Tiêu Thiên chống nạnh, đứng ở cửa hoàng cung, nhìn người phủ Thừa tướng tới đưa sáu trăm vạn linh thạch vào trong cung.
- Thật đúng là như ngươi nói vậy, Lưu Ngạo Thiên này, nói được là làm được a.
Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, mở miệng nói với Lưu Diễm bên cạnh.
- Coi như là một nam nhân.
Chung Linh đi theo bên cạnh, có chút bất đắc dĩ:
- Thân vương đại nhân, chiến lợi phẩm Huyết Vân lâu, giá trị ít nhất là gấp mấy lần sáu trăm vạn đây đi.
- A, nói hưu nói vượn, cái gì chiến lợi phẩm.
Tiêu Thiên cau mày, đối với Chung Linh tiến hành cải chính.
- Đây là sau khi Huyết Vân lâu tạo thành tổn thương đối với ta, ta đòi bồi thường hợp lý.
- Phải phải, ta biết rồi.
Chung Linh bĩu môi, vội vàng đáp ứng.
Nếu không trả lời nhanh, Thân vương lại nói cho mình đạo lý lớn rồi.
Cái gì giá trị quan chính xác, phải có năng lượng tràn đầy công chính các loại.
Lúc này, bỗng nhiên có một người hầu trong cung, bước đi nhanh đến trước mặt Tiêu Thiên, khẽ khom người hành lễ:
- Thân vương đại nhân, bệ hạ mời ngài đi ngự thư phòng một chuyến.
- Hừm, ta biết rồi.
Tiêu Thiên đáp ứng, sau đó tìm đường đi ngang qua.
Đến ngự thư phòng, dựa theo quy củ, Lưu Diễm và Chung Linh thành thật đợi ở cửa, không có truyền đạt không được đi vào.
Về phần Tiêu Thiên, chính là tùy ý cất bước tiến vào trong phòng.
Vào bên trong nhìn thấy bản đồ lãnh thổ của Hoàng triều Đại Viêm đặt ở bên cạnh.
Trên bàn dài rộng lớn, trong lư hương khói xanh lượn lờ, nhiều loại tấu chương chỉnh tề chất đống ở phía trên, gần như vùi Tử Nhược Yên chìm ngập trong đó.
- Đây! Nhiều như vậy?
Tiêu Thiên hít một hơi lạnh, cảm thấy đây là một sai lầm lớn.
Tử Nhược Yên phê duyệt tấu chương để ở một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thiên:
- Nếu không phải năng lực Lưu Ngạo Thiên không tầm thường, chia sẻ hơn nửa, ngươi đứng kia đều không thấy được trẫm.
- Làm hoàng đế, quá cực khổ.
Tiêu Thiên dòm tấu chương tích tụ như núi, khẽ gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Thật may hắn là một kẻ ăn bám, không thì há chẳng phải là mệt chết.
- Hoàng triều Đại Viêm, đó là tâm huyết của phụ thân, cũng là hai vị huynh trưởng dùng mạng giữ lại, trẫm khổ đi nữa mệt mỏi đi nữa, so sánh với bọn hắn, không đáng nhắc tới.
Tử Nhược Yên lắc lắc đầu.
Tiêu Thiên không có lên tiếng, không muốn khơi dậy những ký ức khó chịu của Tử Nhược Yên.
Hắn đổi một đề tài, cười nói:
- Lưu Ngạo Thiên đã đưa sáu trăm vạn linh thạch vào trong cung.
- Vừa vặn, trẫm tìm ngươi đến cũng là có chuyện cần ngươi giúp đỡ.
Tử Nhược Yên mở miệng lần nữa, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra nửa khối ngọc bội, đưa cho Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhận lấy ngọc bội, sắc mặt cay đắng:
- A, còn phải làm việc?
- Mặt dây chuyền ngọc bích chìa khóa này là một cặp với chiếc mà ngươi đã nhận được từ Lưu Ngạo Thiên, nó có thể được kết hợp thành chìa khóa khố tàng trong cung, bên trong có tất cả tài sản phụ hoàng lưu lại.
- Trẫm giao chìa khóa cho ngươi, phụ trách trông coi khố tàng trong cung, dầu gì cũng có việc phải làm.
- Như vậy trong triều không có mượn cớ nói ngươi nhàn rỗi không làm việc, không tốt sao?
Tiêu Thiên lập tức hiểu rõ ý tứ Tử Nhược Yên, chính là để cho hắn trông coi bảo khố cửa chính, không những không phải chuyện cực khổ, còn là một công việc nhàn nhã.
Há chẳng phải là thật thích hợp mình?
- Như vậy tốt quá!
Tiêu Thiên sáng mắt lên, chạm hai cái ngọc bội vào nhau.
Đinh!
Một âm thanh giòn vang lên, giữa hai mặt dây chuyền ngọc dường như có lực hút, chúng ghép lại với nhau, hóa thành một tấm ngọc hoàn chỉnh.
Ong ong!
Linh khí hơi chấn động, ngọc bài trong đó đột nhiên hiện ra một vệt linh khí lưu quang, bọc quanh trên thân Tiêu Thiên, dường như là bình chướng tiến áp sát người.
- Ngọc bài này bản thân cũng là linh khí, có công hiệu phòng hộ, có thể bảo đảm ngươi an toàn.
Lúc này, Tử Nhược Yên cầm lấy một cái tấu chương, vừa phê duyệt vừa mở miệng.
- Trẫm đăng cơ tạo kho, mới ngươi bảo Lưu Diễm dẫn người chuyển tất cả đồ đạc trong kho mới vào bên trong khố tàng, có gì thích thuận tiện có thể chọn một cái.
