân nói chuyện sao?"
Hám Thanh Châu nhíu chặt lông mày, băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào.
Thủ phạm Đường Bân không những không biết mình đã gây ra bao nhiêu sóng gió chỉ bằng một câu nói mà còn đáp: "Đúng ạ, con là Koala Đường Bân bé nhỏ."
Hám Thanh Châu vội vàng che miệng Đường Bân không có cho cậu nói xằng nói bậy nữa.
Điền Bội Quân hoàn toàn bị làm cho rối tung lên.
Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút rồi nửa che giấu giải thích: "Là vì...Đường Bân bây giờ đang bị rối loạn tâm thần."
"Rối loạn tâm thần?" Điền Bội Quân nhất thời giật mình: "Mẹ nhớ Đường Bân hình như không có người thân nào khác."
"Vâng." Hắn nói, "Cho nên bây giờ con đang chăm sóc Đường Bân."
"Ừm, không sao đâu." Dù bà không thân thiết lắm với mẹ Đường Bân nhưng bà vẫn rất thích cậu, mỗi khi hai người gặp nhau, cậu sẽ ngọt ngào gọi một tiếng 'dì'.
Ở trong tâm trí bà, Đường Bân lúc nào cũng là bộ dáng nhu thuận lúc còn nhỏ: "Hai dứa dù sao cũng coi là bạn bè lâu năm, nhớ chăm sóc với an ủi Đường Bân."
"Ừm."
"À, nhân tiện, mẹ muốn hỏi khi nào con mới chịu về nhà? Ba con rất nhớ con đó."
Hám Thanh Châu bật cười, hắn biết người thật sự nhớ mình là mẹ mình, ba hắn hận không thể đuổi hắn đi thật xa để sống thế giới của hai người chứ nói chi là muốn gặp, nhưng Hám Thanh Châu không vạch trần mà nói: "Chắc là cuối tuần này."
"Ồ, được." Giọng điệu của Điền Bội Quân ngay lập tức trở nên vui vẻ: "Khi nào đến thì gọi cho mẹ, mẹ chuẩn bị mấy món con thích ăn."
"Dạ."
Sau khi Hám Thanh Châu cúp điện thoại, Đường Bân đưa tay cầm lấy.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi.
Cậu mở to hai mắt nhìn hắn: "Vừa rồi là ai gọi cho anh?"
Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút: "Mẹ anh."
Đường Bân bĩu môi: "Nói dối."
"Hả?"
Nhưng Đường Bân không muốn nói đến chủ đề này nữa, chỉ ôm lấy cổ hắn nói: "Em cũng muốn đi."
Hám Thanh Châu im lặng một lúc, nếu dẫn cậu theo chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Sự im lặng của hắn khiến Đường Bân có chút không vui, giọng nói khiêu khích: "Anh không muốn đưa em đi sao?"
"Không, chỉ là...mẹ anh chưa biết chuyện chúng ta kết hôn."
Đường Bân mở to hai mắt: "Tại sao anh lại không nói cho ba mẹ biết? Anh đang muốn lừa gạt tình cảm của Koala nhỏ sao?"
Hám Thanh Châu không biết Đường Bân lại nghĩ như vậy, không đợi hắn trả lời cậu đã tiếp tục nói: "Koala nhỏ không ngại người nhà phản đối để lén lút kết hôn với cây lớn, không ngờ cây lớn lại làm như vậy."
Hám Thanh Châu: "..." Đây là cái quỷ gì, hắn thật sự không hiểu được mạch não của Đường Bân.
Cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Mẹ anh phản đối tình yêu khác biệt chủng tộc sao?"
Hám Thanh Châu đau đầu, rất khó để giải thích những suy nghĩ kì lạ của Đường Bân.
Hắn đột nhiên nhớ ra cha mẹ Đường Bân thật sự rất khó chấp nhận chuyện con trai là mình đồng tính luyến.
Cách đây vài năm trước, hắn nhớ vào khoảng thời gian đó, Đường Bân đang học năm thứ hai trung học, cậu thích một người, nam sinh đó tên là Tần Nghệ.
Hám Thanh Châu không biết cậu ta có cái gì tốt, ăn mặc bình thường, không biết cách nói chuyện, nhưng nam sinh sau thời gian dài theo đuổi Đường Bân rốt cuộc cũng thành công.
Đa số các mối tình thời đi học đều là lén lút quen nhau, nhưng Đường Bân sau khi yêu đương lại thiếu suy nghĩ mà công khai với gia đình chuyện đó.
Sự việc lúc đó khá lớn, Đường Bân không đến trường trong vài tuần, người ta nói rằng cậu đang bị mẹ nhốt trong nhà để điều trị tâm lý.
Nếu người nhà đều phản đối thì lý do Đường Bân đồng ý kết hôn với hắn lại không hợp lí, nếu thật sự cãi nhau với người kia thì không nhất thiết với kết hôn với hắn làm gì.
Đường Bân quay sang hỏi Hám Thanh Châu: "Sao anh không nói nữa?"
Hám Thanh Châu sờ đầu mình, tự nói: "Tại sao em lại chịu gả cho anh, Đường Bân?"
Cậu vén tóc: "Bởi vì Koala nhỏ thích cây lớn."
