Mờ Ám

Lâm Ngữ Âm khoác tay Tấn Tuyên bước vào!

Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên xuất hiện bất ngờ, bỗng thấy rất nặng nề, thì
ra anh chẳng rảnh rỗi phút nào!

“Tiểu Tiệp, sao em lại ở đây?” Tấn Tuyên vừa nhìn thấy cô đã tỏ ra sửng sốt,
hất tay Lâm Ngữ Âm ra, lao đến trước mặt và nắm lấy tay cô.

“Ai cần anh lo!” Vu Tiệp giằng tay ra, đôi mắt không nén được mà liếc nhìn sau
lưng anh, Lâm Ngữ Âm đang đứng đó, sắc mặt cũng không tươi tỉnh gì cho lắm,
cánh tay bị Tấn Tuyên hất ra chầm chậm buông xuống một cách ngượng ngùng.

“Em còn ở cạnh nó nữa hả… không sợ nó lại…” Tấn Tuyên vừa thấy Lâm Hữu Nam, lửa
giận đã bốc lên ngùn ngụt, Lâm Hữu Nam còn nợ anh một trận đòn mà!

“Tôi đến để dạy học.” Vu Tiệp thấy mắt anh nảy lửa, nhưng cứ nghĩ đến chuyện
muộn thế này rồi mà anh còn về nhà cùng Lâm Ngữ Âm thì trong lòng rất khó chịu,
anh đến được thì tại sao cô lại không thể?

“Muốn gì nào? Vu Tiệp đã nhận lời đến giúp tôi học.” Lâm Hữu Nam vênh cằm lên
vẻ khiêu khích, liếc nhìn Tấn Tuyên một cách khinh khỉnh, rồi nghiêng sang ôm
lấy vai Vu Tiệp, “Đi, chúng ta học thôi.” Rồi khoác vai cô đi vào phòng cậu.

“Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên tức tối kéo cô dừng lại, người cô mất trọng tâm, lảo đảo
không vững nên ngã ra phía sau, đổ ập vào lòng anh.

“Tuyên.” Lâm Ngữ Âm cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ không vui.

“Về với anh.” Tấn Tuyên nắm chặt tay Vu Tiệp, giật mạnh cô ra khỏi tay Lâm Hữu
Nam.

“Tấn Tuyên, buông ra!” Vu Tiệp cũng nổi cáu, anh nắm tay cô đau quá!

“Nếu bây giờ em không về với anh, anh sẽ gọi điện cho dì Phương ngay, kể hết
cho dì nghe chuyện đã xảy ra.” Tấn Tuyên nén giọng, thì thầm bên tai cô với
giọng uy hiếp lạnh lùng.

Vu Tiệp mở to mắt, trừng trừng nhìn anh, dám ép cô à!


Tấn Tuyên nheo mắt, xem anh có dám không, Vu Tiệp cắn chặt môi dưới, xem như
anh giỏi, cô không thể đánh cược người nhà với anh được, nếu để bố mẹ biết được
chuyện hôm đó, kỳ nghỉ hè này cô đừng hòng đi đâu nữa!

Vu Tiệp cố hết sức giằng tay ra khỏi Tấn Tuyên, quay lại nói với Lâm Hữu Nam:
“Xin lỗi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta học tiếp, chị phải về đây.”

Lâm Hữu Nam quan sát cô và Tấn Tuyên với vẻ mặt thích thú, quả nhiên, cái anh
Tấn Tuyên này và Vu Tiệp không phải chỉ có quan hệ bình thường. Liếc nhìn sang
bên, thấy gương mặt đã tái xanh của Lâm Ngữ Âm, cậu thầm hỉ hả trong lòng, tốt,
rất tốt, lần này có trò vui rồi.

“Vu Tiệp, mai nhớ đúng giờ nhé.”

Lâm Hữu Nam vào phòng lấy túi của cô ra, nhét vào tay cô.

Lâm Ngữ Âm cuống lên: “Tuyên, anh đã bảo dạy em làm đề án kế hoạch mà?” Tại sao
lần nào Tấn Tuyên nhìn thấy cô gái tên Vu Tiệp này, cũng tỏ ra mất bình tĩnh,
như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.

“Ngữ Âm, ngày mai tính sau, bây giờ bọn anh phải về.” Tấn Tuyên cười vẻ hối lỗi
với cô rồi xách túi Vu Tiệp, một tay kéo Vu Tiệp ra cửa, bỏ lại hai chị em như
nước với lửa đứng nhìn nhau gườm gườm trong nhà.

Vu Tiệp vừa vào thang máy liền hất tay Tấn Tuyên ra: “Anh quá đáng thật! Tôi
đang làm việc.”