- Ban đầu triệu hoán ngươi qua đây những thứ đó của ngươi cũng ở trong kho, cầm lại cung Thân vương hay đặt ở khố tàng, theo tâm ý bản thân ngươi đi.
- Linh thạch nếu ngươi cần có thể cầm, nhưng không được vượt qua hai trăm vạn, Đại Viêm cũng không thiếu địa phương cần dùng tiền.
Tử Nhược Yên không ngừng phân phó, cung nữ phục vụ bên cạnh thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía Tiêu Thiên, trong tâm không ngừng hâm mộ.
Bệ hạ đối với Thân vương thật là tốt, quả thực có thể nói là cưng chìu.
Cũng không biết nam nhân này, rốt cuộc là có chỗ nào khiến bệ hạ thần hồn điên đảo.
Về phần Tiêu Thiên?
Cũng sớm đã vui không ngậm mồm vào được.
Nhìn một chút, cơm chùa này có thơm hay không?
Hỏi ngươi cuộc sống gia đình tạm ổn này, thoải mái hay không.
Chủ một nước bảo kê ngươi, tiền còn tùy tiện xài, chậc chậc!
- Đa tạ bệ hạ, cửa chính khố tàng, bảo đảm xem vững vàng thay ngươi.
Tiêu Thiên cầm lấy ngọc bài chắp tay hướng về Tử Nhược Yên, hết sức vui mừng xoay người đi.
Nhưng Tiêu Thiên mới vừa đi tới cửa ngự thư phòng, đã bị sau lưng gọi lại.
- Tiêu Thiên!
Tiêu Thiên quay đầu lại, nhìn thấy Tử Nhược Yên cách xa nhìn đến mình, hồi lâu không lên tiếng.
- Bệ hạ?
Tiêu Thiên có chút kỳ quái, mở miệng hô.
- Cám ơn ngươi.
Trên mặt Tử Nhược Yên không có vẻ nghiêm túc, để lộ ra nụ cười ấm áp, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói với Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên sửng sốt một chút, đặt ngón tay lên trán và vẫy tay về phía bên kia:
- Không khách khí, lão bà đại nhân!
Nói xong, còn không đợi Tử Nhược Yên kịp phản ứng, Tiêu Thiên nhấc chân chạy.
Tán tỉnh xong chạy.
Thật kích thích!
!
Tử Nhược Yên sợ run chốc lát, mới khẽ cười hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài trời trong nắng ấm, tâm tình cũng cực tốt.
- Không có tu vi cái gì, thật giống như cũng không có cái gì không tốt.
Tử Nhược Yên cầm lấy tấu chương mới, tiếp tục phê duyệt.
Chỉ là so với trước, động tác còn nhẹ nhàng hơn không ít, biểu tình trên mặt cũng mềm mại không ít.
Bên cạnh cung nữ phục vụ, bí mật chạm mắt nhau, len lén cười.
Bệ hạ, cũng là nữ nhân sao.
!
Cửa ngự thư phòng.
Chung Linh và Lưu Diễm cũng không đợi bao lâu, nhìn thấy Tiêu Thiên đi ra.
- Đi, theo ta đi cầm tiền xài vặt!
Tiêu Thiên sau khi ra ngoài, vẫy tay về phía hai người và dẫn đường.
Trên đường đi theo Lưu Diễm và Chung Linh sau khi nghe Tiêu Thiên giải thích, mới hiểu ra.
Không bao lâu, bọn hắn cũng đã đi tới kho mới.
Lúc trước Lưu Ngạo Thiên cầm lấy một khối ngọc bội khác không đồng ý trả lại, Tử Nhược Yên chỉ có thể xây dựng khố tàng mới sử dụng trong cung.
Hôm nay vật về nguyên chủ, khố tàng Tiên Đế lưu lại nằm trong tay, kho mới này dĩ nhiên là không cần thiết giữ lại.
So sánh với nhau, khố tàng cũ càng thêm hoàn hảo.
Trận pháp phòng hộ năng lực mạnh hơn và hữu ích trong việc bảo quản một số linh dược, đan dược, vật liệu.
Lưu Diễm hiệu suất làm việc rất cao, không bao lâu đã sắp xếp người chuyên chở vật trong khố tàng.
- Thân vương đại nhân, đây chính là đồ vật của ngài sao, làm sao nhìn là lạ?
Trong một góc hẻo lánh của kho mới, Chung Linh dòm đồ chơi trước mặt, cảm thấy kỳ quái.
- Chỗ nào kỳ quái?
- Nhìn qua giống như quan tài a.
Chung Linh chỉ vào chiếc hộp khổng lồ trước mặt giống như một chiếc tủ có ánh kim loại và lẩm bẩm.
- !
Tiêu Thiên tức giận gõ Chung Linh một cái.
- Nói hưu nói vượn cái gì, đồ chơi này là kho vũ khí áo giáp cá nhân, hơn nữa còn là bản đặc chế của tông sư ta.
- Kho vũ khí cá nhân, phiên bản đặc biệt của tông sư?
Chung Linh sáng mắt lên.
- Thật giống như rất lợi hại, ta có thể nhìn một chút không?
- Không thể!
Tiêu Thiên lắc lắc đầu, nhìn tủ kim loại, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, hắn bỏ thẳng thứ này vào trong nhẫn trữ vật.
- Nếu có thể, ta hi vọng vĩnh viễn đừng lại vận dụng cái đồ chơi này.
- Dù sao, kho vũ khí áo giáp cá nhân này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm.
Mà những ký ức này là thứ hắn muốn quên đầu tiên khi đến thế giới mới này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...