Hắn sửng sốt, "Cho nên, Đường Bân thích Hám Thanh Châu?"
Cậu nghiêng đầu: "Đúng vậy, Đường Bân thích Hám Thanh Châu."
Hám Thanh Châu hơi ngạc nhiên, nhưng hắn rất nhanh đã ý thức được 'thích' trong lời của Đường Bân là thích của một Koala nhỏ đối với cây lớn của mình, giống như bình thường Đường Bân sẽ không bao giờ ôm hắn, chỉ có Koala nhỏ Đường Bân mới ôm cây lớn Hám Thanh Châu.
Cậu lại hỏi: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu, mẹ anh đồng ý cho chúng ta kết hôn không?"
Hám Thanh Châu đột nhiên nhớ tới lời ba mình nói, hắn đã nhận ra xu hướng tình dục của mình khi còn học cấp hai, và từ đó cũng nhận ra mình có một loại tình cảm khác với Đường Bân.
Mặc dù luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua nhưng vẫn con nhiều bậc cha mẹ không chấp nhận được việc con mình là đồng tính, lúc đó hắn đã hỏi cha hắn rằng: "Nếu con thích con trai thì sao ạ?"
Ông lúc đó đã trả lời thế nào?
Hắn nhớ lúc đó tờ báo ông đang cầm hơi run lên: "Chỉ cần con không thích vợ ta thì cho dù con thích một con chó, ba cũng sẽ ủng hộ."
Bây giờ nhớ lại, Hám Thanh Châu không khỏi giật giật khóe miệng.
"Họ đồng ý."
Hai mắt Đường Bân sáng lên, nhưng sau đó lại tối sầm: "Nhưng ba mẹ em không đồng ý."
Hám Thanh Châu xoa đầu cậu, bây giờ cho dù hai người kia không đồng ý thì cũng không thể làm gì được.
Hắn chợt nhận ra đây là một tiến triển tốt, hôm nay là lần đầu Đường Bân chủ động nhắc đến cha mẹ cậu sau khi mất trí nhớ, hắn định hỏi cậu có biết gì về cha mẹ mình không nhưng lại chợt nhớ đến Vương Thời, y đã dặn không được kích thích Đường Bân, cuối cùng Hám Thanh Châu do dự một chút vẫn là quyết định không nói chuyện này cho đến khi có quyết định khác của Vương Thời.
Hám Thanh Châu đổi chủ đề: "Nếu em muốn đi, anh sẽ đưa em đến đó." Nếu không được, hắn sẽ lập tức thừa nhận là mình đã kết hôn với Đường Bân.
Hắn đã tìm ra lý do để thoái thác giúp cậu, hắn sẽ nói rằng hai người vẫn còn liên hệ trong lúc học đại học, sau đó từ từ nảy sinh tình cảm.
Sau khi hắn về nước thì hai người lập tức đi ký giấy kết hôn, đã nói trước với bố mẹ Đường Bân để hai người họ sắp xếp hôn lễ, không may sau đó hai người gặp tai nạn qua đời nên vẫn chậm chạp quên nói.
Xem ra vẫn còn một số sơ hở nhưng đây là cách giải thích hay nhất mà Hám Thanh Châu có thể nghĩ ra.
Đường Bân rất hài lòng sau khi nghe xong.
- ----
Khi Đường Bân đi theo Hám Thanh Châu đến công ty vào ngày hôm sau, cậu phát hiện ba cây to mình đặt trong văn phòng thiếu mất một cây, cái cây bị thiếu chính là cái cây cậu ôm ngày hôm qua.
"Cây lớn đâu rồi?" Đường Bân túm tóc Hám Thanh Châu hỏi.
"Không phải em đang ôm sao?"
"Không phải!" Đường Bân chỉ vào vị trí đặt cái cây, "Cây kia đâu?"
"Hả?" Hám Thanh Châu quay đầu lại nhìn, "Ở đây từng có một cái cây sao?"
Đường Bân: "???"
Hám Thanh Châu mặt không đổi nói: "Em không tin có thể hỏi thư kí."
Đường Bân: "???"
Hắn xoa đầu cậu, cúi người đặt người lên sôpha: "Có muốn dùng điện thoại không??"
"Hám Thanh Châu!" Đường Bân đột nhiên tức giận kêu lên, "Em là Koala nhỏ chứ không phải đứa ngốc!"
Hám Thanh Châu mỉm cười: "Đúng, đúng, Koala nhỏ của chúng ta rất thông minh."
Đường Bân đột nhiên dừng động tác, hắn cứ nghĩ cậu không không tức giận nữa thì Đường Bân lại bất ngờ nói: "Hám...Hám Thanh Châu, tại sao anh lại ôm Koala nhỏ?"
Hám Thanh Châu sửng sốt hỏi lại: "Ý...Ý của em là sao?"
Đường Bân lại giãy giụa: "Koala nhỏ phải ôm cây lớn, Koala nhỏ không ôm một người vừa cứng vừa hôi được!"
"Anh...Anh không phải là cây lớn nữa sao?"
Bảng trắng-----
Lớp học nhỏ của Đường Bân bắt đầu:
Hỏi: "Làm sao để lấy lòng mẹ chồng?"
Trả lời: "Hãy giả vờ cư xử khéo léo và đúng mực trước mặt bà ấy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...