“Làm việc? Làm việc gì? Dạy cái thằng hư hỏng đó à?” Tấn Tuyên sấn tới, hai tay
ôm hai bên đầu cô, nhốt cô trong đôi tay anh, một luồng nộ khí xộc thẳng vào
mặt cô.

Hai tay Vu Tiệp tì vào ngực anh, muốn đẩy anh ra xa một chút, nhưng anh vẫn đè
sát trước mặt cô không nhúc nhích tí nào.

“Cậu ấy đã biết sai rồi.” Cố gắng vô hiệu, Vu Tiệp đành buông thõng tay xuống,
dựa vào vách thang máy.


“Anh nói thế nào em cũng không nghe phải không? Mà lại còn dính dáng đến cái
thằng đó.” Tấn Tuyên tức muốn chết, mấy hôm nay anh cứ chạy đến Vu gia là để
làm gì, là để muốn canh chừng cô, sợ cô lại đi dạy thêm, rồi gặp phải chuyện
nguy hiểm, còn cô thì giỏi lắm, ngốc nghếch đến nộp mạng cho sói.

“Cậu ấy bây giờ học rất nghiêm túc mà.” Vu Tiệp thở dài, phải giải thích thế
nào anh mới chịu hiểu?

“Mặc kệ, thằng nhóc đó không tin được, anh không yên tâm.” Tấn Tuyên lắc đầu
thật mạnh, cô quá yếu lòng, không phân biệt được tốt xấu, thế nên mới dễ trúng
kế của người khác.

“Tấn Tuyên, đến lượt anh quản tôi từ khi nào thế hả?” Vu Tiệp cũng nổi cáu, giơ
chân lên đạp anh một cái, lúc đó anh mới đau điếng lùi lại mấy bước.

“Chuyện của em, anh phải lo.” Tay anh đẩy tới, cả người Vu Tiệp bị đè vào vách
thang máy, cơ thể anh cũng dán chặt vào, đầu gục vào cổ cô khiến toàn thân cô
nóng ran, hoảng loạn nhảy tránh sang bên, nhưng đáng tiếc, không thể nào nhúc
nhích được.

“Muốn lo thì lo cho đám bạn gái của anh ấy, đừng làm phiền tôi.” Vu Tiệp cố
gắng quay mặt đi, không muốn chạm vào làn da anh, anh chỉ biết bắt nạt cô, luôn
là thế, lúc không nói được thì quay ra dùng sức mạnh.

“Em vẫn muốn bị người ta chuốc thuốc mê hả? Muốn quyến rũ hấp dẫn thằng nào đó
cả đêm hay sao?” Tấn Tuyên bóp cằm cô, ép cô phải ngẩng lên nhìn anh.

“Bỏ tôi ra.” Vu Tiệp vừa nhớ đến đêm đó, bỗng cảm thấy cơ thể hai người dính
sát vào nhau thế này đúng là một kiểu hành hạ, sự quấn quýt đêm ấy lại hiện ra
trong đầu, vụt xuất hiện chỉ trong tích tắc, nhưng gương mặt, cổ và tai đều dần
đỏ dừ. Gương mặt tuấn tú kề sát của anh dường như đang gợi cô nhớ đến những hồi
ức đêm ấy một cách rõ ràng.

Đôi mắt ánh tia phẫn nộ kia dần dần phủ một lớp sương tím mê đắm, chiếc mũi cao

thẳng của anh khẽ phập phồng theo hơi thở, đôi mắt lướt qua môi, cánh mũi, mày
mắt cô, ngón tay cái hơi thô bạo chậm rãi vuốt ve khóe môi cô, giọng nói trầm
khàn rất quyến rũ vang lên bên tai cô như đang đọc thần chú.

“Anh không muốn để người khác thấy được vẻ đẹp của em!” Ánh mắt hạ xuống lướt
qua khuôn ngực cô, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng của anh gõ vào tim cô và tạo ra
âm vọng mãnh liệt, trái tim cô đập cuồng loạn không kiềm chế được, còn cổ họng
muốn thốt ra rất nhiều điều nhưng như mắc kẹt lại bên trong, không tài nào nhả
ra nổi!

Đôi mắt anh, đôi môi anh, dần dần phóng lớn từng chút một, Vu Tiệp căng thẳng
đến mức quên cả phản ứng, trong đầu óc rối loạn chỉ toàn hình ảnh sống mũi cao
cùng đôi môi gợi cảm kia cứ lướt qua trước mắt. Chính cô cũng giật mình bởi
tiếng tim đập loạn của chính cô, đến nỗi lồng ngực cũng nhói đau, hơi thở cũng
như thể bị anh lén lút cướp đi mất.

Mỗi lúc một gần rồi, Vu Tiệp thắt cả tim, cảm giác đôi môi nóng bỏng mềm mại
của anh khẽ chạm vào khóe môi cô như cánh bướm, bỗng một âm thanh “ding” vang
lên thức tỉnh cả hai, cửa thang máy dần dần mở ra.

Người bên ngoài đều kinh ngạc nhìn đôi nam nữ trong thang máy đang dính sát vào
nhau trong tư thế cực kỳ mờ ám, Vu Tiệp xấu hổ đến độ chỉ muốn khoét lỗ chui
xuống cho xong, cô gắng sức đẩy mạnh Tấn Tuyên ra, vội vàng bước ra khỏi thang
máy.

Tấn Tuyên vội vã đuổi theo: “Tiểu Tiệp.”

Vu Tiệp phớt lờ anh, bỏ chạy như điên, Tấn Tuyên chết tiệt, lần nào đụng anh
cũng y như rằng gặp chuyện xấu, hại cô mất mặt kinh khủng. Mặt cô đỏ bừng bừng,
nhưng trong lòng lại thấy vô cùng căm phẫn bản thân vì suýt nữa đã rơi vào sự
quyến rũ của anh, anh chính là một con sói háo sắc, sao cô vẫn không chịu nhận
ra mà lại còn… như thế, càng nghĩ càng giận chính mình.

Tấn Tuyên cũng chạy đuổi theo cô điên cuồng, hai bước dài bằng ba bước, cuối
cùng đã đuổi kịp.

“Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên thở hổn hển nắm chặt tay cô, chỉ sợ hễ buông tay thì cô
lại bỏ chạy.

“Tôi ghét anh, ghét anh lắm!” Vu Tiệp giận dữ vung tay loạn xạ, đánh lên mặt,
lên người anh. Trong lòng thấy rất giận, rất bực, đều do anh hại cô, lần nào
cũng thế, cô chỉ muốn yên ổn, thế mà anh cứ phải lôi cô ra khỏi sự yên ổn đó,
chọc cho cô tức, thích thú khi cô rối loạn, khiến cô bắt đầu thấy cực kỳ căm

ghét bản thân! Điều đáng ghét nhất là, tại sao anh không chịu để cô nghỉ ngơi
chút nào!

Tấn Tuyên vội giữ bừa hai tay cô đang vung loạn xạ lại, đè chặt lên ngực mình,
nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, ngay cả tai và cổ cũng đang đỏ lên,
mèo hoang nhỏ lần này đúng là giận lắm đây!

“Tiểu Tiệp,” Tấn Tuyên bất lực đành ôm chặt lấy cô, ghìm mạnh hai tay cô lại,
“Do anh không tốt, đừng giận nữa, đừng giận nữa!”

Bỗng nhiên, bả vai Tấn Tuyên nhói đau, Vu Tiệp đang dùng hết sức bình sinh cắn
mạnh lên đó.

Tấn Tuyên nhăn nhó chịu đựng, nhưng tay lại ôm chặt cô hơn, không hề muốn buông
ra.

Vu Tiệp hồi lâu sau mới nhả, lửa giận trong lòng đã tan biến sau phát cắn đó,
cô ngẩng đầu lên và rơi ngay vào đôi mắt đen của anh, trái tim bất giác lại đập
mạnh.

“Nguôi giận chưa.” Tấn Tuyên cau mày, cô ác thật, bả vai anh đau nhức quá, lần
này chắc cắn mạnh lắm đây.

“Ai bảo anh chọc tôi.” Vu Tiệp mấp máy môi, trừng mắt.

Tấn Tuyên buông cô ra, khẽ xoa xoa vai: “Anh đưa em về. Nếu không thì dì Phương
lại càu nhàu cho xem.”

Vu Tiệp thấy anh nhăn nhó thì cảm thấy hơi bất nhẫn, liệu cô có cắn quá mạnh
không, nhưng nghĩ lại thì, đáng đời anh, lần nào cũng chọc cô nổi điên lên thì
anh mới vui. Nhưng, ánh mắt lại không kìm được mà liếc nhìn vai anh: “Có phải
là đau lắm không?”

Tấn Tuyên lắc đầu, cười khẽ, mèo hoang nhỏ là thế, khi tức giận sẽ nhảy chồm
chồm lên, nhưng chỉ lúc đó cô mới bộc lộ vẻ đẹp tiềm tàng của mình. Cô chưa bao
giờ nghĩ đến ư? Là tại sao anh lại cam tâm tình nguyện để mặc cô cắn, ôm cô cả
đêm cũng không dám động đậy, lo lắng cô gặp chuyện đến nỗi đứng ngồi không yên,
nếu không phải là cô thì anh tội tình gì phải thế!

Nhưng, cho dù anh nói gì, cô cũng không muốn tin.

Rốt cuộc anh phải làm gì cô bây giờ? Đến khi nào thì mèo hoang nhỏ của anh mới
hiểu rõ lòng anh đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui